Tống Vân Tang kinh ngạc không nói nên lời! Càng làm cho nàng kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Một nam nhân có diện mạo phú quý đi tới bên cạnh Vưu Hoằng, cánh tay quấn băng vải, nhưng tinh thần rất tốt —— rõ ràng là Thái Đại soái đang "lâm vào nguy kịch"!
Cảnh tượng của những ngày gần đây hiện lên trong đầu Tống Vân Tang, rốt cuộc nàng đã hiểu được mọi chuyện: Bùi Cô Cẩm căn bản không có đối địch với Vưu Hoằng! Đêm vào núi Thanh Vân dự tiệc Bùi Cô Cẩm không cho nàng đi theo không phải bởi vì hắn ghen với Vưu Hoằng. Hắn chỉ muốn giấu nàng vào núi Thanh Vân thương bàn bạc kế sách. Không biết Bùi Cô Cẩm thuyết phục Thái Đại soái cùng Vưu Hoằng như thế nào, tóm lại song phương bắt tay hợp tác. Vừa lúc màn đêm buông xuống Mạnh Văn Hàn sai sử quan binh tấn công lên núi, Thái Đại soái bị thương. Vì thế Vưu Hoằng cùng Bùi Cô Cẩm liền tương kế tựu kế, đại náo một hồi, Vưu Hoằng nhốt toàn bộ nhóm Cẩm Y vệ vào thủy lao.
Mạnh Văn Hàn nghe được tin tức này nhất định đã vô cùng vui mừng vì kế sách thành công. Lão ta hy vọng Vưu Hoằng gϊếŧ Bùi Cô Cẩm, nhưng Bùi Cô Cẩm lại lấy thân phận Khâm sai mệnh lệnh quan phủ không được tiến công núi Thanh Vân, còn làm cho các tri phủ xung quanh gửi lương thực cho núi Thanh Vân. Bởi vậy, Bùi Cô Cẩm có tác dụng rất lớn, Vưu Hoằng không có khả năng gϊếŧ hắn. Mạnh Văn Hàn không thể để yên, lại bày ra một kế. Mặc dù có mệnh lệnh của Khâm sai trước đó, quan binh không thể tiếp tục tiến công núi Thanh Vân, nhưng giặc Oa có thể. Lúc Giặc Oa tấn công núi Thanh Vân, vô tình gϊếŧ chết Khâm sai, việc này không phải thuận lý thành chương mà lại không quan hệ gì với lão ta hay sao!
Mạnh Văn Hàn lập tức gọi tất cả binh lực của giặc Oa đến, bao vây tiễu trừ núi Thanh Vân. Tiêu Việt Băng ghi hận Bùi Cô Cẩm, lại cho rằng lần tấn công này chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót, cho nên mới đi theo đến đây. Đây là những gì sắp đặt trước đó của Bùi Cô Cẩm. Nhưng mà, Tống Vân Tang vẫn đang nghĩ không rõ một vấn đề...
Hiển nhiên Tiêu Việt Băng có cũng một nghi vấn với nàng. Đầu tiên hắn ta sửng sốt, rồi sau đó cười ha ha: "Câu cá? Khâm sai Đại nhân thật sự rất buồn cười! Muốn câu cá, thì phải có năng lực bắt được cá. Nhiều lắm ngươi chỉ có thể được xem như mồi câu, chỉ có thể ngoan ngoãn bị cá ăn mà thôi, người câu cá đang ở nơi nào vậy?"
Hắn ta nói vừa hết lời, Ngụy Hưng dẫn Nhóm Giáo úy chạy đến. Trong tay mọi người đều cầm hỏa thương, họng súng tối om nhắm ngay phía giặc Oa. Tiêu Việt Băng cười cười: "Không cần giả vờ giả vịt! Hỏa thương của các ngươi đã bị nước vào, núi Thanh Vân lại không bản lĩnh xuất ra hỏa thương. Hỏa thương này ở trong tay các ngươi, chẳng qua chỉ là một đống sắt vụn."
Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Năm đại gia tộc quả nhiên có thế lực rất lớn, ngay cả trên núi Thanh Vân cũng có cơ sở ngầm còn biết hỏa thương của chúng ta bị nước vào. Chỉ là, hỏa thương bị nước vào, lời này là ai nói vậy?"
Ngụy Hưng không chút thay đổi sắc mặt nói: "Ta nói."
Sắc mặt của Tiêu Việt Băng lập tức có chút khó coi. Nhưng hắn ta vẫn là lạnh lùng nói: "Không sao cả. Cho dù các ngươi có hỏa thương, thì có làm sao? Chỉ bằng ba mươi cây hỏa thương này, cùng một đám ô hợp ở núi Thanh Vân, cũng muốn ngăn lại kỵ binh của ta?"
Hắn ta vừa dứt lời, lập tức có một giọng nói hùng hậu vang lên: "Khẩu khí của Tiêu công tử thật lớn! Ta đây thì sao? Có xứng chiến một trận cùng ngươi không?"
Đầu tiên có vài đội ngũ cưỡi ngựa xuất hiện, rồi sau đó càng nhiều kỵ binh ào ào kéo đến từ phía chân trời xa xa! Tiếng vó ngựa vọng từ xa đến gần, dần dần dày đặc, âm thanh rầm rầm đồng loạt vang lên làm cho nền đất cũng hơi hơi rung động! Mấy ngàn kỵ binh mặc áo giáp, cầm binh khí, bao vây đám giặc Oa! Người dẫn đầu khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cầm cây thương trong tay, không giận tự uy, đúng là Trịnh đô đốc!
Rốt cuộc sắc mặt của Tiêu Việt Băng đã hoàn toàn thay đổi: "Trịnh đô đốc? Không thể nào! Không thể nào! Lão ta đã hứa rồi, nhất định sẽ canh chừng ngươi!"
Trịnh đô đốc cao giọng cười to: "Lão ta? Ngươi đang nói Mạnh Văn Hàn sao? Thật ngại quá, ta đã đưa lão ta vào nhà lao rồi. Quan viên còn lại có lẽ thấy ta quá kiêu ngạo, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mới để cho ta một đường thông thuận tới nơi này."
Tiêu Việt Băng sợ hãi hô lên: "Ngươi giam giữ Mạnh Văn Hàn? Lão ta là Tuần phủ Chiết Giang! Không có bằng chứng, sao ngươi dám làm càn như vậy?"
Trịnh đô đốc trào phúng: "Ta dám làm càn như vậy đấy! Xem ra ngươi còn chưa biết, nếu nói trong kinh thành này ai làm việc khác người không thể nắm bắt, Bùi Đại nhân dám nhận đứng thứ nhất, ta liền dám nhận đứng thứ hai!" Ông ta từ xa xa chắp tay với Bùi Cô Cẩm: "Bùi lão đệ, lần này ngươi chọn ta là người đến Mẫn Chiết rất không thiệt thòi phải không? Nếu là quan viên khác có ai dám chấp hành mật lệnh này của ngươi?"
Bùi Cô Cẩm cũng ở bên chắp tay đáp lễ: "Đâu có. Trịnh đô đốc, nhiều ngày không thấy, phong thái vẫn như trước."
Bọn họ như cố nhân gặp lại vẫn tự tại hàn huyên với nhau. Máu trên Tiêu Việt Băng đã sắp đổi màu, hắn ta tự biết bại cục đã định. Bùi Cô Cẩm lạnh giọng ra lệnh: "Bắt sống hắn ta cùng thủ lĩnh giặc Oa, những người còn lại, nếu như phản kháng, bắn!"
Đây là một trận chiến không thể trì hoãn. Ba canh giờ sau, khói bụi ngừng tung bay. Giặc Oa đã chết hơn phân nửa những tên còn lại đều bị bắt sống. Đã có lời khai của đám giặc Oa dù có thêm sổ sách cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng Bùi Cô Cẩm vẫn phái Ngụy Hưng đi tìm. Rối ren một hồi lâu, rốt cuộc hắn mới có thời gian vội vàng đi tìm Tống Vân Tang.
Lúc chiến sự bắt đầu, Bùi Cô Cẩm đã cho người ta đưa Tống Vân Tang về sơn trại. Khi hắn chạy về lại không thấy ngươi đâu. Sầm Tu Kiệt trốn ở phía sau cây đại thụ, thật cẩn thận che dấu chính mình. Bùi Cô Cẩm quát: "Đi ra!"
Sầm Tu Kiệt khóc không ra nước mắt đi lên: "Sư phụ. Chúc mừng sư phụ một mũi tên hạ ba con chim, tìm được chứng cứ năm đại gia tộc cấu kết làm loạn, lại tiêu diệt được thế lực giặc Oa, còn thu phục lưu dân ở núi Thanh Vân!"
Bùi Cô Cẩm không kiên nhẫn ngắt lời: "Được rồi, sư nương ngươi đi đâu rồi?"
Sầm Tu Kiệt cố gắng rụt cả người mình lại cho trông nhỏ hơn một chút: "Sư nương... nàng ở trong thủy lao!"
Bùi Cô Cẩm cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì? Nàng đi thủy lao làm gì?"
Sầm Tu Kiệt bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Còn có thể làm gì, không phải là tức giận sao, dù sao chuyện lớn như vậy ngài lại giấu nàng. Đương nhiên, nàng còn không chịu thừa nhận nàng tức giận, chỉ nói là nàng thích thủy lao, phải ở thủy lao vài ngày. A Đông tỷ tỷ ngăn không được, chỉ có thể đi cùng nàng."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Sầm Tu Kiệt lạnh run: "Sư phụ, lúc này ta cũng tự thân khó bảo toàn, thực sự không thể giúp ngài..."
Bùi Cô Cẩm lớn tiếng nói: "Cút đi." Nhanh chân chạy về phía thủy lao.
Bên trong thủy lao, Tống Vân Tang ngồi trên ghế đá trong phòng giam lúc trước của Bùi Cô Cẩm, A Đông ở một bên lựa lời khuyên nhủ. Bùi Cô Cẩm vào phòng giam, khoát tay với nàng ta, lúc này A Đông mới rời đi. Tống Vân Tang cuốn tay áo lên, lộ ra nửa cánh tay. Làn da vốn dĩ nõn nà, hiện giờ đã có một chuỗi dấu muỗi đốt loang lổ.
Bùi Cô Cẩm thực sự không thể nhìn nàng chịu một chút thương tổn nào cho dù là bị muỗi cắn cũng không được. Hắn sẽ cảm thấy chính mình ức hϊếp nàng. Tang Tang nhà hắn nên là tiểu công chúa, từ nhỏ nên sống tốt hơn so với bất kỳ ai khác trên đời này. Lúc tiểu công chúa giận dữ tất nhiên tính tình phải nóng nảy một chút, tất nhiên nàng sẽ có càng nhiều chiêu để dày vò hắn hơn. Giống như một kẻ thô kệch như hắn đây, làm thế nào cũng không nghĩ ra cách chạy tới thủy lao dâng thịt cho muỗi cắn để biểu đạt chính mình đang tức giận...
Bùi Cô Cẩm bước đến, cẩn thận bắt lấy cổ tay của Tống Vân Tang, thả tay áo của xuống. Tống Vân Tang lại cuốn tay áo đi lên. Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ, ngồi xổm bên cạnh nàng: "Tang Tang à, nàng đang gây sức ép chính mình, hay là gây sức ép ta vậy?"
Tống Vân Tang buồn bã nói: "Ta không gây sức ép cho ai cả, ta chỉ thích mát mẻ một chút. Chuyện này Bùi Đại nhân cũng muốn quản sao?"
Chậc, xưng hô cũng thay đổi rồi. Bùi Cô Cẩm đau đầu. Hắn cảm thấy Tống Vân Tang còn khó đối phó hơn so với Mạnh Văn Hàn! Ít nhất đối phó với Mạnh Văn Hàn, hắn không chút nương tay nào. Còn đυ.ng đến Tang Tang, xương cốt của hắn đều mềm ra...
Bùi Cô Cẩm muốn né tránh chủ đề "Nàng vô dụng" "Nàng vô tích sự", giải thích với Tống Vân Tang: "Không phải đâu mà Tang Tang, việc này ta cũng không cố ý gạt nàng. Nàng trời sinh tính tình thiện lương thanh thuần không dễ giả vờ, nếu nàng biết kế hoạch của ta, phản ứng không tốt sẽ lộ ra sơ hở, năm đại gia tộc có cơ sở ngầm trên núi Thanh Vân, trong Cẩm Y vệ cũng nội gián, bọn họ sẽ nhìn ra manh mối, không phải uổng phí kế hoạch này sao?"
Tống Vân Tang trợn mắt nhìn hắn: "Tại sao ta lại không giỏi giả vờ? Lần trước ta phối hợp diễn trò với chàng, có chỗ nào ta diễn không tốt sao?"
... Sao hắn lại không bỏ bớt một câu "giả vờ không tốt" này đi! Bùi Cô Cẩm vô cùng đau đớn: "Không không, ta nói sai rồi, nàng diễn rất khá!" Hắn lập tức cứu vớt: "Chủ yếu là ta sợ ta diễn trò cùng nàng, ta sẽ diễn không tốt!"
Vành mắt Tống Vân Tang hồng hồng trừng hắn: "Ý của chàng là ta vướng chân vướng tay, sẽ làm ảnh hưởng chàng phát huy?"
Bùi Cô Cẩm quả thực muốn quỳ xuống lạy cho năng lực cắt câu lấy nghĩa của Tống Vân Tang! Hắn nhất thời không biết nói gì nữa, nước mắt của Tống Vân Tang rơi xuống: "Chàng có biết mấy ngày này lo lắng đến mức nào không? Một ngày chàng còn chưa ra khỏi thủy lao, một ngày không lấy được tự do, ta khó mà ngủ yên. Bày mưu là đại sự, chàng nói phải gạt ta thì gạt ta đi, ta cũng không so đo. Nhưng vì sao chàng còn lừa ta đi ra ngoài chăm sóc cho Sầm Tu Kiệt? Chàng không cho ta ở cùng một chỗ với chàng, không phải ta càng lo lắng hơn sao?"
Nàng nhắc tới việc này, Bùi Cô Cẩm liền chột dạ. Đây là còn sống cho nên bắt đầu tính sổ! Hắn nâng tay lau đi nước mắt của nàng: "Tang Tang ngoan, là ta sai rồi, nàng đừng tức giận..." Một con vằn muỗi vừa lúc đậu trên cổ tay của Tống Vân Tang, Bùi Cô Cẩm phất tay đuổi đi. Vậy mà Tống Vân Tang đẩy tay hắn ra, khóc lóc lên tiếng: "Không được đuổi! Để cho chúng nó cắn! Cắn cho cả người ta sung lên! Như vậy trong lòng ta mới thoải mái!"
Nàng giơ cánh tay trơn bóng lên đuổi theo con muỗi vằn kia, nhất định phải đãi nó ăn bữa tiệc lớn. Khóe mắt Bùi Cô Cẩm giật giật, vừa cảm thấy buồn cười, vừa không biết làm sao. Hắn cân nhắc một lát, dở lại bài cũ: "Tang Tang, nàng xem hiện tại chiến đấu mới vừa chấm dứt, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý. Xin nàng bớt giận, cùng ta đi ra đi được không?"
Ngay cả chiêu này cũng không ăn Tống Vân Tang: "Chàng có việc chàng cứ đi ra ngoài trước, ta muốn từ từ ngồi ở đây. Không phải ngay cả chuyện này chàng cũng không làm cho chứ?"
Thật ra Bùi Cô Cẩm không muốn cho, nhưng hắn có tâm không có can đảm. Nhìn thấy Tống Vân Tang lại bắt đầu rơi nước mắt, Bùi Cô Cẩm hung ác đứng lên, rút đao ra khỏi vỏ!
Mũi đao nhọn hoét lòe lòe, tiếng khóc của Tống Vân Tang dừng lại. Nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt, cho rằng Bùi Cô Cẩm muốn tự làm hại chính mình để cho nàng nguôi giận: "A Cẩm không được!"
Đao của Bùi Cô Cẩm lại nhanh hơn! Cổ tay của nam nhân vừa chuyển, Tú xuân đao vẽ nửa vòng tròn trong không trung, lưỡi đao chém thẳng vào mặt mình! Tống Vân Tang thét một tiếng chói tai, hai tay bưng kín mặt, không dám nhìn. Nhưng giây tiếp theo, nàng vẫn mở mắt ra, muốn ngăn cản Bùi Cô Cẩm tự mình hại mình. Đã thấy trên mặt Bùi Cô Cẩm sạch sẽ, không hề có vết máu nào như trong dự đoán của nàng.
Tống Vân Tang ngây ngốc nhìn Bùi Cô Cẩm. Trên mặt nam nhân thật sự sạch sẽ, có chút... quá sạch sẽ. Mà bên cạnh hắn, một nhúm gì đó màu đen chậm rì rì rơi xuống đất, rõ ràng là một nhúm lông. Tống Vân Tang phản ứng lại, vội vàng nhìn, liền thấy cặp lông mày lá liễu của Bùi Cô Cẩm... thiếu mất một bên!
Vừa rồi hắn... lấy Tú xuân đao cạo một bên lông mày của mình! Tống Vân Tang dại ra đứng ở kia, không biết nên có phản ứng gì. Cổ tay của Bùi Cô Cẩm lật lại, Tú xuân đao lại vẽ cái nửa vòng tròn: "Tang Tang, tạ cạo sạch lông mày như vậy, nàng đừng tức giận nữa mà."
Tống Vân Tang vội vàng ngăn lại: "Từ từ đã ——"
Lưỡi đao của Bùi Cô Cẩm dừng lại ở bên cạnh một bên lông mày còn lại. Sắc mặt nam nhân thay đổi, cuối cùng thở dài, buông đao xuống: "Được rồi, nếu nàng muốn ta cạo một bên giữ một bên... cũng được."
Tống Vân Tang: "..."
Đúng vậy. Cạo một bên giữ một bên... hình như, càng thảm hại...