Một đêm này Bùi Cô Cẩm ngủ ở ngoài phòng. Tống Vân Tang bị hắn làm cho tức giận rồi, đuổi hắn ra khỏi phòng, Bùi Cô Cẩm nhìn thấy đã muộn rồi, không dám tranh cãi nữa, ngoan ngoãn đồng ý. Bên phía Lưu Bằng Hải cũng không thẩm ra được chứng cứ gì, ngày mai bọn họ phải rời khỏi Khê Đài, tiếp tục đi về huyện Dương Thái. Bùi Cô Cẩm sợ Tống Vân Tang nghỉ ngơi không tốt, đi trên đường lại mệt nhọc cơ thể sẽ chịu không nỗi.
Ngày hôm sau, giờ Mẹo mọi người đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Tống Vân Tang rời giường. Gần giờ Thìn, trong phòng có tiếng động nhỏ vụn vang lên. Tinh thần Bùi Cô Cẩm rung lên, đứng trước cửa gỗ sửa sang lại quần áo, lúc này mới trầm ổn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Tống Vân Tang mặc áo ngủ, ngồi đưa lưng về phía hắn, trong tay còn đang cầm gương.
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm cong lên, chỉ cảm thấy tâm trạng vui vẻ: Tang Tang nhà hắn sáng sớm thức dậy đã soi gương rồi, như vậy khẳng định giống như hắn, trước khi gặp đối phương đều muốn sửa sang cho mình anh tuấn một chút! Nhưng Tống Vân Tang nghe được giọng nói của hắn, cơ thể rõ ràng cứng đờ, quay đầu nức nở nói: "Chàng đi ra ngoài!"
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới thấy, hai mắt Tống Vân Tang đều sưng đỏ. Sưng lên rất đáng thương, Bùi Cô Cẩm bị làm cho cả kinh: "Tang Tang, mắt của nàng..."
Cảm xúc của Tống Vân Tang có vẻ không ổn, ném chiếc gương về phía hắn: "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Bùi Cô Cẩm nhìn thấy nàng lại muốn khóc, thật không dám ở lại nữa: "Được, được, ta đi ra ngoài."
Hắn rời khỏi phòng, nhưng Tống Vân Tang vẫn còn khóc. Tiếng nức nở trong trẻo truyền đến, cả người Bùi Cô Cẩm đều nôn nóng.
Đêm qua sau khi kết thúc, hắn đi ra rửa chăn, khi đó mắt của Tang Tang cũng đâu có sung lên như vậy. Nàng là... sau khi hắn đi ra, còn ở trong phòng khóc thật lâu?
Bùi Cô Cẩm vội vàng đi tìm A Đông, để nàng ta đã vào nhà dỗ nàng một chút, không thể lại để cho Tống Vân Tang tiếp tục khóc. A Đông vỗ ngực cam đoan: "Bùi Đại nhân, ngài yên tâm, đối phó Tống Tiểu thư ta rất lành nghề!"
Nàng ta vào phòng, Bùi Cô Cẩm đứng ở ngoài cửa chờ. Không đến bao lâu, quả nhiên Tống Vân Tang đừng khóc. Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi. A Đông giúp Tống Vân Tang rửa mặt xong mới đi ra, Bùi Cô Cẩm vội vàng học hỏi: "A Đông, ngươi khuyên nàng như thế nào vậy?"
A Đông tự hào nói: "Ta nói chúng ta phải xuất phát, còn chờ nàng đó, nàng liền ngừng khóc!"
Bùi Cô Cẩm: "?"
A Đông đi chuẩn bị bữa sáng, để lại Bùi Cô Cẩm đứng chờ ở ngoài phòng, trong lòng luôn cảm thấy việc này còn chưa có xong. Hắn lung tung bước đi vài bước, ngồi xổm ở bên cửa. Lại không qua bao lâu, cửa lại cót két một tiếng, cửa phòng mở ra.
Bùi Cô Cẩm lập tức đứng lên: "Tang Tang..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Vân Tang bị giật mình sợ tới mức "a" lên một tiếng, thiếu chút đã ngã xuống đất! Nàng phẫn nộ hét lên với Bùi Cô Cẩm: "Tại sao chàng phải ngồi xổm ở chỗ này? Ở kia không phải có ghế dựa sao!"
Bùi Cô Cẩm lựa lời nói: "Không phải ta lo lắng cho nàng sao. Tang Tang, mắt của nàng..."
Hắn nâng tay muốn sờ mắt nàng, Tống Vân Tang dùng sức nghiêng đầu tránh đi, vội vàng lui về phía sau vài bước: "Chàng tránh ra! Chàng đi ra ngoài!"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng còn đang kích động, không dám không nghe lời: "Được được, ta đi ra ngoài. Vậy nàng mau ăn bữa sáng, ta ở trong viện chờ nàng."
Tống Vân Tang không đáp lời, tự đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Bùi Cô Cẩm đành phải một mình ra khỏi viện. Lúc này hắn còn đang cân nhắc, một hồi lên xe ngựa phải dỗ dành Tang Tang như thế nào cho tốt, đến lúc Tống Vân Tang ăn bữa sáng xong lên xe ngựa, lại lấy sách vở đập lên trên đầu hắn, Bùi Cô Cẩm mới ý thức được, sự tình hình như có chút nghiêm trọng.
Tang Tang thật sự tức giận. Bùi Cô Cẩm không thể nghĩ ra: một đời này vì sao Tang Tang lại dễ dàng tức giận như vậy? Kiếp trước hắn không có kinh nghiệm, dày vò nàng đến mức bị bệnh, nàng cũng không phát giận như vậy.
Bùi Cô Cẩm vốn cho rằng, ngày hôm qua Tống Vân Tang lập ước pháp tam chương với hắn không cho hắn chạm vào nàng là do đêm trước hắn biểu hiện không tốt, nàng không đủ thoải mái. Đêm hôm qua, hắn thật sự vô cùng gắng sức, dùng hết thủ đoạn, tự giác hẳn là nên được điểm cao. Tại sao khi nàng tỉnh dậy lại còn phát giận?
Mà một điều kỳ lạ nữa là, Tống Vân Tang tức giận hắn, ngược lại hắn không căm tức giống như kiếp trước. Tựa như Tống Vân Tang có thể giận dỗi với hắn còn tốt hơn kiếp trước nàng luôn vô bi vô hỉ, chỉ đờ đẫn nhìn hắn. Bùi Cô Cẩm cũng không hiểu được mình có tâm lý gì. Nhưng một ngày nay, hắn mang tinh thần không sợ đánh không sợ mắng vài lần có ý đồ lên xe ngựa tiếp cận Tống Vân Tang, đều bị Tống Vân Tang đuổi ra ngoài, Bùi Cô Cẩm cảm thấy không thể bình tĩnh nỗi nữa.
Bùi Cô Cẩm cân nhắc thật kỹ. Tối hôm qua nhất định Tang Tang rất thỏa mái, dù sao, nàng đều làm ướt cả chăn rồi. Cho nên khẳng định không phải hắn biểu hiện không tốt. Vậy nhất định do hắn ở trên giường không đủ trầm ổn, làm cho Tang Tang thất vọng chán ghét.
Yêu cầu này thật sự rất cao... Hai ngày này hắn có thể kiềm nén không làm đến cuối cùng, bởi vì có kinh nghiệm của một đời trước. Nhưng như vậy cũng là cực hạn lý trí của hắn, chẳng lẽ lúc làm chuyện này nàng còn yêu cầu hắn phải trầm ổn giống như ngày thường?
Tang Tang cũng không thể vì vậy mà không thích hắn chứ! Ngoài mặt Bùi Cô Cẩm trông rất ổn trọng, trong lòng lại có chút hoảng. Nhưng lại không biết làm sao cho phải đột nhiên khóe mắt của hắn thoáng nhìn lướt qua Sầm Tu Kiệt.
Sầm Tu Kiệt đang trò chuyện cùng mọi người rất vui. Đứa nhỏ dẻo miệng mà con người ta lại thích được khen, mấy ngày này đã rất thân quen với mọi người rồi. Trong lòng Bùi Cô Cẩm có chủ kiến, kêu: "Nhóc con."
Sầm Tu Kiệt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đang đi tới, trong lòng liền lộp bộp một tiếng: "Bùi Đại nhân, ngài gọi ta?"
Bùi Cô Cẩm ghìm ngựa: "Ngươi lại đây, ta có lời muốn nói cùng ngươi."
Sầm Tu Kiệt âm thầm kêu khổ. Hôm nay đoàn người đều phát hiện Bùi Cô Cẩm có chút không thích hợp: ngày trước ở trên đường, phần lớn thời gian Bùi Cô Cẩm đều cùng Tống Vân Tang ngồi trong xe ngựa, thật sự là hận không thể suốt ngày dắt Tống Vân Tang lên lưng quần mang theo. Hôm nay lại cưỡi ngựa cả ngày, không có vào thùng xe. Nhìn tình hình này là biết hắn cùng Tống Vân Tang cãi nhau không được tự nhiên rồi! Những lúc như vậy, tất nhiên Sầm Tu Kiệt muốn trốn đi càng xa càng tốt, để tránh bị vạ lây. Không ngờ cái đầu của nó nhỏ như vậy xen lẫn trong một nhóm Giáo úy cao lớn như vậy, vẫn là bị Bùi Cô Cẩm kêu một mình mình ra ngoài!
Sầm Tu Kiệt cũng không có cách nào khác, đành phải quay đầu ngựa lại, đi phía sau của đội ngũ cùng Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm thấy mọi người đều đi xa, lúc này mới mở miệng nói: "Tang Tang cô cô của ngươi giận ta, ngươi đi giúp ta dỗ nàng."
Trong lòng Sầm Tu Kiệt kêu rên: quả nhiên! Bùi Cô Cẩm là tới đặt ra nan đề cho nó! Đều do nó vì dẫn Bùi Cô Cẩm đi huyện Dương Thái, mà khoác lác khen một hồi! Có lẽ Bùi Cô Cẩm nghe lọt tai, cảm thấy trong đội ngũ chỉ có một mình nó là "người ngoài", phải lợi dụng triệt để, cho nên đặt mong muốn của mình lên người nó.
Nhưng mà làm sao nó biết dỗ nữ nhân chứ! Cho dù nó thiên tư thông minh, cũng chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi mà thôi! Bùi Cô Cẩm quả thực không có nhân tính!
Sầm Tu Kiệt chỉ có thể kiên trì nói: "Vậy, vì sao Tang Tang cô cô lại giận Đại nhân?"
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn nó một cái, cười nhạo một tiếng: "Ngươi không cần biết."
Sầm Tu Kiệt bị câu trả lời của hắn làm cho á khẩu. Cái gì vậy trời! Lý do tức giận cũng không nói cho nó biết, nhưng vậy bảo nó phải làm sao hốt thuốc đúng bệnh!
Bùi Cô Cẩm làm việc quả như ác bá, không nói đạo lý chút nào: "Ngươi không cần phải xen vào chuyện vì sao nàng tức giận, ngươi chỉ cần dỗ cho nàng không tức giận nữa xem như hoàn thành nhiệm vụ."
Khóe miệng Sầm Tu Kiệt run rẩy, nhưng không dám phản kháng: "Vậy, ta nghĩ biện pháp từ phương diện nào, Đại nhân có thể gợi ý cho ta không?"
Bùi Cô Cẩm tích tự như vàng phun ra hai chữ: "Không thể."
Sầm Tu Kiệt: "..."
Sầm Tu Kiệt muốn nói đạo lý với Bùi Cô Cẩm: "Đại nhân, tin tức gì ngài cũng không nói cho ta biết, bảo ta làm sao giúp ngài dỗ Tang Tang cô cô đây?"
Bùi Cô Cẩm suy nghĩ một lát, keo kiệt đưa ra đề nghị: "Ta thấy lần trước ngươi giả vờ đáng thương rất tốt, lần này có thể tiếp tục giúp ta giả vờ đáng thương đi." Hắn cười tủm tỉm lấy roi ngựa gõ lên trên đầu Sầm Tu Kiệt: "Trông bộ dạng này của ngươi, rất thích hợp giả đáng thương."
Sầm Tu Kiệt che đỉnh đầu bị đánh đau khô khan cười làm lành nhưng trong lòng nó lại khóc không ra nước mắt: loại nhiệm vụ rơi từ trên trời xuống này làm sao nó có thể hoàn thành đây!
Nhưng cho dù không hy vọng, cũng phải thử một lần. Sầm Tu Kiệt quyết định đi tìm Tống Vân Tang dỗ dành. Nó lên xe ngựa, quy củ thi lễ với Tống Vân Tang: "Tang Tang cô cô, ta có thể lên xe ngựa ngồi một lát không? Cưỡi ngựa thật sự có chút mệt."
Tống Vân Tang vốn đang tưởng Bùi Cô Cẩm lại nhào lên, bắt lấy quyển sách vừa muốn ném ra ngoài, nhưng không ngờ người đi lên lại là Sầm Tu Kiệt. Tống Vân Tang vội vàng thả quyển sách xuống: "Đương nhiên có thể, ngồi đi."
Sầm Tu Kiệt liền ngồi xuống đối diện nàng, giống như vô tình nói: "Ngày thường ngài cùng Bùi thúc thúc cùng nhau ngồi trong xe ngựa, tại sao hôm nay ngài ấy không ngồi vậy?"
Tống Vân Tang cầm cuốn sách trong tay trộm nhét xuống dưới ghế: "Có thể là chàng cảm thấy trong xe ngựa rất nóng đi."
Vẻ mặt của Sầm Tu Kiệt khờ dại: "Phải không? Nhưng mà ta thấy Bùi thúc thúc không được vui vẻ, cả ngày đều tâm thần không yên, luôn nhìn về phía xe ngựa."
Tống Vân Tang cụp mắt, không hé răng. Sầm Tu Kiệt thấy Tống Vân Tang đột nhiên đỏ cả mặt, sau đó cắn chặt môi, sau đó nữa tay đều run lên, lại chậm chạp không trả lời nó, nó đành phải hỏi lại một câu: "Cô cô, có phải ngài giận dỗi với thúc thúc hay không?"
Tống Vân Tang hoàn hồn, phủ nhận: "Không thể nào, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Sầm Tu Kiệt thật sự khổ quá mà! Miệng của Tống Vân Tang thật sự rất kín nó moi không được. Nó hít sâu một hơi, những lời nói ra lại có vài phần chân tình thật cảm: "Cô cô, ngài biết không? Mẫu thân của ta qua đời lúc ta mới năm tuổi. Lúc sắp lìa xa nhân thế bà ấy lôi tay của phụ thân ta, nói đời này có một chuyện bà ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, đó là trước kia luôn giận dỗi với phụ thân ta. Bà ấy nói, bà ấy luôn cảm thấy mình có rất nhiều thời gian, có thể đợi ngày mai lại đối xử với phụ thân ta tốt một chút, không ngờ thế sự vô thường. Bà ấy nói nếu cho... bà ấy một cơ hội để sống lại, bà ấy nhất định sẽ ân ái ngọt ngào với phụ thân ta mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian giận dỗi với ông ấy."
Đứa nhỏ tạm dừng một lát, tang thương lắc lắc đầu: "Cô cô, ngài đừng giận dỗi với Bùi thúc thúc nữa."
Tựa như Tống Vân Tang hơi xúc động, sắc mặt đang giãy dụa. Một lát nàng lấy bút ra, viết một câu, gấp lại giao cho Sầm Tu Kiệt: "Ngươi đi đưa cái này cho Bùi thúc thúc."
Sầm Tu Kiệt còn tưởng rằng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ lại trót lọt! Nó mừng rỡ nhận lấy tờ giấy, đáp: "Được! Cô cô yên tâm, ta nhất định đưa đến tận tay ngài ấy!"
Nó cúi thấp người tử chui ra khỏi thùng xe, vui vẻ đi tìm Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm rất vui vẻ mở ra tờ giấy kia ra, lại thấy được nét chữ quen thuộc: "A Cẩm, chàng đồng ý với ta trước khi thành thân không chữa bệnh, ta sẽ không tức giận chàng nữa."
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm lập tức đen thui. Hắn hung tợn xé nát tờ giấy, rồi lại đánh lên cái ót của Sầm Tu Kiệt một cái: "Thằng nhãi con, ngươi làm việc thế nào vậy?"
Sầm Tu Kiệt bị đánh cho mơ hồ, một lát sau mới lắp bắp nói: "Cái gì? Cô cô còn đang tức giận sao?"
Nhìn thấy Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm càng ngày càng đen, rất có nguy cơ lại lôi nó đến đánh cho một trận, Sầm Tu Kiệt vội vàng ôm lấy đầu: "Đại nhân! Đại nhân cho... một cơ hội nữa thôi!"
Bùi Cô Cẩm đen mặt, hừ giận một tiếng, không hề phản ứng với nó.
Đoàn xe lại đi được một đoạn đường thật dài, lại gặp một đội lưu dân đang đi đến đây, vậy mà đều là trẻ con. Lớn thì khoảng mười ba bốn tuổi, nhỏ khoảng bảy tám tuổi, có bốn năm mươi đứa trẻ, ai cũng xanh xao vàng vọt. Bùi Cô Cẩm dung ánh mắt không rõ liếc mắt nhìn Sầm Tu Kiệt một cái, Sầm Tu Kiệt cảm thấy da đầu căng thẳng. Nó nghi ngờ ánh mắt vừa rồi của Bùi Cô Cẩm là đang ám chỉ, nếu ngươi còn không nghĩ ra biện pháp thì cút cùng bọn chúng luôn đi!
Bọn nhỏ nhìn thấy đoàn xe Cẩm Y vệ, liền quỳ xuống ở ven đường, liên tục cầu xin "Đại nhân xin thương xót" "cho chút đồ ăn". Đυ.ng tới tình huống này, đoàn xe đều là lặng đi qua rồi mặc kệ, dù sao bọn họ không có cách nào cứu nhiều người như vậy. Nhưng lần này không giống trước kia. Bọn nhỏ quỳ cầu xin một lát, bỗng nhiên phát điên!
Một đứa trẻ lớn một chút dẫn đầu nhảy vào đoàn xe, ôm lấy đùi của hai Giáo úy đang đi đầu! Con ngựa bị bắt dừng lại, Giáo úy vô cùng khó xử, muốn đá đứa trẻ kia văng ra, đứa trẻ kia lại gắt gao ôm lấy chân bọn họ không buông ra!
Bọn họ dừng lại, đoàn xe cũng ngừng. Những đứa trẻ còn lại cũng học theo, đồng loạt nhào lên!
Xung quanh lập tức rối loạn! Chớp mắt tất cả mọi người đều bị nhóm trẻ con ôm lấy, ngay cả Sầm Tu Kiệt cũng không thể thoát khỏi. Bùi Cô Cẩm tức thì bị hai đứa trẻ một trái một phải ôm lấy chân, trong lòng đột nhiên cảnh giác! Hắn nhìn lại, liền nhìn thấy có mấy đứa trẻ xông thẳng đến thùng xe ngựa, thật sự muốn ra tay cướp bóc!
Nếu bọn chúng chỉ muốn cướp đồ ăn, Bùi Cô Cẩm sẽ không quá thô bạo. Nhưng một đứa trẻ chạy về phía xe ngựa! Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm nháy mắt âm trầm, rút bội kiếm bên hông ra khỏi vỏ! Nam nhân không nói một lời, vung kiếm lên chặt xuống đầu của đứa trẻ đang ôm đùi phải của hắn kìa!
Hắn chỉ làm động tác giả, nhưng vẻ mặt lại đủ hung dữ. Đứa nhỏ kia sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lập tức thả tay, ngã ngồi xuống đất! Bùi Cô Cẩm lại giơ kiếm chuyển hướng qua bên trái, đứa nhỏ kia thông minh hơn, buông tay quay đầu bỏ chạy! Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm lấy được tự do, vội vàng xoay người xuống ngựa!
Hắn động binh khí, Giáo úy còn lại cũng rút đao rút kiếm theo, nhóm trẻ con bị dọa đến la hét gọi bậy! Bùi Cô Cẩm chỉ phóng thẳng về phía xe ngựa, khó khăn lắm mới túm được đứa trẻ đang muốn lủi lên xe ngựa kia ném qua một bên!
Đứa trẻ bị ném kia hét lên mấy tiếng rồi lăn mấy vòng, ngã trên mặt đất. Nhóm Giáo úy cũng bắt được mấy đứa trẻ bám lấy bọn họ, cục diện rất nhanh được khống chế. Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi, đang định xốc màn xe lên hỏi Tống Vân Tang một câu nàng có ổn khong, Sầm Tu Kiệt lại vọt tới bên cạnh hắn, đè thấp giọng nói: "Đại nhân! Ta nghĩ ra biện pháp!"
Sầm Tu Kiệt rút dao găm trong lòng ra, lưỡi dao sắc bén nhắm ngay vào Bùi Cô Cẩm: "Khổ nhục kế!" Đứa nhỏ giơ dao găm, định vạch lên cánh tay Bùi Cô Cẩm một đường, vẻ mặt nghiêm túc: "Đại nhân, ngài ráng chịu một chút!"