Chương 44: Vào doanh
Chuyện Tiêu Đồng Quang có ý đồ xâm phạm Bích di nương nhưng bị Hàn Mạc hành hung, tựa như một hòn đá ném xuống hồ, làm nổi lên vô số sóng gợn khiến trên dưới Hàn phủ đều biết rất nhanh, nhưng sau đó cũng không có gây ra thêm sóng gió nào tiếp theo.
Tiêu Đồng Quang cố nhiên là phải dưỡng thương, mà Hàn Huyền Xương cũng bảo trì im lặng không nói, ngược lại Hàn phu nhân muốn tìm Tiêu Đồng Quang tranh luận một phen nhưng bị Hàn Huyền Xương ngăn cản. Hàn Huyền Xương mặc dù tính tình ôn văn nho nhã, nhưng dù sao cũng là dòng dõi quý tộc, trong lòng đối với thϊếp thất cũng không thập phần coi trọng, hơn nữa lại không muốn vì chuyện này mà vạch mặt nhân vật cao tầng của Tiêu gia.
Hàn phu nhân lấy đại cục làm trọng, chỉ có thể trợn mắt phượng mà nén giận.
Cũng may Hàn Mạc cũng không vì chuyện này mà bị xử phạt, chẳng qua là bị Hàn Huyền Xương ngoài miệng dạy dỗ một trận.
Mà trên dưới trong phủ đối với Ngũ thiếu gia này lại càng ngưỡng mộ tới cực điểm, dù sao trong thiên hạ này không có mấy người dám đem đường đường Hộ Bộ Thị Lang đánh cho nằm bẹp giường mấy ngày, huống chi vị Thị Lang này còn là nhân vật có thân phận rất cao của Tiêu gia.
Cho nên ở trong phủ, Hàn Mạc được rất nhiều nam nhân tôn kính, nữ nhân ái mộ.
Ngay cả Liễu Như Mộng sau khi biết được chân tướng chuyện này, đối với Hàn Mạc cũng thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ôn nhu rất hiếm có.
Chẳng qua là trong phủ có hai cái gai trong mắt, luyện đàn thì không được bởi hắn sợ rước sói vào nhà, Hàn Mạc chỉ có thể đem không ít sách từ thư phòng đưa cho Liễu Như Mộng gϊếŧ thời gian, ngoài ra mỗi ngày còn đem "Mộng cảnh" đêm trước viết ra đưa cho Liễu Như Mộng đọc.
Cũng may Hàn Mạc đối với truyện "Liêu Trai" gần như đã thuộc nằm lòng, mấy trăm câu chuyện đặc sắc cũng đủ cho hắn sử dụng trong một năm, mà Liễu Như Mộng đối với "Mộng cảnh" của Ngũ Thiếu gia ngày càng khâm phục, biết cảnh trong mơ là giả, nhưng Ngũ thiếu gia có thể thiên mã hành không thêu dệt thành câu chuyện thì cũng là tài hoa ít ai bì được.
…
Hàn Mạc lo lắng Tiêu Đồng Quang tà tâm chưa dứt, còn muốn quấy rầy Bích di nương, cho nên đem hai đại tâm phúc của mình là Hàn Thanh cùng Chu Tiểu Ngôn một tả một hữu bố trí tại hai mặt bên ngoài Thính Thủy viên, cho dù Tiêu Đồng Quang từ bên nào đi vào cũng sẽ bị phát hiện. Hơn nữa còn ra lệnh, chỉ cần Tiêu Đồng Quang đến gần hay có biểu biện như vậy, lập tức lấy túi đen trùm đầu Tiêu Đồng Quang mà đánh một trận, hai người kia tự nhiên là không có dị nghị gì.
Hàn Thấm biết mẫu thân thiếu chút nữa bị Tiêu Đồng Quang vũ nhục, mấy lần muốn đi tìm Tiêu Đồng Quang đều bị Bích di nương giữ lại, hai mẹ con thường xuyên ôm nhau tủi thân rơi lệ.
Cũng may Hàn Thấm biết ca ca đang bảo vệ mình cùng với mẫu thân, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm.
…
Hàn Huyền Xương xuất lĩnh quan lại lớn nhỏ của Đông Hải thành chuẩn bị việc xuống biển khai thác ngọc trai, mà tối trọng yếu chính là triệu tập nhân thủ xuống biển mò trai và lấy ngọc.
Muốn thu thập ngọc trai ở dưới biển sâu mà không có bình dưỡng khí như hiện đại, cách duy nhất là triệu tập những người có thủy tính tốt nhất có thể làm việc trong thời gian dài ở đáy biển, phần lớn cư dân Đông Hải thủy tính vô cùng tốt, nhưng có thể làm việc liên tục một thời gian dài dưới đáy biển cũng là chuyện vô cùng khó khăn, loại người này chỉ có thể chọn lựa từ từ.
Nhân thủ tìm ngọc của Hàn gia vốn cũng không nhiều, kể cả mò trai và lấy ngọc cộng dồn lại cũng không quá hai ba mươi người, nếu muốn hoàn thành việc khai thác trên quy mô lớn, khai thác đủ mấy ngàn viên trân châu, phải cần nhân thủ rất nhiều, ít nhất số người xuống biển mò trai cùng số người lấy ngọc trên thuyền phải là một trăm người, lúc đó mới có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ tìm ngọc, giao nộp trân châu cho triều đình đúng hạn được.
Tìm người mò trai đã khó, nhưng nhân thủ để lấy ngọc cũng không dễ tìm.
Lấy ngọc vốn là việc cần có tay nghề, việc lấy ra hạt ngọc nhỏ từ trong con trai không phải ai cũng có thể làm được, không những đòi hỏi phải khéo tay, cẩn thận, hơn nữa còn phải có hiểu biết nhất định đối với ngọc trai, nếu không chỉ cần gây ra một vết xước dù là thật nhỏ thì giá trị của trân châu cũng bị hạ thấp rất nhiều.
Trong lúc Hàn Huyền Xương đang bận bịu thì Hàn Mạc cũng không được nhàn rỗi.
Dựa theo phân phó của Đại Tông chủ, lúc này Hàn Mạc cùng với Hàn Nguyên phải đi đến quân doanh Đông Hải Trấn phủ quân để lĩnh chức.
Cái gọi là lĩnh chức, đó là một loại đãi ngộ dành cho con cháu thế gia.
Con cháu trực hệ của chín đại thế gia, vận mệnh đã định sẵn là sẽ trở thành quan viên của Yên quốc, đây là đặc quyền mà triều đình không có cách nào ngăn cản.
Khi đến độ tuổi nhất định, con cháu thế gia sẽ đi đến các cơ quan quyền lực mà gia tộc quản lý để nhậm chức, loại nhậm chức này không giống với loại nhậm chức của quan phủ triều đình, chức quan ở địa phương thì chỉ cần gia tộc đồng ý là được, thậm chí không cần bẩm báo lên triều đình, trừ phi phẩm cấp quá lớn mới cần phải dâng tấu lên cho Nội các thương nghị, sau đó hoàng đế tự mình hạ chỉ.
Trước khi Hàn Mạc đi, Hàn phu nhân đã giáo huấn một phen kỹ lưỡng, đơn giản là bảo hắn nghe lời của Nhị bá phụ, trong quân doanh không giống như ở nhà, mọi việc phải chú ý cẩn thận, phải duy trì tôn nghiêm và uy thế của Hàn gia, không thể tùy hứng làm bậy, vân vân… Dài dòng lắm điều hết nửa ngày, cho tới lúc giữa trưa sau khi nghe Hàn Nguyên gọi, hắn mới tự mình cưỡi một con khoái mã dẫn mấy tên nha đinh đi đến hành dinh Đông Hải trấn phủ quân.
Từ cửa Đông của Đông Hải thành ra ngoại ô, chỉ cần đi bốn mươi dặm là tới được hành dinh của Đông Hải Trấn phủ quân, đi xa hơn về phía đông chỉ mười mấy dặm đường, chính là đại Đông Hải mênh mông bát ngát. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đọc TruyệnĐó là gốc rễ của Hàn gia, là khởi nguồn của Hàn gia, là những câu chuyện xưa mà các vị tiền bối của Hàn tộc luôn mồm nhắc đến.
…
- Tiểu Ngũ, mau lên, ngươi nhìn nơi đó kìa!
Hàn Nguyên kìm cương ngựa, chỉ về phía trước nói.
Phía trước không tới năm dặm, hiện ra một mảnh người ngợm đen nghịt, tựa như có vô số cự thú đang bò lổm ngổm trên mặt đất, phân bố khắp nơi. Đó chính là quân doanh ở đất liền của Đông Hải Trấn phủ quân, những lúc không ra biển, Trấn phủ quân thường thao luyện trên đất liền.
Ở bên tai đã có thể nghe được tiếng sóng biển từ Đông Hải truyền đến. Ở nơi đây, mùi vị đặc trưng của biển lại càng nồng nặc hơn nếu so với Đông Hải thành.
Hàn Mạc cũng không phải là chưa từng tới đây, nhưng tâm tình của hắn lần này đã khác rất nhiều so với trước kia.
Trước kia bất quá là mang theo tâm tình chơi đùa mà tới, là một người ngoài bàng quan, nhưng hôm nay vào doanh, chẳng khác nào phải chính thức trở thành một Trấn phủ quân, mặc dù chưa chắc thật sự sẽ ở lại Trấn phủ quân quanh năm suốt tháng nhưng cũng đã chính thức tham dự vào đó.
- Tứ ca, huynh nói Nhị bá phụ sẽ cấp cho chúng ta chức quan gì?
Hàn Mạc vuốt cằm, nhìn hành dinh phía trước, cười híp mắt nói tiếp:
- Đừng nói là lập tức để chúng ta làm Thống Lĩnh nha?
- Thống Lĩnh thì chưa chắc, nhưng là một Hiệu Úy thì ta chắc chắn.
Hàn Nguyên lẩm bẩm nói.
Đông Hải Trấn phủ quân mặc dù trên danh nghĩa là hải quân của triều đình, nhưng trên thực tế vẫn là tư gia hải quân của Hàn gia, chế độ này được xây dựng từ thời Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai khi xưa, những đời sau chỉ một đường kế tục xuống tới.
Chỉ có điều quân phí là do triều đình cấp phát, dù sao trên danh nghĩa chi quân đội này là lực lượng phòng ngự trên biển của Yên quốc, so với lực lượng hải quân của Yên quốc ở Ngô quận giáp với Đông Hải, thì lực lượng hải quân của Đông Hải quận cường đại hơn rất nhiều.
Đông Hải quận có đường bờ biển rất dài, ước tính tới mấy trăm dặm, trong khi Ngô quận bất quá chỉ là nhô ra một góc, đường bờ biển vẫn còn bó hẹp trong hải cảng, không những không thể có được tài nguyên của đại Đông Hải, mà ngay cả mười mấy chiếc chiến thuyền cũng không có quá nhiều kinh nghiệm đi biển. Hơn nữa mức độ phong phú ở hải vực thuộc Ngô quận lại càng không thể so sánh với hải vực của Đông Hải quận. Cũng bởi vì như thế, mặc dù Tây Môn thế gia khống chế được Ngô quận, nhưng bởi vì Ngô quận diện tích nhỏ hẹp, sản vật thiếu thốn, hơn nữa thế lực trong triều của Tây Môn thế gia cũng mỏng manh, cho nên trong chín đại thế gia thì thế lực của bọn hắn xếp hạng cuối cùng, còn yếu hơn cả thông gia của Hàn gia là Hồ gia.
Đông Hải trấn phủ quân có hơn bốn mươi chiếc chiến thuyền, trong đó có sáu chiếc chiến hạm cỡ lớn được trang bị máy bắn đá tầm xa cùng đài bắn tên cỡ lớn, mười hai chiếc chiến hạm cỡ trung có xe bắn đá loại nhỏ cùng trường cung, hai mươi chiếc chiến thuyền còn lại đều là chiến thuyền cỡ nhỏ có tính cơ động cao nhưng trang bị kém một chút.
Đông Hải trấn phủ quân lập ra một Tổng Đốc quản lý toàn quân, bên dưới có tám vị Thống Lĩnh, dưới nữa lại có hai mươi bốn tên Đô Úy. Đô Úy có tư cách chỉ huy chiến thuyền, dưới hắn còn có đề ra quan hàm Giáo úy, tổng cộng có hơn bốn mươi chức Giáo úy, được coi như là quan phó tướng.
Đây cũng là biên chế chức quan căn bản của Trấn phủ quân, phía dưới còn có Hải quản và Phó Hải quản, là những chức quan thấp nhất, chỉ có thể trực tiếp xuất lĩnh quân lính động thủ mà thôi.
…
Hai huynh đệ phóng ngựa đi tới trước viên môn, liền nhìn thấy ngoài viên môn dựng một cây cờ to lớn thẳng tắp, trên cờ gấm tung bay viết hàng chữ "Đông Hải trấn phủ quân" "Yên" "Hàn", chữ viết uốn lượn như rồng, rất có khí thế.
Hành dinh chiếm diện tich tới vài chục dặm, thường ngày Trấn phủ quân đem một nửa binh lính trú đóng ở nơi đây, việc ăn, ngủ, thao luyện đều tiến hành ở tại nơi này.
Một nửa binh lính khác lưu lại trên chiến hạm neo ở hải cảng, còn có một phần cùng chiến hạm cỡ nhỏ theo thường lệ đi tuần biển, việc tuần biển cũng sẽ không đi quá xa, lại càng không có thật sự đi truy quét hải tặc, đó đơn giản chỉ là việc làm cho một số hải tặc kinh sợ, để cho bọn họ hiểu được ai mới thực sự là vua ở trên biển. Điều quan trọng nhất chính là rèn luyện hải quân, để cho bọn họ gia tăng kinh nghiệm tác chiến trên biển.
Hành dinh bố trí giống như tổ ong, liên miên trập trùng, nhìn không thấy điểm cuối. Trên diễn võ trường nơi xa, binh lính Trấn phủ quân đang thao luyện, cả quân doanh chìm trong bầu không khí nghiêm trang, chỉnh tề. Đám binh lính lại càng phấn chấn tinh thần, thân thể cường tráng, vừa nhìn cũng biết Tổng đốc của Đông Hải Trấn phủ quân là một vị võ tướng có tài thống lĩnh.
Thiết giáp binh sĩ bảo vệ ở ngoài cửa nhìn thấy huynh đệ Hàn thị, cũng nhận thức được, lập tức đi lên cung kính hành lễ, nói:
- Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Tổng đốc đang nghị sự ở đại trướng có phân phó xuống, nếu hai vị thiếu gia đến, trước tiên đến bên ngoài đại trướng chờ đợi, ngài sẽ tiếp kiến sau.
- Tốt.
Hai người đáp ứng, phân phó gia đinh trở về Đông Hải thành, chờ bọn gia đinh phi mã trở về, hai người mới đưa ngựa giao cho binh sĩ, nhanh chóng hướng doanh trướng của Tổng đốc đi tới.