Chương 89: Kết thúc (hạ)

Tống Vân Tang đỡ bàn ngồi xuống, nhìn chằm chằm kia tờ giấy mỏng kia. Có lẽ vì quen dùng đao nên khi hạ bút viết chữ Bùi Cô Cẩm luôn dùng sức nhấn xuống, chữ viết kia cũng sẽ thô so với người bình thường viết một chút. Nét chữ của hắn không hề sắc bén mượt mà có lẽ vì khi còn bé chưa từng được luyện tập nhuần nhuyễn. Nét chữ trên tờ giấy này thật sự giống hệt nét chữ của hắn.

Con dấu còn là con dấu Bùi Cô Cẩm tùy thân mang theo. Trên truyền quay về kinh Bùi Cô Cẩm làm phiền nàng quá nhiều, Tống Vân Tang lại bắt đầu nổi nóng, không cẩn thận làm con dấu kia thủng một lỗ. Con dấu trên tờ giấy này cũng có một lỗ thủng, giống như đúc với lỗ thủng mà nàng làm ra.

Đủ loại chi tiết đều cho thấy, phong thư này thực sự do chính tay Bùi Cô Cẩm viết. Tống Vân Tang ngồi bên bàn hồi lâu, cuối cùng đứng dậy, cất tờ giấy này vào trong ngực. Nàng đi về phía cửa phòng nhưng đến lúc cách cửa phòng vài bước nàng lại dừng bước. Tay của Tống Vân Tang đặt trên cửa, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một chút, đã có thể đẩy cửa ra. Nhưng nàng giữ nguyên tư thế này hồi lâu, cuối cùng vẫn buông tay xuống, trở lại bên cạnh bàn.

Nàng tắt nến, nằm xuống giường. Sự im lặng cùng u ám bao trùm lấy phòng ngủ, đêm an tường giống như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng người trên giường vẫn luôn trằn trọc, cho đến rạng sáng, nàng mới dần dần chìm vào giấc.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tống Vân Tang đã thức dậy thật sớm, đi đến chỗ Tống Hầu gia. Bùi Cô Cẩm ôm cánh tay ngửa đầu tựa vào ghế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe được giọng nói, nam nhân lập tức mở mắt ra: "Tang Tang." Hắn đứng lên: "Sao nàng lại dậy sớm như vậy?"

Tống Vân Tang cười cười: "Không còn sớm, đã qua giờ mẹo rồi. Chàng cũng phải chuẩn bị một chút rồi vào triều."

Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ, ôm lấy nàng: "Được, vậy ta đi thay quần áo đây. Hôm nay tranh thủ sớm về sớm với nàng."

Tống Vân Tang ngoan ngoãn đáp một tiếng, lúc này Bùi Cô Cẩm mới rời đi. Hắn đi vào căn phòng Tống Vân Tang đã nghỉ ngơi hôm qua, thấy A Đông đã đặt quần áo sạch sẽ ở trên giường. Bùi Cô Cẩm cầm lấy quần áo đang chuẩn bị thay, lại thoáng nhìn dưới gối đầu, lộ ra một nửa tờ giấy Tuyên Thành.

Tại sao trên giường lại có giấy Tuyên Thành? Trong lòng Bùi Cô Cẩm vang lên tiếng chuông cảnh báo, hắn ném quần áo xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành kia lên. Vừa mở tờ giấy mỏng kia ra nét chữ quen thuộc lập tức lọt vào trong tầm mắt... rõ ràng là bút tích của hắn!

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm lập tức âm trầm, tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề! Chuyện mà hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra... Đêm qua có người tìm đến Tang Tang, lấy lá thư giả tạo này hãm hại hắn!

Trong nháy mắt Bùi Cô Cẩm hận đến mức não nóng lên, thật muốn lôi kẻ đã âm thầm châm ngòi ly gián đêm qua ra chém thành trăm mảnh! Nhưng hắn mạnh mẽ kiềm chế chính mình. Đây không phải chuyện quan trọng nhất. Tối cấp bách nhất quan trọng nhất, là hắn phải lập tức đi giải thích rõ ràng với Tang Tang.

Giống như một mảnh thịt hư thối chôn sâu dưới đáy lòng bị đào ra, nỗi đau khổ vì không được tín nhiệm len lỏi khắp cơ thể. Bùi Cô Cẩm nhịn không được nghĩ, nếu như đời này Tang Tang lại tin vào chứng cứ hãm hại hắn thì làm sao? Rõ ràng hắn mới là phu quân của nàng, rõ ràng hắn mới là người yêu của nàng, nàng lại một lần rồi lại một lần đi tin người ngoài...

Bùi Cô Cẩm ép chính mình không được nghĩ như vậy. Nếu như Tang Tang nghi ngờ hắn, nhất định nàng sẽ chất vấn hắn, hắn không thể trách nàng được. Hắn phải đi giải quyết vấn đề, chứ không phải gây ra tranh chấp. Nhưng một hồi ở chung với nàng lúc nãy hiện lên trong đầu hắn, ngữ điệu và thái độ của Tống Vân Tang vẫn rất bình thường, bình tĩnh coi như không hề xảy ra chuyện gì ca. Sự bình tĩnh ngụy trang này, không hề khác với kiếp trước lúc nàng nghi ngờ hắn, Bùi Cô Cẩm lại cảm thấy trong lòng thống khổ lẫn lộn với tức giận, cảm xúc rối loạn cuồn cuộn trong hắn, hắn nắm chặt tay.

Không, không, hắn phải bình tĩnh. Đó là Tang Tang của hắn, chỉ là nàng nhất thời hiểu lầm mà thôi, hắn phải thông cảm cho nàng.

Bùi Cô Cẩm quyết định trước tiên phải đợi cho cảm xúc ổn định mới đi tìm Tống Vân Tang được. Hắn ngồi xuống bên giường, hít vào một hơi thật sâu, trong lúc lơ đãng một mảnh vải màu đỏ lọt vào tầm mắt hắn. Bùi Cô Cẩm nhìn lại, thấy chiếc yếm nhỏ màu hồng của Tống Vân Tang.

Trên giường rất sạch sẽ, rõ ràng là A Đông đã thu dọn rồi, không thể nào còn dư ra một cái yếm. Cái yếm này chỉ có thể là sau khi A Đông thu dọn được Tống Vân Tang đặt ở đây. Nhưng tính tình của Tống Vân Tang quy củ như vậy, làm sao có thể để cái yếm lên đầu giường chứ?

Có một suy đoán hiện lên trong đầu, tim của Bùi Cô Cẩm đập nhanh hơn, hắn chậm rãi nâng tay, cầm lấy cái yếm kia. Hắn sờ lên đồ vật gì dó, mỏng manh, mềm mại, nhưng lại rất khác với xúc cảm sờ lên tơ lụa.

Giống như một tia sáng chiếu qua màn đêm, tim của Bùi Cô Cẩm bắt đầu đập thình thịch. Hắn cầm cái yếm kia giơ lên trước mắt, vừa nhẹ nhàng cẩn thận vừa trịnh trọng xốc lên lên... hắn lập tức thấy được dưới cái yếm là một tờ giấy Tuyên Thành khác.

Lại nói, Tống Vân Tang trông Tống Hầu gia nửa canh giờ, liền nghe được tin túc Bùi Cô Cẩm đã đi vào triều. Nàng ăn bữa sáng, cầm lấy tay của Tống Hầu gia, bắt đầu nói chuyện với ông ấy. Chỉ gọi "phụ thân" thì rất nhạt nhẽo, Tống Vân Tang tán gẫu với Tống Hầu gia hành trình đến Mẫn Chiết. Nàng chờ mong sau khi nàng nói xong, Tống Hầu gia sẽ đột nhiên mở mắt ra, cười nói với nàng một câu: "Tang Tang đã trở lại đấy à."

Nhưng nàng đợi lại chờ, chờ rồi đợi, vẫn không có đợi được Tống Hầu gia mở mắt ra mỉm cười với nàng. Mặt trời đã lên cao, Tống Vân Tang nói mệt rồi, cúi đầu hát một tiểu khúc. Lại nghe một giọng nói vang lên ở phía sau nàng: "Tống Tiểu thư cùng Tống Hầu gia cha con tình thâm, thật sự làm cho hạ quan cảm động."

Tiếng ca của Tống Vân Tang chợt ngừng, quay đầu nhìn lại, liền thấy một Giáo úy trẻ tuổi: "Ngươi là ai?"

Giáo úy kia cười: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... vì sao ta đến đây."

Tống Vân Tang nhíu nhíu mày: "Vì sao ngươi đến đây?"

Kia Giáo úy liền khom người thi lễ: "Ta vì giúp ngươi báo thù mà đến." Hắn ta đứng thẳng dậy, từng bước đến gần: "Tống tiểu thư, ta biết Bùi Cô Cẩm hạ độc hại phụ thân ngươi, ngươi hận hắn. Nhưng ngươi chỉ là một thiếu nữ, không có cách nào báo thù hắn. Ta có thể giúp ngươi."

Sắc mặt Tống Vân Tang hơi thay đổi: "Ta đã biết... Ngươi là người của Nhị Điện hạ."

Giáo úy kia hình như cũng có chút bất ngờ: "Tống Tiểu thư thật thông minh. Sao ngươi lại biết ta là người của Nhị Điện hạ?"

Tống Vân Tang lấy lại bình tĩnh: "Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là... ngươi dựa vào cái gì nói ngươi có thể giúp ta?" Nàng cụp mắt xuống: "Bùi Cô Cẩm là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, võ công cao cường. Ngay cả Nhị Điện hạ cũng muốn dụ dỗ hắn về phe mình, làm sao có thể gϊếŧ hắn?"

Giáo úy kia cười nói: "Ta còn cho rằng Tống Tiểu thư yêu đương với Bùi Cô Cẩm một hồi, đến lúc báo thù sẽ nhớ cũ tình sinh ra không đành lòng. Nhưng thứ Tống Tiểu thư muốn thì ra là gϊếŧ hắn sao?"

Tống Vân Tang lạnh mặt: "Nếu không thì sao? Lúc hắn lệnh cho kẻ khác hạ độc hại phụ thân ta có từng không đành lòng chút nào sao? Ba tháng này, hắn vẫn luôn giấu ta, lừa ta moi tim moi phổi ra đối đãi với hắn... chỉ làm cho ta càng chán ghét sự đê tiện của hắn mà thôi!"

Giáo úy nâng tay vỗ vỗ: "Nói rất hay! Tống Tiểu thư dám yêu dám hận, thật không hỗ là nữ nhân của Hầu phủ!" Hắn ta lại đổi chủ đề: "Không tồi, quả thật Nhị Điện hạ vẫn luôn muốn lôi kéo Bùi Cô Cẩm về phe mình, nhưng không có biện pháp nào thuyết phục hắn. Hiện tại có một kế, cũng đủ đưa hắn vào chỗ chết."

Tống Vân Tang vội vàng nói: "Ngươi nói đi."

Giáo úy liền lại đi lên trước từng bước, ghé vào bên cạnh nàng: "Tống Tiểu thư cũng biết, Bùi Cô Cẩm giam Mạnh Văn Hàn tại Chiêu ngục?" Hắn ta lấy ra một cái bình sứ: "Tống Hầu gia đã trúng độc, nếu Mạnh Tuần phủ cũng trúng độc bỏ mình, Bùi Cô Cẩm thân là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, liên tiếp thất trách, còn có thể thoát khỏi can hệ sao? Đến lúc đó, Nhị Điện hạ sẽ hợp tác với người khác buộc tội hắn, nhân cơ hội khuyên Hoàng Thượng đưa nhốt hắn vào Chiêu ngục thẩm tra xử lý. Đợi hắn vào Chiêu ngục, Nhị Điện hạ sễ phái người đi hạ độc gϊếŧ hắn, không phải ngươi hận hắn muốn báo thù sao?"

Tống Vân Tang nghe xong, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Làm sao để đảm bảo sau khi ta hạ độc gϊếŧ Mạnh Tuần phủ, Nhị Điện hạ sẽ làm khó dễ Bùi Cô Cẩm?"

Giáo úy kia nói: "Tống tiểu thư, Bùi Cô Cẩm đối nghịch với Nhị Điện hạ, Nhị Điện hạ đã sớm muốn diệt trừ hắn, nếu có cơ hội, sao có thể buông tha cho hắn? Vấn đề này, ngươi không cần lo lắng."

Tống Vân Tang lại lắc lắc đầu: "Nhưng mà hạ độc Mạnh Tuần phủ là quá mạo hiểm. Ta chỉ là muốn báo thù, cũng không muốn lấy mạng mình ra đùa. Nếu không, ta trực tiếp hạ độc Bùi Cô Cẩm chẳng phải tốt hơn sao?"

Giáo úy kia đè thấp giọng nói: "Mạnh Tuần phủ bị Trịnh đô đốc giam giữ, hiện tại đang bị thương. Quay về kinh đường xá bôn ba, bệnh tình của lão ta lại nặng thêm. Nhưng Hoàng Thượng đã định ngày mai sẽ lôi lão ta lên điện xử lý, Bùi Cô Cẩm muốn đảm bảo lão ta đủ sức cho đã mời ngự y. Hai ngày nay, mỗi ngày Mạnh Tuần phủ đều phải uống ba lượt thuốc, nơi sắc thuốc là phòng bếp của Trấn Phủ ti."

"Những người khác không thể dễ dàng ra vào phòng bếp, nhưng Bùi Cô Cẩm căn bản không có phòng bị với ngươi. Thêm nữa ngươi cũng phải sắc thuốc cho Tống Hầu gia cho nên cần đến phòng bếp, bếp sắc thuốc của Mạnh Tuần phủ còn ở ngay bên cạnh bếp sắc thuốc của phụ thân ngươi. Ngươi chỉ cần thừa dịp không có ai chú ý, đổ thuốc này vào trong chén thuốc của lão ta..." Hắn ta đặt bình sứ trên bàn bên cạnh Tống Vân Tang: "Độc dược này cực kỳ hiếm thấy, dược tính kỳ lạ, bệnh trạng trúng độc rất giống phong hàn, chờ ba canh giờ sau mới mất mạng. Đến lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ đến Mạnh Tuần phủ bị nhiễm phong hàn, bệnh càng thêm bệnh cho nên mới bỏ mạng, còn ai sẽ nghi ngờ đến ngươi nữa?"

Sắc mặt của Tống Vân Tang có chút dao động, nhưng không nói lời nào. Giáo úy kia khom người thi lễ: "Tống tiểu thư, ngươi muốn báo thù Bùi Cô Cẩm, không thể nào không mạo hiểm, hiện tại có lẽ đây là cơ hội tốt nhất. Thứ này ta để ở đây, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi."

Hắn ta rời khỏi phòng, để lại Tống Vân Tang nhìn Tống Hầu gia đang hôn mê, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn nâng tay cầm lấy bình sứ, cẩn thận cất vào trong tay áo.

Lúc giữa trưa, quả nhiên Bùi Cô Cẩm đã vội vàng trở về. Hắn để cho Tống Vân Tang đi ngủ trưa, nghỉ ngơi một chút, Tống Vân Tang cung không từ chối. Nàng trở lại phòng ngủ bên cạnh, sau nửa canh giờ lại đi ra, nhưng không có đi đến chỗ Tống Hầu, mà là đi thẳng đến phòng bếp của Trấn Phủ ti.

Trong Trấn Phủ ti có hơn ba mươi đầu bếp và phụ bếp, nhưng hiện tại không phải thời gian nấu cơm, phần lớn những người đó đều ở ngoài cửa nói chuyện phiếm. Bùi Cô Cẩm đã dặn người đặt bếp sắc thuốc qua bên cạnh cửa sổ, miễn cho khói của phòng bếp bay sang làm Tống Vân Tang khó chịu. Tống Vân Tang nhìn quanh khắp nơi vội vàng lấy bình sứ ra, đổ thứ bên trong vào trong bát thuốc. Sau đó nàng bưng bát thuốc của Tống Hầu gia lên giả vờ như không có chuyện gì đi ra khỏi phòng bếp.

Lại nói, sau khi Duẫn Tư Giác biết Mạnh Văn Hàn bị bắt, liền biết không ổn. Trước tiên gã ta đã khống chế con gái của Mạnh Văn Hàn cũng nghĩ cách truyền tin tức này cho Mạnh Văn Hàn. Mạnh Văn Hàn hứa hẹn sẽ gánh vác toàn bộ tội danh, chỉ hy vọng sau này gã ta có thể quan tâm Mạnh gia một chút. Duẫn Tư Giác lập tức đồng ý, cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng không ngờ sau khi Bùi Cô Cẩm quay về kinh, cũng không biết bằng cách nào biết được chỗ bí mật gã ta giấu người đã cứu hết con gái của Mạnh Văn Hàn ra.

Duẫn Tư Giác nóng nảy. Nhìn thấy phụ hoàng sắp triệu Mạnh Văn Hàn lên điện để thẩm tra xử lý, Duẫn Tư Giác hận Bùi Cô Cẩm, thật sự hận đến mức khắc sâu vào xương cốt. Vừa lúc Đinh Thắng hoàn thành nhiệm vụ đến tìm gã ta, muốn dẫn cô nương của hắn ta đi. Ngay từ đầu Duẫn Tư Giác đã không có ý định trả tự do cho hắn ta, hiện tại lại lấy những việc hắn ta đã làm ra, từ chối.

Duẫn Tư Giác cho Đinh Thắng đi gϊếŧ Mạnh Văn Hàn, hứa hẹn chỉ làm thêm một chuyện nữa sẽ trả lại người cho hắn ta. Tất nhiên Đinh Thắng không vui, nhưng người trong lòng đang ở trong tay Duẫn Tư Giác hắn ta không dám lỗ mãng. Hắn ta nói Bùi Cô Cẩm canh giữ Mạnh Văn Hàn rất kỹ, hắn ta không có cách nào gϊếŧ lão ta. Nhưng cũng nói cho Duẫn Tư Giác, một đường đi theo Bùi Cô Cẩm, hắn ta phát hiện Bùi Cô Cẩm cực kỳ yêu thích Tống Vân Tang.

Duẫn Tư Giác hỏi Đinh Thắng: "Yêu thích đến mức nào", Đinh Thắng không thay đổi sắc mặt nhìn gã ta chăm chú, trả lời một câu: "Giống như ta yêu thích nàng vậy." Duẫn Tư Giác lập tức hiểu được, có thể lợi dụng Tống Vân Tang.

Quá trình rất thuận lợi, Tống Vân Tang tin người hạ độc hại phụ thân nàng là Bùi Cô Cẩm, muốn báo thù. Gã ta phái người đi tìm nàng, đối với chuyện đùa bỡn lòng người như thế nào, từ trước đến nay gã ta rất am hiểu. Quả nhiên Tống Vân Tang mắc câu, sau khi ngủ trưa dậy đã lập tức đến phòng bếp. Gã ta cho người ẩn nấp ở ngoài cửa sổ giám thị, nhìn thấy Tống Vân Tang đổ thuốc bột vào bát thuốc của Mạnh Văn Hàn.

Trong Chiêu ngục Duẫn Tư Giác còn có cơ sở ngầm khác, nghĩ cách bảo đảm thuốc này đưa đến tay Mạnh Văn Hàn. Ban đêm, gã ta thu được tin tức tốt: Mạnh Văn Hàn bị nhiễm phong hàn, không kịp trị đã chết.

Duẫn Tư Giác thở phào nhẹ nhõm, quỷ kế một hòn đá ném hai con chim của gã ta đã thành công. Mạnh Văn Hàn đã chết, gã ta tránh được một kiếp, còn có thể mượn cơ hội đổ tội lên đầu Bùi Cô Cẩm, giáng cho Bùi Cô Cẩm một đòn không kịp trở tay. Gã ta không hề lo lắng Bùi Cô Cẩm sẽ phát hiện người hạ độc là Tống Vân Tang —— cho dù Bùi Cô Cẩm phát hiện thì đã sao? Hắn không nỡ tố giác nàng, còn muốn bảo vệ nàng.

Nghĩ đến bộ dạng Bùi Cô Cẩm bị đánh rớt nanh vuốt Duẫn Tư Giác vô cùng vui vẻ! Gã ta âm thầm cân nhắc, chờ Bùi Cô Cẩm chết rồi, gã ta sẽ đưa Tống Vân Tang về. Nữ nhân kia đẹp thì đẹp nhưng quá ngu xuẩn gã ta cho nàng làm ngoại thất là được rồi, không cần cho nàng danh phận...

Duẫn Tư Giác một đêm mộng đẹp. Ngày hôm sau vào triều, gã ta treo lên nụ cười dịu dàng như ngày xưa, đi vào cung. Bùi Cô Cẩm nghiêm mặt, nhìn không ra vui buồn. Duẫn Tư Giác đi tới trước mặt Bùi Cô Cẩm, như hàn huyên: "Nghe nói Bùi Đại nhân đã định mùng tám tháng sau thành thân, hiện tại cũng không biết còn có thể thành được không?"

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm trầm xuống, nhưng không dám tức giận: "Tạ ơn Nhị Điện hạ quan tâm. Thành thân tất nhiên là có thể thành, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi." Hắn dừng một chút, không rõ ẩn ý đáp lại một câu: "Chỉ hy vọng đến lúc đó, Nhị Điện hạ còn có thể tới tham gia."

Duẫn Tư Giác vẫn giữ nụ cười, lười đấu võ mồm với người này. Vừa lúc Hoàng Thượng đến đây, một mọi người điều chỉnh sắc mặt, cung nghênh thánh giá.

Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, hạ lệnh truyền Mạnh Văn Hàn. Duẫn Tư Giác nhìn Bùi Cô Cẩm, chờ xem hắn phản ứng như thế nào. Mà Bùi Cô Cẩm... vô cùng bình thường đi ra ngoài điện, đỡ một nam tử mặc quan phục đi lên... Rõ ràng chính là Mạnh Văn Hàn!

Sắc mặt của Duẫn Tư Giác cứng đờ. Sao có thể như vậy? Không phải Mạnh Văn Hàn đã chết rồi sao? Tại sao lão ta lại còn sống? Chẳng lẽ... Dư ngự y cứu lão ta? Nhưng cho dù Dư ngự y có thể cứu sống lão ta, lão ta cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy được! Độc dược này giống với độc gã ta đã hạ cho Tống Hầu gia, Mạnh Văn Hàn cũng phải hôn mê bất tỉnh đến chết mới đúng!

Duẫn Tư Giác xanh mặt nhìn kỹ, thấy Mạnh Văn Hàn thật sự có chút tiều tụy, nhưng căn bản không có bộ dạng hấp hối nên có sau khi trúng độc! Rốt cuộc Duẫn Tư Giác lúc này mới hiểu được, thầm hận nhìn về phía Bùi Cô Cẩm: gã ta bị lừa! Tống Vân Tang căn bản không hề tin lời vu hãm của Đinh Thắng, nàng không hận Bùi Cô Cẩm! Hai người này kết hợp tương kế tựu kế, lừa gã ta vào tròng! Gã ta còn cho rằng mọi chuyện đã không có sơ hở, không hề có chuẩn bị kế sách đối phó, quả thực tình huống vô cùng xấu...

Trên đại điện, Mạnh Văn Hàn quỳ xuống đất cúi đầu, bắt đầu nhận tội: "... Bởi vì như vậy, chúng thần nghĩ đến việc lấy uy làm khó, để phá hoại kế hoạch mở cửa biển. Nhưng chuyện này rất khó, không phải ai trong kinh thành cũng có thể tiếp ứng. Ngay từ đầu, chúng thần muốn hối lộ Thái tử Điện hạ, nhưng Thái tử Điện hạ căn bản không để ý tới ám chỉ của chúng thần, rơi vào đường cùng, chúng thần chỉ có thể chuyển qua Nhị Điện hạ..."

Hội thẩm trên điện giằng co hơn một canh giờ. Dưới bằng chứng xác đáng Duẫn Tư Giác không thể nào ngụy biện được nữa. Hoàng Thượng tức giận đến mắng to, hạ lệnh nhốt Nhị Điện hạ vào Tông Nhân phủ, chờ xử lý. Duẫn Tư Giác không còn hy vọng cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế cùng Thái tử, đối với loại người khổ tâm ngụy trang hơn mười năm, mục đích sống chính là vì đi lên ngôi vị hoàng như gã ta, như vậy quả thực còn đáng sợ hơn so với chết.

Lúc Bùi Cô Cẩm giải Duẫn Tư Giác vào Tông Nhân phủ, Duẫn Tư Giác không bộ dạng ôn nhuận như ngọc của ngày xưa nữa. Sắc mặt của gã ta dữ tợn chất vấn: "Bùi Cô Cẩm, vì sao ngươi phải đối nghịch với ta?"

Vì sao? Kiếp trước hắn đưa gã ta lên địa vị cao, kiếp này hắn liền nâng tay kéo gã ta xuống ngựa. Mối thù bị đoạt thê này, còn chưa xong đâu!

Bùi Cô Cẩm một tiếng cười khẽ, chậm rãi nói: "Tất nhiên là bởi vì, ngươi mơ ước Tang Tang của ta."

Duẫn Tư Giác không thể tin trừng lớn mắt: "Chỉ vì một nữ nhân..."

Bùi Cô Cẩm dừng bước: "Nhị Điện hạ, mời vào đi, thần không phụng bồi." Hắn giả ý thở dài một hơi: "Đáng tiếc, xem ra hôn lễ của vi thần, Nhị Điện hạ quả nhiên không thể tới tham gia."

Bùi Cô Cẩm rời khỏi Tông Nhân phủ, vội vàng chạy về Trấn Phủ ti. Lúc trước Dư ngự y đối với việc Tống Hầu gia hôn mê cũng bó tay không còn cách nào, nhưng sau khi có được độc dược, ông bắt đầu thay đổi phương thuốc. Bùi Cô Cẩm hy vọng trở về có thể nhìn thấy Tống Hầu gia đã tỉnh, càng chờ mong được ôm Tống Vân Tang một cái. Mấy ngày này vì lừa gạt cơ sở ngầm của Duẫn Tư Giác, Tống Vân Tang giấu thư dưới gối nói chuyện cùng hắn, còn cố ý dặn dò hắn không được quá thân thiết với nàng. Bùi Cô Cẩm thật sự kiềm chế rất vất vả, mới không có vi phạm...

Trở lại Trấn Phủ ti, Tống Hầu gia vẫn chưa tỉnh. Nhưng Bùi Cô Cẩm không nhịn nổi nữa, bước nhanh đến ôm chặt lấy Tống Vân Tang! Hắn chưa bao giờ dùng sức ôm nàng như vậy, thế nên Tống Vân Tang bắt đầu giãy dụa: "A Cẩm, chàng làm đau ta..."

Bùi Cô Cẩm thoáng buông ra một chút, nhưng kiềm chế không được, lại một lần nữa xiết nàng vào trong lòng. Trong lòng hắn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn nghẹn ở cổ họng không thốt nên lời, làm cho cõi lòng hắn căng đầy. Vì thế hắn chỉ có thể giữ lấy gáy của Tống Vân Tang, lung tung hôn xuống: "Tang Tang... Cám ơn, cám ơn nàng... Cám ơn nàng đã tin tưởng ta..."

Tống Vân Tang bị nụ hôn không hề có quy luật của hắn làm cho mặt đỏ tim đập, rồi lại sợ Tống Hầu gia đang hôn mê nằm ở một bên: "A Cẩm, đừng... đừng ở chỗ này..."

Bùi Cô Cẩm khó khăn kiềm chế chính mình, tách ra với nàng. Tống Vân Tang mềm nhũn trong lòng hắn, nén giận nói: "Nói cám ơn làm gì... Chàng là phu quân của ta, ta không tin chàng, còn có thể tin ai?"

Sự căng đầy kia Bùi Cô Cẩm kia đột nhiên len lỏi khắp người hắn. Khóe miệng của hắn cong lên nhưng bởi vì kích động nên trông không giống như đang cười, nhưng hắn thật sự không kiềm chế nỗi mà bật cười. Hắn biết mình hẳn nên cảm thấy đủ, nhưng vẫn muốn nghe càng nhiều hơn: "Nhưng mà lá thư này ngay cả ta cũng nhìn không ra là chứng cứ giả mạo."

Trong mắt của Tống Vân Tang lấp lánh ánh nước: "Ta cũng nhìn không ra. Nhưng mà, khẳng định là giả thôi, ta tin tưởng chàng sẽ không làm ra chuyện khiến ta tổn thương."

Chớp mắt một cái sự thỏa mãn của hắn xông thẳng lên não, đây là lần đầu tiên sau khi Bùi Cô Cẩm sống lại hắn không thể khống chế được đỏ mắt. Thì ra chỉ cần tâm ý tương thông với nàng, thì bất kỳ ai cũng không thể nào chia rẽ, bất kỳ ai cũng không thể nào cướp mất nàng. Hắn hiểu nàng, nàng sẽ trả lại cho hắn sự tín nhiệm. Hắn chờ đợi nàng, nàng sẽ trả lại hắn mảnh chân tình.

Bùi Cô Cẩm ôm lấy Tống Vân Tang vào trong lòng ngẩng đầu nhắm mắt, ép cho nước mắt muốn trào ra chảy ngược vào trong. Sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu: "Tang Tang," hắn hôn lên tóc của nàng: "Một đời này, ta nhất định sẽ không để cho nàng thất vọng."

Động tác khẽ hôn của hắn bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy Tống Hầu gia ở trên giường không biết đã mở mắt từ khi nào, đang nhìn hai người bọn họ. Bùi Cô Cẩm cứng người một lát, buông Tống Vân Tang ra: "Tang Tang, phụ thân nàng tỉnh rồi."

Tống Vân Tang không thể tin xoay người, quả nhiên thấy Tống Hầu gia vừa suy yếu vừa xấu hổ. Nàng bổ nhào vào bên cạnh Tống Hầu gia, nước mắt thấm đẫm cả mặt: "Phụ thân, phụ thân tỉnh rồi, phụ thân không sao rồi..."

Tống Hầu gia gian nan nâng lên một bàn tay, vỗ vỗ lên tóc của nàng: "Đúng vậy, phụ thân không sao rồi." Ông lấy hơi một chút, lại thở dài: "Kêu Lão Dư lại đây đi, vợ chồng son các con, cần làm gì thì làm đi."

Dư ngự y được gọi đến, chẩn đoán bệnh cho Tống Hầu gia. Dư độc dĩ nhiên đã được thanh lọc triệt để, Tống Hầu gia chỉ cần nghỉ ngơi, sẽ có thể khang phục. Đã gần đến đêm khuya, nhưng tinh thần của Tống Vân Tang vẫn rất tốt. Phụ thân tỉnh lại, Duẫn Tư Giác xấu xa xong đời, Tống Vân Tang thật sự cảm thấy mọi việc đều vẹn toàn nên tinh thần rất thỏa mái. Nàng ngồi dưới núi giả trong Trấn Phủ ti với Bùi Cô Cẩm, bỗng nhiên bật cười: "A Cẩm chàng xem, căn phòng này không phải nơi chàng đã dẫn ta tới lúc ta tới tìm chàng khi phụ thân ta vừa mới xảy ra chuyện sao?"

Nàng nhẹ nhàng kéo tay của Bùi Cô Cẩm chạy vào trong phòng, thấy chiếc ghế bằng gỗ lim mới. Tống Vân Tang đứng ở bên ghế: "Lúc ấy chàng thật hung dữ, ta quỳ cầu xin chàng, chàng đá một cái chiếc ghế này đã nát ra." Nàng sẵng giọng: "Sau này chàng còn dám hung như vậy, ta cần phải đối phó chàng ra trò!"

Cả trái tim của Bùi Cô Cẩm mềm nhũn, bỗng nhiên hắn nói: "Khi đó ta thật tức giận. Vậy mà nàng lại quỳ " hắn giữ chặt hai tay Tống Vân Tang, lắc lắc đầu: "Không thể nào. Tang Tang, nàng là bảo bối của ta, chỉ nên được ta nâng niu trong lòng bàn tay."

Mặt của Tống Vân Tang đỏ lên, chỉ chỉ vào vai hắn: "Thật sự là càng ngày A Cẩm càng biết nói lời ngon ngọt!"

Bùi Cô Cẩm chỉ nhìn nàng. Tối nay hắn không muốn làm chuyện gì khác, thầm muốn nhìn nàng ở trong lòng mình vui đùa. Tống Vân Tang chủ động lại gần, dựa vào ngực hắn: "A Cẩm, hôm nay là mùng bốn rồi."

Bùi Cô Cẩm giật mình. Vậy mà hắn lại quên mất, vốn dĩ ngày bọn họ thành thân là mùng tám. Hắn có chút không xác định: "Những chuyện khác quản gia đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Nhưng mà thời gian ba ngày này, phụ thân nàng..."

Tống Vân Tang liền nói nhỏ: "Không sao cả, phụ thân rất vui vẻ, biết đâu sẽ mau chóng bình phục thì sao?" Bàn tay nhỏ bé của nàng cầm lấy ngón tay của Bùi Cô Cẩm: "Chúng ta đang xung hỉ cho ông, như vậy vô cùng thích hợp vô cùng hiếu thuận không phải sao."

Bùi Cô Cẩm cười bảo: "Được, vậy chúng ta thành thân ngày mùng tám, để xung hỉ cho phụ thân."

Bóng đêm vô tận, thời gian vĩnh hằng. Hai đời, Bùi Cô Cẩm chưa bao giờ cảm thấy viên mãn như thế. Một đời trước những thứ hắn cầu mà không được—— yêu, tín nhiệm, cam tâm tình nguyện, đồng cam cộng khổ, không rời không xa, một đời này, hắn đều có được rồi.

HOÀN CHÍNH VĂN