Chương 71

Nói xong những lời này, sắc mặt của Bùi Cô Cẩm âm trầm, đi nhanh đi vào trong phòng. Quả nhiên không phải oan gia không gặp mặt! Lúc Bùi Cô Cẩm đến Mẫn Chiết, cố ý suy tính để không đi qua Hàng Châu, bởi vì muốn tránh vị gia chủ Tiêu gia này. Hắn còn chưa quên chuyện kiếp trước, tên què này vừa nhìn thấy Tang Tang đã say đắm dung mạo như thần tiên của nàng, không hề kiên kị hắn đã thành thân với Tang Tang rồi, còn bu bám Tang Tang mãi không buông tha! Nhưng không ngờ, hắn không đi Hàng Châu, Tiêu Việt Băng lại tự lết đến đây nơi này! Hắn chỉ rời đi một lát đã bị Tiêu Việt Băng chui vào lỗ hổng!

Bùi Cô Cẩm không tinh thông nhạc lý, lúc nghe được tiếng sao không có phản ứng gì, thấy đám người sắc mặt của Hạ Chính Nghiệp không được tự nhiên, hắn mới nhớ tới Tiêu Việt Băng gia chủ Tiêu gia cũng thiện thổi sáo. Bùi Cô Cẩm lập tức cảm thấy không đúng, đá Hạ Chính Nghiệp ngả lăn vọt ra ngoài, quả nhiên gặp được Tiêu Việt Băng.

Bùi Cô Cẩm ngồi xuống ở bên cạnh Tống Vân Tang, du͙© vọиɠ chiếm hữu rất lớn ôm lấy nàng: "Sớm nghe nói Tiêu công tử đi lại khó khăn, hôm nay vừa thấy, mới biết được Tiêu công tử còn mù cả hai mắt."

Tiêu Việt Băng nở nụ cười. Hắn ta đặt gói tiền vào trong lòng sau đó nâng tay mở dải lụa trắng đang che mắt ra. Dưới lớp lụa trắng, một đôi phượng mắt hẹp dài, mf chỗ nào? Tiêu Việt Băng chắp tay cúi người: "Bái kiến Khâm sai Đại nhân. Tiêu mỗ đi đứng không tiện, xin thứ cho ta không thể quỳ lạy hành lễ."

Tống Vân Tang ngạc nhiên mở to mắt: "Ngươi, ngươi không bị mù?"

Bùi Cô Cẩm nghiến răng nghiến lợi: "Hắn ta lừa nàng, tư tâm đáng trách!"

Tiêu Việt Băng trừng mắt nhìn Tống Vân Tang. Rõ ràng chỉ là một động tác tầm thường, hắn ta làm ra lại vô cùng thân thiết: "Cũng không phải là cố ý lừa gạt Tống tiểu thư, chỉ là có khi nhìn thấy những vật dung tục, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tâm tình thổi sáo, chi bằng bịt mắt lại." Hắn ta lại cúi người chắp tay với Tống Vân Tang: "Thật sự không biết trong phòng này là Tống tiểu thư, nếu không Tiêu mỗ nhất định sẽ không mang dải lụa trắng này."

"Cạch" một tiếng, Bùi Cô Cẩm bẻ gãy chiếc đũa trên bàn. Hắn lạnh lùng nói: "Vậy ý của Tiêu công tử là diện mạo của phu nhân ta không tầm thường, sẽ không quấy rầy tâm tình thổi sáo của ngươi."

Tiêu Việt Băng giả ý kinh ngạc nói: "Ta không phải có ý tứ này, nhưng nếu Bùi Đại nhân thật sự nghĩ như vậy, cũng không sai. Với dung mạo như thần tiên của Tống tiểu thư chẳng lẽ còn không phải là người có diện mạo không tầm thường sao?"

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm như có thể phóng ra băng: "Tiêu công tử tìm Hạ Tri huyện dụ ta đi khỏi, lại ngụy trang thành người mãi nghệ có âm mưu tiếp cận phu nhân ta, hiện tại còn làm trò trước mặt ta đi khen nàng như vậy —— ngươi có ý gì?"

Tiêu Việt Băng bày ra vẻ mặt khϊếp sợ: "Bùi Đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá. Đầu tiên, ta không phải ngụy trang thành người mãi nghệ, ta chỉ đang tìm kiếm tri kỷ mà thôi, chỉ là một sở thích không làm hại đến ai. Và ta cũng không có ý định tiếp cận Tống tiểu thư, ta đi tới phòng ăn này thật sự là một hồi duyên phận. Về phần khen nàng tất nhiên là vì lấy lòng Đại nhân ngài. Nếu Đại nhân không thích Tống Tiểu thư được người khác khen, vậy sau này nhất định ngay cả một từ ‘khá’ ta cũng không đề cập tới."

Hắn ta thở dài: "Huống chi, ta chẳng qua là một thương nhân làm sao có thể làm phiền Hạ Tri huyện hỗ trợ? Bùi Đại nhân thật sự đáng giá ta quá cao rồi."

Thật sự là... Bùi Cô Cẩm đã là một kẻ tự cao khốn nạn không nói đạo lý, nhưng Tiêu Việt Băng còn khốn nạn hơn so với hắn nhiều lần ——rõ ràng là một kẻ khốn nạn, còn muốn giả vờ mình hiểu đạo lý. Tuy người này là thương nhân, nhưng đã từng trúng khoa cử vả lại Tiêu gia nhiều người làm quan, gia tộc có thế lực lớn mạnh. Thật sự không thể không nói, Hạ Chính Nghiệp cũng không xứng xách giày cho hắn ta, hắn ta lại muốn giả vờ nhỏ yếu đáng thương trước mặt Tống Vân Tang...vậy thì nói hắn ta có ý đồ khác còn có gì không đúng!

Bùi Cô Cẩm giận muốn điên người, nhất thời thật muốn để cho Tiêu Việt Băng trực tiếp thể nghiệm thế nào là tổ tông của khốn nạn, giả như trực tiếp đánh để Tiêu Việt Băng được thỏa nguyện vọng, dù không đeo lụa trắng cũng không nhìn thấy những thứ hạ đẳng! Tay của Bùi Cô Cẩm không tự giác nắm chặt chuôi Tú xuân đao, như đang cân nhắc nên xuống tay từ chỗ nào, chợt nghe giọng nói dễ nghe của Tống Vân Tang vang lên: "Vậy Tiêu công tử đã thổi xong rồi, tiền thưởng ta cũng cho rồi, ngươi có thể rời đi được rồi."

Sắc mặt Tiêu Việt Băng cứng đờ. Bùi Cô Cẩm cũng dừng động tác lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn và Tiêu Việt Băng kéo đề tài ra đủ xa, Tống Vân Tang vô cùng mộc mạc, chỉ nhớ kỹ Tiêu Việt Băng tới hát rong. Kiếp trước của Bùi Cô Cẩm, thật sự có khi bị Tống Vân Tang nói ra mấy câu bất thình lình này thường chọc hắn giận đến nôn ra máu, hiện tại chỉ hận không thể khen ngợi nàng một phen: "Cũng đúng, cuộc sống của Tiêu công tử không dễ dàng, ta cũng không tính toán với ngươi làm gì." Hắn lấy mấy đồng tiền ra từ trong lòng, bảo A Đông: "Ta cho ngươi thêm mấy đồng tiền nữa, ngươi mau đi đến phòng khác kiếm tiền đi."

A Đông nhận mấy đồng tiền kia, leng keng leng keng lại ném vào trong bát của Tiêu Việt Băng. Khóe miệng của Tiêu Việt Băng giật giật: "Chuyện này... thật ra là Tiêu mỗ cố ý từ Hàng Châu lại đây, mục đích chủ yếu là giải thích với Bùi Đại nhân."

Hắn ta nâng nhẹ tay, lập có nam nhân mặt thẹo vào nhà, bưng một rương gỗ lim tới. Tiêu Việt Băng đưa bát cho nam nhân kia, nhận lấy cái rương nhỏ mở ra: "Lúc trước ở huyện Khê Đài, không biết sở thích của Bùi Đại nhân, tặng lễ lung tung, làm cho Bùi Đại nhân thấy phiền toái, trong lòng Tiêu mỗ thật sự rất áy náy. Hôm nay mới mang theo một ít đồ vật đến xem như nhận lỗi thay cho Tiêu gia."

Tống Vân Tang thấy được một bầu trời sao lấp lánh. Hai viên trân châu thật lớn tạo thành bắc đẩu thất tinh, viên trân châu lớn nhất lớn chừng một nắm tay của tiểu nhị là mặt trăng, xung quanh được bao quanh bởi các loại bảo thạch nhiều màu tạo nên một trời sao, thật sự là chế tác vô cùng khéo léo.

Nam nhân mặt thẹo đẩy xe lăn giúp Tiêu Việt Băng đi đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm. Tiêu Việt Băng đặt chiếc rương lên bàn, cúi đầu nói: "Kính mong Bùi Đại nhân vui lòng nhận lấy."

Thật sự là chi rất mạnh tay, làm cho Tống Vân Tang âm thầm sợ hãi. Nhưng Bùi Cô Cẩm làm sao có thể nhận đồ vật của hắn ta! Đời trước, nếu không phải Tang Tang vẫn luôn buồn bực, căn bản không có hứng thú gì với mấy trò cầm kỳ thi họa để lấy lòng của Tiêu Việt Băng, còn Tiêu Việt Băng cũng không có cách nào ở lại kinh thành dài lâu, có lẽ hai người bọn họ đã sớm đánh nhau rồi. Thù cũ hận mới của cả hai đời, hiện tại Bùi Cô Cẩm chỉ muốn gϊếŧ chết hắn ta, hắn ta còn có ý đồ hối lộ hắn?

Bùi Cô Cẩm không thèm nhìn chiếc rương một cái nào: "Mang đi." Hắn chỉ cảm thấy tên què này cách Tang Tang quá gần: "Tang Tang, ăn no rồi sao?"

Thật ra Tống Vân Tang còn chưa có ăn xong, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Ăn no rồi."

Bùi Cô Cẩm lập tức đứng lên: "Chúng ta đi thôi."

Hắn nắm Tay của Tống Vân Tang, đi qua trước mặt Tiêu Việt Băng. Bỗng nhiên Tiêu Việt Băng lên tiếng: "Tống Tiểu thư xin hãy dừng bước."

Bùi Cô Cẩm cầm lấy tay của Tống Vân Tang không cẩn thận siết một cái. Ten què chết tiệt này! Đời này sao sớm như vậy đã nhịn không nỗi rồi! Làm trò trước mặt hắn nói "Tống tiểu thư" xin dừng bước? Xem hắn là người đã chết rồi phải không?

Tống Vân Tang theo bản năng đứng lại. Nàng nhìn về phía Tiêu Việt Băng, thấy Tiêu Việt Băng lấy một quyển sách da trâu nhỏ từ trong lòng ra, dịu dàng cười nói: "Lần đầu gặp mặt, vốn nên chuẩn bị chút lễ gặp mặt. Nhưng Tống Tiểu thư không phải người phàm, Tiêu mỗ cũng không thể nào mang những vật hạ đẳng ra quấy rầy. Đây là cuốc cầm phổ do ta tự làm, nếu Tống Tiểu thư không chê, hãy cầm lấy xem đi."

Bùi Cô Cẩm tức giận đến cắn chặt răng. Hắn muốn xé rách cuốn sách kia của Tiêu Việt Băng, sau đó nói với Tống Vân Tang một câu "Không được nhận"! Nhưng hắn là một người trầm ổn! Một nam nhân trầm ổn làm sao có thể so đo bá đạo như vậy!

Tống Vân Tang do dự nhìn nhìn Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm sắp hộc máu rồi, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình. Có lẽ thấy hắn không ngăn cản không phản đối, Tống Vân Tang nhận sách da trâu nhỏ, đứng ngay tại chỗ lật xem! Nụ cười trên mặt của Tiêu Việt Băng càng rõ ràng hơn, trong lòng Bùi Cô Cẩm vang lên một hồi chuông cảnh báo! Không phải... thì ra Tang Tang thích cầm phổ do chính tay tên què chết tiệt này làm như vậy sao? Đến mức đợi không được đến khi trở về mới xem!

Đây là chỗ đau của Bùi Cô Cẩm. Đời này hắn không được học nhiều, cũng không có thiên phú, không có cách nào cùng Tang Tang nhà hắn tán gẫu chuyện cầm kỳ thư họa. Nếu Tiêu Việt Băng này ỷ vào mình có sở thích hợp với Tống Vân Tang, thừa dịp chui vào phá hoại thì phải làm sao bây giờ!

Bùi Cô Cẩm cố kiềm chế sự nôn nóng, âm thầm an ủi chính mình, cho dù Tống Vân Tang nhận cuốn sách này cũng không sao cả, hắn có thể cho Sầm Tu Kiệt "không cẩn thận" làm nó rơi vào chậu than, đốt trụi nó! Nàng thích âm nhạc cũng không sao cả, sau này hắn trở về kinh thành, có thể tìm mấy nhạc sự còn lợi hại so với Tiêu Việt Băng nuôi ở trong phủ cho nàng. Tóm lại là hắn biện pháp, sẽ không để cho Tiêu Việt Băng thừa dịp chui vào! Nhưng không ngờ, Tống Vân Tang nhìn một hồi, trả cuốn sách kia lại cho Tiêu Việt Băng, lễ phép gật gật đầu: "Cám ơn, ta không thể nhận."

Tiêu Việt Băng sửng sốt. Hắn ta tự thấy lễ vật mình tặng vô cùng thích hợp, vừa không quý trọng, lại phù hợp với sở thích của Tống Vân Tang, còn thuận tiện phát triển những chuyện sau này. Nhưng hắn ta không ngờ Tống Vân Tang không nhận. Tiêu Việt Băng thử nói: "Tống tiểu thư, chẳng qua là một quyển cầm phổ tự ta biên soạn mà thôi, chỉ vì khó tìm được tri kỷ mới muốn tặng cho ngươi. Vì sao Tống Tiểu thư lại không nhận?"

Tống Vân Tang dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn ta: "Không phải ngươi nói ngươi khen ta là vì lấy lòng Bùi Đại nhân sao? Tặng lễ vật cho ta, cũng là bởi vì Bùi Đại nhân không chịu nhận đồ vật của ngươi đúng không." Nàng thở dài: "Tiêu công tử, chuyện giữa nam nhân các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết không tốt sao? Tính kế lên đầu một cô nương như ta như vậy không thích hợp đúng không?"

Tiêu Việt Băng: "..."

Lúc này Bùi Cô Cẩm thật nhịn không được cười ra tiếng. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thích tính cách thích nghĩ nhiều của Tống Vân Tang như vậy! Hắn cũng bày ra vẻ mặt xem thường nhìn Tiêu Việt Băng: "Đúng vậy, sử dụng thủ đoạn với nữ nhân, thật sự quá không biết liêm sỉ. Tang Tang, chúng ta đi, đừng để ý loại tiểu nhân đê tiện này."

Tiêu Việt Băng lại không thể nói vừa rồi mình đều nói bậy, đành phải câm điếc ngậm trái đắng, sắc mặt cực kỳ khó nhìn. Trong lòng Bùi Cô Cẩm rất đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực nắm tay Tống Vân Tang rời đi. Ra khỏi tửu lâu, Bùi Cô Cẩm nhịn không được ôm lấy Tống Vân Tang, vui vẻ xoa xoa lung tung lên tóc của Tống Vân Tang. Tống Vân Tang vội vàng né tránh, vừa lo lắng trang sức của mình, vừa nén giận nói: "A Cẩm, vừa rồi không phải chàng muốn động đao với Tiêu gia chủ chứ?"

Hửm? Lúc nãy hắn ghen, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Ngay cả suy nghĩ cũng bị Tang Tang nhìn ra? Bùi Cô Cẩm ho nhẹ một tiếng: "Sao có thể chứ, ta chỉ muốn hù dọa hắn ta một chút."

Tống Vân Tang thở dài một hơi, lo lắng khuyên nhủ: "A Cẩm, người này là Gia chủ Tiêu gia, thế lực rắc rối phức tạp, Mẫn Chiết lại là địa bàn của bọn họ. Chàng không thể tùy tiện động đến hắn ta, nếu không một hành động không thấu đáo, ngược lại sẽ tạo ra thế bất lợi cho chúng ta."

Bùi Cô Cẩm nghe nàng nâng Tiêu Việt Băng lên cao như vậy, trong lòng còn có chút chua chưa. Nhưng không ngờ Tống Vân Tang dừng bước, thật sự cam đoan với hắn: "Chàng yên tâm, ta không ngu ngốc. Mặc kệ là ai, kẻ đó đang có mưu kế gì, muốn trục lợi từ ta, đều không có khả năng đâu!" Nàng xiết nắm tay nhỏ lại: "Ta chỉ là người của A Cẩm, tuyệt đối sẽ không làm vật cản trở của A Cẩm!"

Bùi Cô Cẩm chớp mắt một cái, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện ra vẻ vui sướиɠ! Tang Tang nói nàng là người của hắn! Mà Tiêu Việt Băng ở trong mắt nàng, chỉ là một "gia chủ Tiêu gia" mà thôi, nàng thật sự phòng bị, ngay cả tên của hắn ta cũng chưa nhớ kỹ!

Bùi Cô Cẩm thật muốn cười nhạo Tiêu Việt Băng của đời này một hồi. Nhưng tâm trạng tốt của hắn tới buổi tối lại bị Tiêu Việt Băng phá hủy. Lúc đó, Bùi Cô Cẩm đang cùng Tống Vân Tang ăn cơm tối, Sầm Tu Kiệt chạy tới, nhỏ giọng nói với hắn vài câu. Bùi Cô Cẩm nghe xong, mặt lập tức đen thui. Tống Vân Tang cảm thấy không ổn, vội vàng buông bát đũa hỏi: "A Cẩm, xảy ra chuyện gì vậy?"

Bùi Cô Cẩm kiềm chế cảm xúc: "Không có gì, là do tên Hạ Tri huyện này gây chuyện." Hắn đứng lên: "Nàng ăn trước đi, ta đi ra ngoài nhìn xem. Tu Kiệt, chăm sóc tốt cho sư nương ngươi."

Sầm Tu Kiệt ngồi xuống bên cạnh Bùi Cô Cẩm, bắt đầu tán gẫu cùng Tống Vân Tang. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới ra khỏi viện. Căn nhà đối diện vẫn luôn trống quả nhiên có thắp đèn, dưới đèn l*иg của cửa viện, một người nam nhân cài sáo ngọc bên hông, trong tay nắm quạt, mặc dù ngồi ở trên xe lăn, cũng không làm giảm đi khí chất nhẹ nhàng của hắn ta.

Tiêu Việt Băng chắp tay với Bùi Cô Cẩm: "Khâm sai Đại nhân, thật trùng hợp. Thì ra chúng ta là hàng xóm."

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Tiêu Việt Băng, ngươi biết không, cuộc đời này Bùi mỗ có hai tâm nguyện lớn."

Tiêu Việt Băng xếp quạt lại, ra vẻ rất có hứng thú lắng nghe. Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói: "Tâm nguyện thứ nhất, là bẻ gãy chân của tất cả nam nhân phất phất quạt trước mặt Tang Tang."

Tiêu Việt Băng nở nụ cười: "Vậy tâm nguyện thứ hai thì sao?"

Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Tâm nguyện thứ hai chính là nếu như chân của người nọ đã tàn phế rồi, ta sẽ móc mắt hắn ta ra."