Editor: Puck -
Trong mật thất nhà họ Quyền, Trần Tiêu hóa thân thành Bao Thanh Thiên, mặt đen kia thật sự có thể so sánh với than củi.
Mười sáu tên cường tráng lúc trước vây đánh Lâm Hi, hiện giờ đang rơi vào tình trạng khóc không ra nước mắt, trên người bọn họ đầm đìa máu tươi, đau đớn khổng lồ hành hạ bọn họ muốn nói chuyện cũng nói không được.
Thẩm vấn hai tiếng, cũng không moi ra được cái gì từ trong miệng những người này, Trần Tiêu tức giận nhíu chặt chân mày, “Tiếp tục đánh, đánh tới khi bọn họ nói mới thôi.”
“Dạ, quản gia.” Sau khi các ám vệ nghe lệnh, hành hạ đa dạng chồng chất lên mười sáu tên cường tráng này.
Đúng vào lúc này, Lâm Hi mở cửa mật thất đi vào, thấy máu tươi chảy ròng ròng trên người mấy tên cường tráng, tiếng kêu thảm thiết tiếng sau cao hơn tiếng trước, hình ảnh máu tanh tàn nhẫn như thế, khóe môi hơi vểnh, nụ cười câu người tạo thành.
“Tiểu thư.” Thấy tiểu thư nhà mình đi vào, Trần Tiêu lập tức cúi đầu chào hỏi.
“Có hỏi ra cái gì không?” Người đánh úp cô ít nhiều gì cũng bị Trần Tiêu hành hạ hai tiếng đồng hồ, nếu không hỏi ra cái gì, cô thật sự hoài nghi năng lực của Trần Tiêu.
“Tiểu thư, xin lỗi, trước mắt chưa hỏi ra được gì.” Đầu Trần Tiêu cúi thấp hơn, tự tin không có đủ.
Khuôn mặt Lâm Hi đen thui, môi xinh đẹp khẽ mím, trong mắt thoáng hiện lên tia tăm tối, khẳng định chủ ý trong lòng, “Không cần đánh, thả bọn họ đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Bằng vào kinh nghiệm phục vụ tiểu thư nhà mình nhiều năm, Trần Tiêu cảm giác mình mơ hồ đoán được điều gì.
Mười sáu tên cường tráng bị nhốt trong mật thất đều bị các ám vệ mang đi, máu tươi rải khắp trên đất, Lâm Hi đưa mắt nhìn máu tươi này, một tin tức ẩn sâu trong đầu rất lâu chợt hiện lên, trên mặt xẹt qua vẻ khẩn trương, “Trần Tiêu, hiện giờ anh lập tức dẫn người tới trong nhà Trịnh Thủy Tinh, xem cô ấy có gặp chuyện không may không?”
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu cũng biết không thể hỏi nhiều, mang theo hộ vệ liền chạy tới nhà Trịnh Thủy Tinh.
“Hi nhi.” Không tìm được người trong phòng ngủ, Quyền Hạo đi tới mật thất tìm cô.
“Sao vậy?”
“Em còn chưa uống thuốc.”
“Đợi lát nữa uống.” Có bệnh tim chính là phiền toái, phải uống thuốc đúng giờ mỗi ngày để khống chế bệnh tình. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Hi nhi, rất lo lắng cho Trịnh Thủy Tinh sao?” Nói đến đây, Quyền Hạo hơi cô đơn. Về chuyện của cô, có rất nhiều chuyện anh không biết.
“Cũng không phải rất lo lắng, chỉ có điều chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng quá kỳ quái, tôi sợ có vài người sẽ tới tìm cô ấy.” Chuyện cô sống lại đã quá kinh hãi người đời, lại nói cho Quyền Hạo rằng Thủy Tinh cũng sống lại, vậy chẳng phải hù anh sao.
“Tiếp theo Hi nhi định làm gì?”
“Trước điều tra rõ ai động tay sau lưng.” Lâm Hi suy nghĩ một chút, “Không nói nhiều với anh, dù sao tôi không làm gì cả, anh cũng sẽ làm giúp tôi.” Giống như chèn ép nhà họ Thẩm, cô còn chưa làm, anh đã làm trước, mà Thẩm Khiết Như đồ biếи ŧɦái chết tiệt, cô còn tìm bà ta tính sổ, bước tiếp theo chính là muốn tính sổ với tên
biếи ŧɦái chết tiệt này, dám tìm người cưỡиɠ ɧϊếp cô, thật sự chán sống rồi.
Quyền Hạo khó có được ngượng ngùng cười cười, giống như thật xấu hổ.
Đi ra khỏi mật thất, Lâm Hi cảm thấy trong lòng mình buồn buồn, rất không thoải mái.
Tay phải chống cằm, cô ngơ ngác nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vẻ mặt nặng nề trong trầm tư.
Trong một ngày gặp phải chuyện kỳ quái thật sự không ít, Tư Đồ Nguyên, Lăng Mạc Mạc, bị người tập kích, ba chuyện đồng thời xảy ra, là đang nói rõ cô bắt đầu xui xẻo sao?
Cô một mình ở trong phòng ngủ suy nghĩ sự tình, trong phòng khách lầu một nghênh đón hai người Phó Trường Thanh và Lăng Mạc Mạc, Quyền Hạo tỏ vẻ lạnh lùng chiêu đãi hai người.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Phó Trường Thanh nhìn ngó xung quanh, không nhìn thấy Lâm Hi, cảm giác kỳ quái sâu sắc, “Quyền Hạo, Lâm Hi đâu?”
“Hi nhi đang nghỉ ngơi, mẹ tìm cô ấy có chuyện gì sao?” Giọng Quyền Hạo rất nhạt, không quá giống như đang nói chuyện với mẹ mình. Từ khi Lăng Mạc Mạc bắt đầu vào cửa, anh coi cô ta như không khí trong suốt, lựa chọn thái độ không nhìn.
Lăng Mạc Mạc liếc nhìn trước mặt Phó Trường Thanh có tách trà, nhìn trước mặt mình trống rỗng không có gì cả, trong lòng chất chứa một chút uất ức, ngước mắt nhìn Quyền Hạo có thái độ không coi cô ra gì, uất ức trong lòng dần dần biến thành tức giận. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Phó Trường Thanh vắt chéo hai chân, vẻ mặt nhàn nhạt, “Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn tìm con bé tâm sự, con đi lên gọi con bé xuống.”
“Có chuyện gì có thể đổi ngày khác tán gẫu, hôm nay cô ấy đã rất mệt mỏi.” Quyền Hạo không nghe lời mẹ mình, lạnh lùng từ chối.
“Quyền Hạo, con cứ cưng chiều con bé như thế, khó trách con bé tùy hứng như vậy.” Phó Trường Thanh khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy đau lòng vì con trai mình. Ba đứa con trai của bà, không có một đứa nào nghe lời bà nói, bà vốn định tìm một người vợ tốt giúp tụi nó, nhưng cố tình tình huống của con trai nhỏ nhất lại đặc biệt, đối tượng làm bà xã cho nó vốn không tới lượt bà đi quan tâm. Thời gian gần năm năm quan sát Lâm Hi, bà vô cùng thất vọng, Lâm Hi vừa rời đi chính là một năm rưỡi, không hề nghĩ tới con trai nhỏ, bây giờ trở về, cũng không tới nhà chính họ Quyền thăm họ, cô con dâu của con trai nhỏ mà số mệnh đã định chỉ có thể cả đời cưng chiều, nuông chiều sao?
“Con bằng lòng cưng chiều cô ấy cả đời, cho dù cô ấy như thế nào, con đều sẽ yêu cô ấy cả đời.” Quyền Hạo không hề có một chút do dự nào, thành thật nói ra suy nghĩ ở trong lòng anh.
“Coi như con bằng lòng cưng chiều con bé nhưng thân là tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, vẫn phải cần có cấp bậc lễ nghĩa.” Lời nói chân thành của con trai nhỏ, Phó Trường Thanh thiếu chút nữa hộc máu, ý tứ trong lời nói của bà, sao nó lai cố tình không nghe ra.
“Bà xã của con, cái gì đều có thể không biết, cô ấy muốn làm gì thì làm cái đó.”
Phó Trường Thanh không lời gì để nói tới cực điểm, con trai nhỏ không cần thiết phải nói những lời này với bà, bà cũng không phải tới tìm Lâm Hi gây phiền toái, cần phải nhanh chóng nói lên nó đứng ở lập trường của người nào sao? Cưới vợ quên mẹ, những lời này thật sự từ xưa không đổi, “Thôi, nói với con hoàn toàn không thông.”
Lăng Mạc Mạc nghe đối thoại của hai mẹ con, máu tươi từ lục phủ ngũ tạng chạy thẳng tới miệng. Đối diện với tầm mắt của Phó Trường Thanh, trong nụ cười dịu dàng của cô mang theo đau thương. Phó Trường Thanh bà già này tốt nhất đừng quên chuyện chính, cô vẫn nhớ chuyện Lâm Hi đánh cô.
“Con bé vẫn ở trong căn phòng ngủ kia đúng không.” Phó Trường Thanh giống như lầm bầm lầu bầu nói một câu, sau đó đứng lên đi lên lầu hai.
“Mẹ, mẹ định làm gì?” Quyền Hạo theo sát bước chân của mẹ mình.
“Mẹ chỉ muốn tìm Lâm Hi tâm sự, con đừng khẩn trương như vậy.” Giọng điệu lo lắng của con trai, Phó Trường Thanh bất đắc dĩ nâng mặt cười an ủi thằng bé, “Mẹ không phải con cọp, không ăn Lâm Hi, nhìn dáng vẻ lo lắng của con này.” die nd da nl e q uu ydo n
“Cô ấy đang nghỉ ngơi.” Quyền Hạo bước dài thêm, ngăn cản mẹ mình lên lầu hai.
“Bây giờ còn chưa tới tám giờ, con bé không phải có thể đi ngủ chứ?” Ba lần bốn lượt bị ngăn cản, sắc mặt Phó Trường Thanh cực kỳ khó coi.
“Vâng, mẹ đừng náo cô ấy.” Quyền Hạo mặt không đỏ tim không hoảng hốt nói, thật ra thì Hi nhi có nghỉ ngơi hay không thì anh cũng không nói chính xác được. Chỉ có điều theo quan sát hằng ngày, Hi nhi hơi không thích mẹ anh tới tìm cô, hiện giờ tâm tình cô rơi vào trong trạng thái cực kỳ buồn, càng không thể để cho hai người gặp mặt.
“Nhóc thúi, Lâm Hi là bà xã con, mẹ muốn tâm sự với con bé khó khăn như thế sao?” Thấy thái độ che chở Lâm Hi của con trai nhỏ, Phó Trường Thanh tức giận đánh một cái, vung tay lên lực mạnh đánh một chưởng lên lưng Quyền Hạo.
“Có chuyện để hôm nào nói đi.” Quyền Hạo vô cùng kiên định.
“Mẹ cứ muốn nói hôm nay.” Phó Trường Thanh không e dè Quyền Hạo là con trai bà, dùng lực chen nó sang một bên, bước về phòng ngủ của Lâm Hi.
Quyền Hạo đuổi theo bước chân của mẹ, cố gắng kéo bà, nhưng mẹ anh vốn không nghe anh khuyên, định mở cửa phòng ngủ của Lâm Hi.
Đang suy nghĩ sự tình đến nhập tâm, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô quay đầu thấy là Phó Trường Thanh, hơi kinh ngạc. Vì sao Phó Trường Thanh lại tới? Lại nhìn Lăng Mạc Mạc sau lưng Phó Trường Thanh, cô đại khái có thể đoán được Phó Trường Thanh vì cái gì mà đến.
Trong khoảng thời gian cô không có ở đây, nhà họ Quyền như thế nào?
Thấy Lâm Hi hơi kinh ngạc nhìn mình, Phó Trường Thanh nhướn mày với con trai, hơi tức giận: “Lâm Hi không nghỉ ngơi, xem con nói cái gì kìa?”
Quyền Hạo khẽ mỉm cười với Lâm Hi, còn định lôi mẹ mình đi.
“Lâm Hi, ăn cơm chưa?” Sao lại ngồi gần cửa sổ, coi chừng bị lạnh.” Phó Trường Thanh hất tay con trai ra, hiền hòa cười híp mắt đi về phía Lâm Hi.
“Dì, đã lâu không gặp. Cám ơn dì quan tâm, con mới ăn cơm không lâu.” Người trong nhà họ Quyền mà cô không thích nhất chính là hai người Phó Trường Thanh và Quyền Tĩnh, cô trở lại nhà họ Quyền chưa tới một tháng, Phó Trường Thanh đã tới rồi, cô đột nhiên cảm thấy cô chán ghét nhà họ Quyền sâu hơn một chút.
Phó Trường Thanh trợn mắt nhìn con trai, thân thiết nắm tay Lâm Hi, “Chúng ta tới phòng khách tán gẫu một chút được không?”
“Được.” Cô khéo léo cười.
Trong phòng khách to lớn, ngồi bên cạnh cô là Quyền Hạo và Phó Trường Thanh, mà Lăng Mạc Mạc giống như người trong suốt đứng bên cạnh, nghe lời nói quan tâm liên tiếp của Phó Trường Thanh, khóe mắt cô vẫn quan sát Lăng Mạc Mạc, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Lăng Mạc Mạc sẽ thừa dịp Phó Trường Thanh không để ý, sẽ dùng ánh mắt hung tợn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt kia giống như hận không thể ăn cô luôn.
“Lâm Hi, gần đây thân thể có tốt không?”
“Cám ơn dì quan tâm, gần đây con vô cùng tốt.” Một đống lời hỏi thăm quan tâm ân cần không quan trọng, cô cảm thấy rất chán ghét, mọi cử động của cô ở nhà họ Quyền sẽ được người nói cho Phó Trường Thanh, có lời gì đặc biệt muốn nói với cô chứ, nhưng nghe nhiều lời nói nhảm này, cô cũng biết Phó Trường Thanh vì muốn nói tới một việc mà tiến hành làm nền.
“Lâm Hi rất thích uống trà sao?” Vòng một vòng sau, Phó Trường Thanh mới phát hiện ra được mình coi như là nói đến vấn đề chính.
“Không phải rất thích, chỉ tạm được.” Cô nhướn mày lên, tinh tế nhận ra ám chỉ của Phó Trường Thanh, cô cười khẽ. Chuyện hôm nay cô và Thủy Tinh uống trà ở tiệm trà, cũng rất nhiều người biết, Phó Trường Thanh vừa nói như thế, suy đoán trong lòng cô sắp được xác nhận.
“Mạc Mạc nói, hôm nay nhìn thấy con ở tiệm trà.”
“Đúng vậy, con cũng nhìn thấy cô ta.” Cô cười đến rất đẹp, tầm mắt vẫn nhìn Lăng Mạc Mạc nhìn có vẻ không có ý tưởng khác, du͙© vọиɠ muốn động thủ rất mãnh liệt.
“Nhà họ Quyền chúng ta nói thế nào cũng coi là một thế gia, con sắp làm tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, tương lai phải quen biết người không bình thường, con phải học một chút chuyện.”
Lại một lần nữa bị người nói tương lai cô sẽ là tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, nét mặt của cô cứng đờ.