Nhờ phúc của mực nước kia, Tống Vân Tang không thể không tắm rửa sạch sẽ rồi mới ăn cơm. Bùi Cô Cẩm phá lệ bị nàng rống lên một câu, có thể cảm giác được lúc ấy Tống Vân Tang bị chọc giận đến choáng váng rồi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chủ ý của mình rất hay, không rõ vì sao Tống Vân Tang lại nghĩ đây là vì quá kịch liệt cho nên mới đánh nghiêng nghiên mực...
Bùi Cô Cẩm vừa thầm than suy nghĩ của Tống Vân Tang thật sự khó hiểu, vừa không thể kiềm chế được nghĩ, cho dù kịch liệt đến mức mất khống chế, cũng sẽ không vẩy mực lên người nàng—— ít gì cũng nên vẩy rượu lên, sau đó giúp nàng liếʍ sạch sẽ. Hắn rối loạn dỗ dành Tống Vân Tang hơn nửa buổi tối, cuối cùng trước khi hai người sắp đi ngủ, Tống Vân Tang mới bớt giận. Bùi Cô Cẩm nhìn nàng ngủ, sau đó mới đến thư phòng, xem bản ghi chép vụ án vốn đã sớm xem xong rồi...
Ngày hôm sau tỉnh lại, tính tình của Tống Vân Tang lại hoàn toàn trở lại bình thường, lại là một con thỏ nhỏ mềm mềm. Hôm nay Bùi Cô Cẩm không dậy sớm, nằm ở trên giường cùng nàng. Không khí thực bình thản, Bùi Cô Cẩm nhớ tới việc nàng chủ động ngày hôm qua, hỏi ra vấn đề mà hắn đã suy nghĩ tối qua: "Tối hôm qua vì sao Tang Tang lại ngoan như vậy?"
Tống Vân Tang mới vừa tỉnh ngủ, cả người mang loại quyến rũ lười nhác. Nàng gối đầu lên vai hắn, giọng nói mềm mềm: "A Cẩm rất vất vả, công việc bề bộn như vậy phải, ta giúp không được gì, cũng chỉ có thể giúp chàng làm chuyện này..."
Quả thực Bùi Cô Cẩm rất vui vẻ! Tang Tang nhà hắn thật quan tâm đến hắn! Rõ ràng nàng mới nói để nàng chầm chậm thích ứng, nhưng vừa thấy đến hắn gặp phải chuyện, nàng lại đau lòng. Tuy rằng vẫn không thả lỏng hoàn toàn, nhưng cũng là một sự nhượng bộ rất lớn. Bùi Cô Cẩm vòng tay ôm nàng vào trong lòng, nói nhỏ với nàng: "Tang Tang của ta sao lại tốt như vậy chứ."
Tống Vân Tang cũng vô cùng đau lòng, tự trách thì thào: "Không phải đâu, ta thật vô dụng."
Bùi Cô Cẩm vội vàng phủ nhận: "Làm sao có thể chứ? Tang Tang có thể giúp ta chuyện này, còn không lợi hại sao? Chuyện này người khác đều không giúp được đâu!"
Tống Vân Tang nhìn hắn chằm chằm: "Chàng còn muốn để cho ai giúp chàng nữa?"
Bùi Cô Cẩm nhảy dựng, vội vàng giải thích: "Tuyệt đối không có! Ý của ta là, nàng giúp đỡ ta còn nhiều hơn Ngụy Hưng nữa!"
Hắn vừa nói xong lời này, khuôn mặt đơ như khúc gỗ của Ngụy Hưng hiện lên trong đầu Bùi Cô Cẩm, gương mặt của hắn ta và Tang Tang chồng lên nhau, vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm lập tức vi diệu. Tống Vân Tang không chú ý tới, nàng hít một hơi: "A Cẩm chỉ dỗ ta. Ta giúp chàng chuyện này, có thể giúp chàng ít vất vả hơn sao? Có thể giúp chàng như có thần trợ giúp, mau tìm được manh mối chứng cứ hơn sao?"
Bùi Cô Cẩm thiếu chút nữa muốn đáp một câu "có thể", cũng may là hắn nhanh chóng nuốt xuống. Hắn nghi ngờ hắn đáp như vậy, rất có thể Tống Vân Tang lại cho hắn nghe con thỏ nhỏ rống một câu nữa. Nhưng Tống Vân Tang để ý mình không giúp đỡ hắn được như vậy, Bùi Cô Cẩm cảm thấy rất vui vẻ, lại không dám buông lỏng. Hắn cân nhắc một lát: "Nếu nàng nói đến chuyện tra án, hôm nay ta thật sự chuyện cần nàng hỗ trợ."
Tống Vân Tang nghi hoặc nhìn hắn, không quá tin tưởng. Bùi Cô Cẩm ngồi dậy: "Ta đi kêu A Đông vào. Nàng rời giường trước đã, lúc ăn cơm khi ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng."
Tống Vân Tang nửa tin nửa ngờ rời khỏi giường. Lúc ăn điểm tâm, vậy mà Bùi Cô Cẩm thật sự sắp xếp nhiệm vụ cho nàng. Tống Vân Tang nghe xong liên tục gật đầu, lập tức phấn chấn tinh thần. Bùi Cô Cẩm nghiêm túc hỏi: "Có thể hoàn thành không?"
Tống Vân Tang gật mạnh đầu: "Có thể!"
Bùi Cô Cẩm vỗ vỗ vai của nàng: "Được, nàng ăn cơm đi, cơm nước xong ta sẽ triệu Hạ Chính Nghiệp lại đây."
Tống Vân Tang cắn một ngụm bánh bao thật to, hai má phình ra, tiếp tục dùng sức gật đầu. Nàng cơm nước xong, hai người đi đến thư phòng. Bùi Cô Cẩm mở bản ghi chép vụ án ra để trên bàn, Tống Vân Tang ngồi ở bên bàn trà may quần áo. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Hạ Chính Nghiệp đến. Tống Vân Tang may mấy mũi, bỗng nhiên chạy đến bên bàn, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy suy xét cùng lo lắng: "A Cẩm, ta cảm thấy ta ngồi ở chỗ kia hình như có chút lạ, có thể làm Hạ Chính Nghiệp nghi ngờ hay không?"
Bùi Cô Cẩm không biết chuyện này có chỗ nào kỳ lạ, dù sao nàng chỉ là một Tiểu cô nương, hắn cố ý cho nàng đất diễn: "Không có lạ."
Tống Vân Tang nhíu mày lại: "Nhưng ta cảm thấy không quá đúng. Chàng nghĩ đi, hành động sau đó của ta hẳn là một Tiểu cô nương không hiểu chuyện, làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi trong một phòng với chàng, tự làm chuyện của mình được chứ? Cái này phải sửa một chút."
Bùi Cô Cẩm: "Sửa như thế nào?"
Tống Vân Tang suy nghĩ một lát: "Ta đi đến phòng cách vách chờ, chờ Hạ Chính Nghiệp đến đây, ta lại lấy danh nghĩa bưng nước trà tiến vào, phối hợp diễn trò với chàng."
Nàng còn không hài lòng chuyện hắn thêm đất diễn! Trong lòng Bùi Cô Cẩm buồn cười, trên mặt vẫn giả trầm ổn tự hỏi một lát, cẩn thận gật đầu: "Nàng nói thật sự có lý."
Tống Vân Tang được khen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Nàng vội vàng tìm A Đông đến, dọn đi mấy đồ vật của mình. Bùi Cô Cẩm một mình ngồi ở thư phòng, nhất thời không có chuyện gì làm, nhịn không được nhớ lại chuyện đêm qua. Trong lòng đang nhộn nhạo, Tống Vân Tang lại cộc cộc cộc chạy vào: "A Cẩm, A Cẩm."
Bùi Cô Cẩm vội vàng bắt kẻ đang nhộn nhạo trong lòng mình kia nhốt lại: "Làm sao vậy?"
Tống Vân Tang có vẻ ưu tư: "Ta cảm thấy, không thể lập tức xuất hiện sau khi Hạ Chính Nghiệp vừa tới." Nàng rất nghiêm túc phân tích: "Chàng nghĩ đi, bởi vì chàng tìm không thấy chứng cứ, trong lòng phiền chán, sau đó mới nghe lời gièm pha của ta. Vậy lúc chàng nhìn thấy Hạ Chính Nghiệp sao có thể không lấy ông ta ra trút giận? Ta cảm thấy trước tiên chàng phải làm khó dễ ông ta."
Cho nên... con thỏ nhỏ sửa lại phần diễn của chính mình còn chưa đủ, hiện tại còn chỉ đạo hắn đóng kịch? Khóe miệng Bùi Cô Cẩm cong lên, nhưng hắn vội vàng che lấp: "Nàng nói thật sự đúng, ta sẽ làm khó dễ ông ta."
Tống Vân Tang vén vạt áo của mình lên chạy ra. Lúc nàng ba xuất hiện lần thứ, Bùi Cô Cẩm đã không bất ngờ nữa. Hắn cười tủm tỉm hỏi: "Lần này Tiểu lanh lợi của ta lại có ý kiến gì hay?"
Tống Vân Tang bị xưng hô này của hắn làm cho đỏ mặt, hiển nhiên nàng nghĩ những lời Bùi Cô Cẩm khích lệ nàng là thật, hơn nữa còn bởi vậy mà ngượng ngùng: "Cũng không có ý kiến gì hay, ta chỉ muốn đi cài chút trang sức, như vậy mới phù hợp với tính cách vô cùng yêu thích châu báu của ta."
Bùi Cô Cẩm nhéo nhéo hai má của nàng: "Đồng ý, đi đi."
Lúc này Giáo úy canh gác ngoài viện tiến vào bẩm báo: "Bùi Đại nhân, Hạ Tri huyện đến đây."
Tống Vân Tang nghe thấy, vội vàng quay đầu bỏ chạy, trong miệng lại nói: "A Cẩm ta đến cách vách!" Có lẽ quá sốt ruột, lúc bước qua cánh cửa cả người nàng lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống! Bùi Cô Cẩm cả kinh đột nhiên đứng lên! Thấy nàng đã ổn định cơ thể, mới thở dài một hơi: "Đừng có gấp! Cẩn thận!"
Tống Vân Tang quay đầu, khoát tay về phía hắn, nhanh như chớp chạy vào phòng cách vách. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới nó với Giáo úy kia: "Truyền ông ta tiến vào."
Hạ Chính Nghiệp vào thư phòng, thấy Bùi Cô Cẩm bày ra sắc mặt bình tĩnh. Khâm sai Đại nhân chọn vài chi tiết trong bản bản ghi chép vụ án ép hỏi ông ta. Cũng không phải vấn đề gì quan trọng, Hạ Chính Nghiệp đều tìm được cách nói toàn vẹn vượt qua. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm càng ngày càng khó coi. Hạ Chính Nghiệp bề ngoài cung kính cúi đầu, cũng âm thầm thở dài một hơi. Hiển nhiên, bọn họ làm bản ghi chép vụ án rất kín kẽ, Khâm sai Đại nhân không phát hiện ra điểm nào không đúng, chỉ có thể ép hỏi mất chuyện vụn vặt này!
Bùi Cô Cẩm càng có vẻ nôn nóng, Hạ Chính Nghiệp càng có giác mọi chuyện đều ổn thỏa. Lại không biết, Bùi Cô Cẩm đang "nôn nóng" đã âm thầm nhìn về căn phòng cách vách vài lần: tại sao Tang Tang còn chưa lên sàn? Thời gian để hắn làm khó dễ Hạ Chính Nghiệp cũng quá dài rồi...
Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục bớt móc chi tiết trong bản ghi chép vụ án. Lại qua một nén nhang, bóng dáng thanh mảnh của Tống Vân Tang rốt cuộc cũng xuất hiện. Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn một cái, trong mắt liền có ý cười. Nguyên nhân là vì con thỏ nhỏ đang khoan thai đến muộn đeo đầy người châu ngọc trân bảo, lần giả dạng này thật sự rất phù hợp thẩm mỹ của hắn!
Tống Vân Tang bưng khay đứng lại ở ngoài cửa, nhẹ nhàng khom người: "Bái kiến Bùi Đại nhân, bái kiến Hạ Tri huyện."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn lạnh lùng như trước: "Tiến vào."
Tống Vân Tang vào phòng, rót nước trà cho hai người, sau đó đặt khay trà ở bàn trà. Nàng bước đến bên cạnh Bùi Cô Cẩm, dịu dàng nói: "Đại nhân vì chuyện gì mà tức giận vậy? Vừa rồi Tang Tang ở cách vách, đều nghe thấy ngài phát cáu luôn~"
Trong lòng Bùi Cô Cẩm run run một cái. Có lẽ Tống Vân Tang tự thiết lập cho thân phận yêu cơ, lúc nói chuyện giọng nói của nàng vừa mềm vừa quyến rũ, hắn chỉ nghe thôi tim gan đều nhộn nhạo rồi. Bùi Cô Cẩm nhìn về phía Hạ Chính Nghiệp, thấy người này hơi phiền rồi. Nếu không phải vì đối phó vị này, Tang Tang sẽ không dùng ngữ điệu này nói chuyện với hắn!
Trong lòng Bùi Cô Cẩm ghen. Nhưng nghĩ lại, nếu mỗi ngày Tống Vân Tang đều nói chuyện với hắn mềm mại dịu dàng như vậy, hắn sợ suốt ngày cũng không thể nào làm chính sự, chỉ giở trò mê gái với nàng là được, Bùi Cô Cẩm lại điều chỉnh tâm trạng một chút. Hắn xụ mặt như trước, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Chỉ là một chút chuyện thôi. Làm nàng sợ?"
Tống Vân Tang tiếp tục nũng nịu nói: "Cái này thì không có nha ~ chỉ là Đại nhân ở trong phòng xem bản ghi chép vụ án cả ngày, cũng không ra ngoài đi lại một chút. Tang Tang rất lo lắng cho Đại nhân luôn ~"
Giọng nói này! Giọng nói này! Vừa mềm vừa ngọt vừa ấm, Bùi Cô Cẩm cảm giác tim mình sắp bị nàng đâm thành tổ ong vò vẽ! Bùi Cô Cẩm nhịn không được cầm lấy tay của Tống Vân Tang, tán gẫu đỡ thèm: "Ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Nàng đừng nhọc lòng."
Tống Vân Tang liền ở bên cạnh hắn, lôi kéo tay hắn quơ quơ: "Vậy Đại nhân cũng đi ra ngoài dạo dạo một lát đi mà ~ tra án tra án, đương nhiên là phải đi xung quanh nhìn xem nha."
Tay của Bùi Cô Cẩm bị lắc qua lắc lại, tên tiểu nhân trong lòng cũng bắt đầu choáng váng theo. Hắn đứng lên, nhéo nhéo mặt của Tống Vân Tang, đáp: "Được, vậy cùng nàng đi ra ngoài một chút."
Hạ Chính Nghiệp mắt nhìn mũi nhìn tim nghe hai người nói chuyện xong, trong lòng cân nhắc, nghe nói Khâm sai Đại nhân vì dỗ Tống Tiểu thư này vui vẻ, nhốt nữ nhân mà Lưu Bằng Hải tặng cho hắn vào Chiêu ngục, hiện giờ xem ra, sự sủng ái này quả nhiên không đơn giản. Ông ta chỉ có nề nếp nói: "Vậy xin hỏi Đại nhân, ngài muốn đi xem ở đâu?"
Bùi Cô Cẩm nắm Tay của Tống Vân Tang, bước đi ra khỏi phòng: "Đi đến nhà Sầm quản sự."
Sầm gia ở tại đầu phố, Bùi Cô Cẩm gọi Sầm Tu Kiệt đến, mang theo Tống Vân Tang cùng vài Giáo úy đi cùng nhau. Hạ Chính Nghiệp đi theo bên cạnh hắn. Ngã tư đường người đi lại rộn ràng náo nhiệt, âm thanh nhà buôn rao hàng hàng không dứt, đối lập với cảnh người chết đói khắp nơi ở những nơi khác của địa phận Mẫn Chiết, nơi này tựa như thiên đường nhân gian bị giặc Oa xem nhẹ.
Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm nhìn thoáng qua ngã tư đường, chậm rãi nói: "Hạ Tri huyện quả nhiên lợi hại. Bản quan từ lúc vào địa phận của Mẫn Chiết tới nay, lần duy nhất nhìn thấy cảnh phồn hoa như trước, không có bị giặc Oa ảnh hưởng đó là ở huyện Dương Thái này của ngươi."
Hạ Chính Nghiệp rất bình tĩnh đáp: "Huyện Dương Thái nằm ngay bên bờ sông lớn, vận chuyển đường thuỷ phát đạt, là nơi trung chuyển giao thông yếu địa của địa phận Mẫn Chiết, so với những huyện lị khác phồn hoa hơn một chút. Lại có vi thần từ trước đến nay luôn coi trọng binh phòng, vài lần giặc Oa đến xâm phạm đều bị đánh chạy, bởi vậy đích xác không có bị giặc Oa ảnh hưởng."
Bùi Cô Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười cong cong khóe miệng: "Thì ra là thế, vẫn là Hạ Tri huyện có công phòng bị rồi."
Hạ Chính Nghiệp chắp tay: "Không dám nhận, chẳng qua là vì lợi ích của lê dân."
Bùi Cô Cẩm cười ha ha ra tiếng: "Hay cho một câu vì lợi ích cho lê dân. Nếu Bản quan còn mạng trở lại kinh thành, nhất định phải báo cáo với Hoàng Thượng một mảnh trung tâm của Hạ Tri huyện."
Sắc mặt của Hạ Chính Nghiệp cứng đờ: "Khâm sai Đại nhân thật biết đùa. Khâm sai Đại nhân phúc thọ duyên niên, sao có thể không có mạng quay về kinh?"
Không ai nói gì nữa, đoàn người đi tới Sầm gia. Sầm gia đã bị sớm quan phủ quét sạch, tất nhiên là không có manh mối gì lưu lại nữa. Bùi Cô Cẩm giả vờ điều tra xung quanh một phen, sau đó triệu tập mọi người lên đường hồi phủ. Khi đi qua ngã tư đường phồn hoa lúc nãy, Tống Vân Tang ôm lấy khuỷu tay Bùi Cô Cẩm. Nàng đang định mở miệng nói chuyện, Tiểu Giáo úy ngốc ngốc đang đi một bên lại sáp đến: "Đại nhân, Đại nhân."
Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt nghiêng đầu, ý bảo hắn có chuyện nói mau, đừng có chậm trễ Tang Tang nhà hắn diễn trò. Tiểu Giáo úy cười he he: "Đại nhân, không phải ngài nói địa phận của Mẫn Chiết sản xuất trân châu sao, ta có thể vào trong tiệm xem một lát không? Ta muốn mua chút đồ vật tặng cho người yêu của ta."
Bùi Cô Cẩm hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Tống Vân Tang. Tống Vân Tang ngẩn ngơ, nhưng rất mau phản ứng lại, ôm chặt cánh tay của hắn: "Đại nhân, ta cũng muốn đi! Ta cũng muốn mua trân châu!"
Không tồi đấy! Tuy là tình huống đột phát, nhưng Tang Tang nhà hắn vẫn có thể diễn tròn vai! Bùi Cô Cẩm sờ sờ đầu của Tống Vân Tang, vẻ mặt sủng nịch: "Được, vậy thì đi xem."
Hắn quay qua Hạ Chính Nghiệp: "Bản quan phải đi khắp nơi một chút, Hạ Đại nhân không cần theo ta."
Hạ Chính Nghiệp do dự một lát, cũng không thể mặt dày bám theo, liền cúi người hành lễ, mang theo người của ông ta cáo lui. Tiểu Giáo úy hoan hô một tiếng, chạy thẳng về phía một tiệm bán châu báu bên cạnh. Các Giáo úy còn lại cũng đi bốn phía, đến các tiệm gần đó nhìn xem. Bùi Cô Cẩm đạt thành mục đích, rốt cuộc cũng có thể loại bỏ cái đuôi đến hiệu cầm đồ của Đỗ gia. Hắn nhìn về phía Tống Vân Tang, đã thấy Tống Vân Tang cúi đầu xuống, bộ dạng không vui vẻ lắm.
Bùi Cô Cẩm cảm thấy không đúng, mang theo Tống Vân Tang cùng Sầm Tu Kiệt vào tiệm châu báu. Chưởng quầy có mắt nhìn người liếc mắt một cái đã nhận ra Khâm sai Đại nhân, vội vàng ra đón. Bùi Cô Cẩm dùng ánh mắt ra hiệu cho Sầm Tu Kiệt, Sầm Tu Kiệt liền ngăn ở phía trước người chưởng quầy. Bùi Cô Cẩm cùng Tống Vân Tang đi vào một góc trong tiệm, hỏi: "Làm sao vậy, Tang Tang?"
Tống Vân Tang lắc đầu, than thở nói: "Không có gì."
Bùi Cô Cẩm kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: "Không phải đã nói, có tâm sự gì đều phải nói cho ta biết sao? Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Tống Vân Tang giương mắt nhìn hắn, cuối cùng ấm ức mở miệng: "A Cẩm, hắn ta đoạt lời của ta!"
Bùi Cô Cẩm nhìn theo ánh mắt của nàng thấy Tiểu Giáo úy kia. Thiếu chút nữa Bùi Cô Cẩm cười ra tiếng, nhưng cố nén lại. Hắn ra vẻ oán giận nói: "Ta biết. Hắn ta thật sự qá đáng, vậy mà cướp mất lời quan trọng nhất của Tang Tang nhà ta!" Hắn ôm lấy Tống Vân Tang, môi để sát bên tai nàng: "Không sao cả, xem vi phu thay nàng trị hắn ta như thế nào!"