Mấy lưỡi đao sắc nhọn chém thẳng vào đầu của Sầm Tu Kiệt đỉnh, nhìn thấy Sầm Tu Kiệt sắp bị băm thành thịt nát! Trong chớp mắt, cổ tay của Bùi Cô Cẩm kẽ động, một viên hòn đá nhỏ bay ra ngoài! Sầm Tu Kiệt bị bắn trúng đầu gối, chân mềm nhũn ngã sấp xuống, vừa khéo tránh khỏi sát khí đang phủ lên đầu!
Đao của nhóm nha dịch dừng lại không trung, Ngụy Hưng đã lên tiếng khiển trách: "To gan! Khâm sai Đại nhân đang ở đây, các ngươi dám rút đao?" Hắn ta lệnh cho người bước lên đá cho nhóm nha dịch ngã lăn ra.
Hạ Chính Nghiệp phản ứng rất nhanh, lập tức xin lỗi: "Hạ quan chỉ sợ nghịch tặc này quấy nhiễu Khâm sai Đại nhân, trong lúc nóng vội mới hạ lệnh bắt lấy! Tuyệt không có ý mạo phạm, kính mong Khâm sai Đại nhân chớ trách!"
Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng, rõ ràng là cười, nhưng đáy mắt không có ý cười. Nam nhân chậm rãi nói: "Ồ, là như vậy sao? Ta còn tưởng ta vừa đến huyện Dương Thái này, Hạ Đại nhân muốn ra oai phủ đầu với ta, cho nên không tiếc trả giá muốn diệt cỏ tận gốc."
Hắn vừa nói ra hai câu này, Hạ Chính Nghiệp liền quỳ xuống! Nhưng mặc dù đang quỳ thái độ của ông ta vẫn rất hiên ngang: "Hạ quan tuyệt không ý này, thỉnh Khâm sai Đại nhân minh xét!"
Bùi Cô Cẩm theo dõi hắn, nụ cười nhạt dần: "Vậy ngươi có biết nghịch tặc trong miệng của ngươi, là đồ nhi ta mới thu nhận? Nó chỉ đang đùa giỡn với Bản quan, ngươi lại rắp tâm nói xấu nó muốn gây bất lợi cho ta, là cảm thấy ta không biết nhìn người sao?"
Hắn dựa theo lời nói của Hạ Chính Nghiệp gạt bỏ luôn chuyện Sầm Tu Kiệt ám sát, để Hạ Chính Nghiệp có muốn truy cứu tiếp cũng không thể. Sầm Tu Kiệt còn quỳ trên mặt đất, cả người bất lực vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ, nghe được lời này của Bùi Cô Cẩm, cơ thể nó đột nhiên cứng đờ.
Hạ Chính Nghiệp định phản bác nhưng đành phải nói: "Chuyện này, Hạ quan đích thật không biết..."
Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ lắc lắc roi ngựa: "Thôi, người không biết không có tội, Bản quan cũng không so đo cùng ngươi. Nếu Hạ Đại nhân không có gì phản đối, vậy thì quỳ ở đây hai cái canh giờ, tự suy ngẫm lại lòng trung thành đi."
Nơi này là cửa thành, không biết bao nhiêu người lui tới. Vẻ mặt của Hạ Chính Nghiệp cực kỳ khó coi, Bùi Cô Cẩm lại mặc kệ ông ta, đi tới bên cạnh Sầm Tu Kiệt, đá một cái lên vai đứa nhỏ: "Đứng lên!" Giọng nói của hắn lạnh lùng: "Còn quỳ ở đây làm gì, là chê ta không đủ mất mặt sao?"
Sầm Tu Kiệt mặt xám mày tro đứng lên, hai mắt vẫn đỏ sậm như trước, nhìn Hạ Chính Nghiệp đang quỳ ở kia không nói một lời xoay người đi theo Bùi Cô Cẩm.
Hạ Tri huyện bị phạt quỳ, quan viên còn lại nơm nớp lo sợ tiếp tục tiếp đãi Bùi Cô Cẩm, sau đó đưa hắn đi bãi tha ma ở ngoại ô. Phụ thân của Sầm Tu Kiệt được chôn tại đây. Bùi Cô Cẩm vẫy lui chúng quan viên của huyện Dương Thái rồi hỏi Sầm Tu Kiệt: "Nhóc con, bọn họ nói phụ thân ngươi được chôn tại đây. Ta muốn đào mộ lên nhìn xem có phát hiện được gì không. Nhưng đây là phụ thân ngươi, nếu ngươi không muốn, ta không bắt buộc."
Sầm Tu Kiệt cắn chặt răng, một lát sau mới nói: "Làm đi. Ta cũng phải xác nhận một chút, người nằm ở nơi này rốt cuộc có phải phụ thân ta hay không."
Bùi Cô Cẩm liền cho Nhóm Giáo úy bắt đầu đào mộ. Khuôn mặt tinh xảo của Sầm Tu Kiệt trắng bệch, Tống Vân Tang nhìn thấy đau lòng, nhịn không được đi tới bên cạnh nó, đặt tay lên vai nó. Bùi Cô Cẩm chưa nói gì cả, nhưng cũng đi lên, nắm tay của Tống Vân Tang đi ra xa một chút: "Lát nữa sẽ cho nó đi phân biệt thi thể."
Tống Vân Tang không dám nhìn thi thể, quả nhiên ngoan ngoãn đi theo Bùi Cô Cẩm tránh ra. Rất nhanh Nhóm Giáo úy đào thi thể ra, Sầm Tu Kiệt bước đến, quỳ gối một bên xem xét. Người đã chết gần một tháng, thi thể đã bắt đầu thối rữa. Sầm Tu Kiệt xóc ống quần rách nát kia lên cả người bỗng nhiên run rẩy kịch liệt một lát mới nức nở nói: "Là phụ thân ta."
Bùi Cô Cẩm liền vỗ vỗ tay Tống Vân Tang, nhẹ giọng nói: "Nàng chờ ở đây, ta đi qua nhìn một chút."
Hắn lại cầm bao tay ta, đi qua xem xét thi thể kia. Sau một nén nhang, hắn đứng lên: "Vết thương trí mệnh ở hai nơi. Ngực bị mũi tên nhọn xuyên tim, đầu bị lưỡi dao bổ ra. Dựa theo vết thương, không nhìn ra cách nói của Hạ Chính Nghiệp có vấn đề."
Hắn gỡ bao tay da xuống đưa cho Giáo úy bên cạnh, vỗ vỗ bụi đất trên người: "Nhóc con, nén bi thương." Hắn dừng một chút: "Ta để cho Ngụy Hưng cùng ngươi, ngươi tìm một nơi có phong thuỷ tốt chôn cất phụ thân ngươi đi. Muốn khóc cũng phải nắm chặt thời gian mà khóc, nhớ rõ trước giờ Dậu phải trở về."
Cả người Sầm Tu Kiệt vẫn còn run, không có đáp lời. Bùi Cô Cẩm cũng không chờ, cứ như vậy đi tới bên cạnh Tống Vân Tang: "Chúng ta đi thôi."
Tống Vân Tang nhìn lại bóng dáng nho nhỏ đứa nhỏ vô cùng không đành lòng, nhỏ giọng nói với Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, nó thật đáng thương, chàng lại an ủi nó đi."
Bùi Cô Cẩm nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Hắn nói: "Không phải ta an ủi rồi sao? Đều để cho nó đi khóc một lúc rồi."
Tống Vân Tang cạn lời: "... Quên đi, vẫn là để ta tự đi an ủi."
Bùi Cô Cẩm vội vàng ngăn cản: "Ta đi." Hắn suy nghĩ một lát, nói với Sầm Tu Kiệt: "Có cần ta cho người mua một cỗ quan tài giúp phụ thân ngươi hay không?"
Sầm Tu Kiệt cả buổi mới đáp: "Không cần, đa tạ sư phụ sư nương quan tâm."
Bùi Cô Cẩm liền gật gật đầu với Tống Vân Tang: "Được rồi, tự nó sẽ xử lý tốt."
Tống Vân Tang: "..."
Tống Vân Tang đành phải đi theo Bùi Cô Cẩm rời đi. Hai người lên xe ngựa, Tống Vân Tang nho nhỏ giọng nói: "A Cẩm, Tu Kiệt không còn phụ mẫu nữa, chàng đối tốt với nó một chút."
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói có chút chua: "Ta cũng mất mẫu thân từ khi còn nhỏ, mặc dù có phụ thân, Nhưng mà so với không có cũng không có gì khác nhau. Cũng chưa có người đối tốt với ta một chút."
Tống Vân Tang bị nói á khẩu. Nàng cảm thấy Bùi Cô Cẩm đáp thực sự chút ngụy biện, nhưng đề cập đến phụ thân mẫu thân của Bùi Cô Cẩm, Tống Vân Tang lại cảm thấy hắn không nói lý một chút cũng bình thường, nàng nên bao dung hắn nhiều một chút. Nàng có ý muốn thử Bùi Cô Cẩm một chút: "A Cẩm, nếu Tu Kiệt con của chàng nó gặp chuyện buồn nên suy sụp, chàng cũng sẽ đối với nó như vậy sao?"
Bùi Cô Cẩm ra vẻ đương nhiên đáp: "Tất nhiên là vậy. Nếu là con của ta, ta còn phải đối với nó nghiêm khắc hơn một chút, khóc cũng không cho nó cơ hội được khóc."
Tống Vân Tang bị đáp án này của hắn làm cho sợ ngây người! Giọng nói của nàng đột nhiên lớn lên: "Còn nghiêm khắc hơn nữa?" Nàng buồn giận nói: "Vì sao chứ? Tại sao chàng lại đối với con của ta như vậy?"
Nhìn thấy nàng phản ứng thật như Bùi Cô Cẩm đã bắt đầu ngược đãi con trai của nàng rồi vậy. Bùi Cô Cẩm vội vàng nói tiếp: "Bởi vì nó là con trai mà. Nếu là con gái, tất nhiên ta sẽ sủng nó lên tận trời. Nhưng con trai thì phải mài giữa thật nghiêm túc, nếu không làm sao có thể đảm đương một gia đình?"
Tống Vân Tang phản bác không được, một lát sau mới ấm ức nói: "Vậy sau này ta sẽ sinh con gái thôi! Ta không cần sinh con trai, cho chàng tra tấn!"
Bùi Cô Cẩm cũng thay đổi cách nói: "Không không, vẫn nên sinh con trai mới tốt, sau này nhiều người bảo vệ nàng. Nếu sinh con gái, không phải ta đây phải dỗ hai tiểu tổ tông sao?"
Tống Vân Tang: "..."
Tống Vân Tang tức giận trừng mắt nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm đầu hàng: "Nàng sinh, nghe lời nàng. Ngươi muốn sinh cái gì thì sinh cái đó."
Tống Vân Tang bị hắn chọc nở nụ cười, nhưng nụ tươi kia rất nhanh đã biến mất. Tống Vân Tang lại thở dài: "A Cẩm, hôm nay chàng vì Sầm Tu Kiệt mà lật mặt với Hạ Tri huyện. Tuy nói chàng là Khâm sai, nhưng mà cường long không qua bọn rắn độc. Chàng dạy dỗ ông ta như vậy, khó bảo đảm sau này ông ta sẽ không âm thầm hãm hại hàng."
Đối với việc này Bùi Cô Cẩm cũng không để ý chút nào: "Cho dù hôm nay ta không lật mặt với ông ta, khẳng định ông ta cũng sẽ hãm hại ta. Nàng nghĩ xem, phụ thân Sầm Tu Kiệt có thể phát hiện cái gì quan trọng ở nơi này đến mức bị diệt khẩu, huyện lị kia đối với Mạnh Văn Hàn mà nói, nhất định là quan trọng hơn rất nhiều so với huyện Khê Đài, khẳng định Tri huyện cũng là thân tín của Mạnh Văn Hàn. Mặc kệ bọn người Mạnh Văn Hàn rốt cuộc đã làm cái gì ở đây, chắc chắn Hạ Chính Nghiệp có can thiệp rất sâu. Ngay từ đầu lập trường của ông ta đã đối đầu với chúng ta, ta không cần phải duy trì vẻ mặt ôn hòa với ông ta làm gì."
Tống Vân Tang cảm thấy Bùi Cô Cẩm phân tích vô cùng có lý: "Vậy kế tiếp chàng làm sao bây giờ?"
Bùi Cô Cẩm nhéo nhéo cái mũi của nàng: "Đi đến chỗ ở nhìn xem. Nếu ta có việc một mình ra ngoài, phải để lại một mình nàng ở đó. Địa bàn của Hạ Chính Nghiệp ta phải kiểm tra cẩn thận một chút."
Đoàn người trở lại huyện nha, Hạ Chính Nghiệp đã phạt quỳ xong, lúc ông ta lại quỳ xuống chào đón hai chân đều run lên. Ông ta đưa mọi người đến một gian nhà độc lập ở bên cạnh huyện nha. Bùi Cô Cẩm làm trò trước mặt ông ta, hạ lệnh cho Ngụy Hưng: "Mang các huynh đệ kiểm tra một chút, nhìn xem có ám đạo đường ngầm nào không." Hắn cười với sắc mặt khó coi của Hạ Chính Nghiệp: "À, không phải Bản quan không tin Hạ Đại nhân, chỉ là sợ có tiểu nhân quấy phá. Đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, Hạ Đại nhân phải gánh vác trách nhiệm trên lưng. Hạ Đại nhân có thấy oan uổng không?"
Hạ Chính Nghiệp nghiêm mặt. Lời này Bùi Cô Cẩm nhìn có vẻ rất chu đáo, kì thực là đang cảnh cáo ông ta đừng động tay động chân, nếu không lúc xảy ra vấn đề sẽ lôi ông ta đến hỏi tội. Hạ Chính Nghiệp ở trong quan trường rất nhiều năm, sao có thể nghe không hiểu ý tứ của hắn? Nhưng ông ta cũng không có cách nào phản bác, đành phải hơi hơi khom người: "Khâm sai Đại nhân suy nghĩ chu đáo, Hạ quan mặc cảm."
Hạ Chính Nghiệp cũng không lớn mật như vậy, hoặc là nói không ngu xuẩn như vậy, nhóm Giáo úy kiểm tra một phen, không phát hiện ra vấn đề gì. Bùi Cô Cẩm muốn xem bản ghi chép vụ án của phụ thân Sầm Tu Kiệt, nên đến thư phòng xem xét. Từ đêm qua Tống Vân Tang càng không muốn tách ra khỏi hắn. Nàng kéo Bùi Cô Cẩm tới một góc, đỏ mặt hỏi: "A Cẩm, ta có thể đến thư đến phòng may quần áo không? Ta ngồi ở bàn trà, sẽ không làm phiền chàng."
Vẻ mặt của nàng như đang nói "ta cam đoan ta sẽ thật ngoan", đôi mắt trông mong nhìn Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm thật sự là... cảm thấy tim mình đều bị nàng ngâm vào một thùng nước đường, chỉ hận không thể đáp một câu "ngồi ở trên bàn ta cũng được!" Hắn ổn định chính mình, ho nhẹ một tiếng: "Sao Tang Tang có thể làm phiền đến ta? Đương nhiên có thể."
Tống Vân Tang lập tức vui vẻ đi tìm A Đông, bảo nàng ta màng kim chỉ tơ lụa tới thư phòng. Nàng thực ngồi ở bên bàn trà giữ phòng, thật sự bắt đầu may quần áo. Trong lòng Bùi Cô Cẩm như có móng vuốt cào cào, làm gì còn có tâm trạng xem bản ghi chép vụ án! Nhưng lại không thể thiếu chuyên nghiệp trước mặt Tống Vân Tang, đành phải ngồi ra sau bàn.
Chỉ là bản ghi chép vụ án thật sự làm sao đẹp bằng Tống Vân Tang. Bùi Cô Cẩm xem liếc mắt cái bản ghi chép vụ án một cái, nhìn Tống Vân Tang hai cái, lại nhìn bản ghi chép vụ án một cái, rồi nhìn Tống Vân Tang ba cái. Bản ghi chép vụ án còn chưa được lật qua một tờ nào, trên váy của Tống Vân Tang bị dính bao nhiêu hạt bụi, hắn đều đã đếm đến thuộc lòng.
Đêm qua Bùi Cô Cẩm nhớ kỹ Tống Vân Tang yêu cầu "từ từ", cho nên cố nén không "chữa bệnh", hiện tại bỗng nhiên cảm thấy buồn bực phát cáu. Trong đầu hắn miên man suy nghĩ, lại nghe thấy cửa thư phòng bị gõ vài cái. Một giọng nói của trẻ con vang lên từ bên ngoài: "Sư phụ, ta đã trở về."
Sầm Tu Kiệt đã trở lại trước thời hạn. Tống Vân Tang giật mình, buông kim chỉ xuống, đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, ta vào phòng trong tránh mặt một chút."
Bùi Cô Cẩm bất ngờ: "Vì sao phải tránh mặt?"
Tống Vân Tang thở dài: "Chàng là nghiêm khắc dạy dỗ nó, ta không đành lòng nhìn."
Bùi Cô Cẩm buồn cười, cầm tay nàng, nhéo nhéo lên lòng bàn tay: "Nàng không thích, ta sẽ không nghiêm khắc."
Tống Vân Tang rút tay ra: "Vậy không được." Nàng u buồn nói: "Ta cảm thấy chàng nói thật ra cũng rất có lý. Con của ta thì ta sẽ không nỡ, đến lúc đó chúng ta xem tình huống lại thương lượng. Tu Kiệt là đồ đệ của chàng ta không thể can thiệp vào chuyện này."
Nàng chân thành quan tâm đến cách đối xứ với con cái sau này, xoay người vào phòng trong. Đáy mắt của Bùi Cô Cẩm có ý cười không thể che lấp, hắn đè tiểu nhân trong lòng đang muốn bay lên mây kia, ngồi một lát, sau đó mới trầm giọng kêu: "Tiến vào."
Sầm Tu Kiệt vào phòng, đóng cửa lại. Bùi Cô Cẩm đã bày ra vẻ mặt lãnh đạm: "Đã hạ táng phụ thân ngươi?"
Hai mắt Sầm Tu Kiệt sưng đỏ, trên mặt còn có vệt nước mắt. Nó gật đầu, quỳ xuống thật mạnh trước bàn, dập đầu ba cái với Bùi Cô Cẩm: "Tạ ơn sư phụ cứu mạng!"
Bùi Cô Cẩm chậm rãi nói: "Đứng lên đi. Ngươi cũng không cần phải gọi ta là sư phụ. Ta cũng không phải người giang hồ, còn thu đồ đệ cái gì, chẳng qua là tìm cái cớ để qua mặt Hạ Tri huyện kia mà thôi."
Sầm Tu Kiệt quỳ thẳng người: "Mặc dù Đại nhân không phải người trong giang hồ, nhưng võ nghệ cao cường, cũng dư sức làm sư phụ của ta." Khuôn mặt của đứa nhỏ non nớt, hai mắt lại hằn lên nỗi cừu hận, tại chỗ dập đầu giọng nói lanh lảnh: "Cầu xin Đại nhân thu ta làm đồ đệ, Tu Kiệt nhất định tận tâm tận sức báo đáp! Sau này đừng nói là lừa Tống Tiểu thư may quần áo, dỗ Tống Tiểu thư vui vẻ, cho dù lừa nàng giặt quần áo nấu cơm, đánh đàn ca hát, ngâm thơ vẽ tranh cho Đại nhân —— đều có giao cho ta phụ trách!"