Chương 51

Tống Vân Tang nghe được câu quyến rũ kia, thật sự rất muốn cười. Nhưng nhóm Cẩm Y vệ đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, giống như bọn họ cũng vô cùng đồng ý với lời nói của Bùi Chỉ huy sứ. Mà Bùi Cô Cẩm đứng đưa lưng về phía nàng, uy nghiêm sừng sững, dường như uy hϊếp vô cùng chân tình thật cảm.

Tống Vân Tang cũng không dám cười. Nàng nghi ngờ đây là kế sách của Bùi Cô Cẩm: hắn có thể phát hiện này đứa nhỏ này có chút kỳ lạ, cho nên mới cố ý hù dọa nó. Làm vậy để tiếp tục những kế sách phía sau!

Đứa nhỏ kia bị chụp một chiếc mũ to đùng... Vẻ mặt mơ hồ: "Không phải, ta không có..."

Bùi Cô Cẩm lạnh lùng ngắt lời: "Người đâu, giải nó đi xuống, nhốt vào phòng chứa củi!"

Lập tức có người tiến lên, bắt đứa nhỏ nhốt vào phòng chứa củi. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm bình tĩnh, dặn dò nhóm Cẩm Y vệ đi kiểm kê thương vong của người dân trong thôn, lại cho người ta đi kiểm tra thi thể của giặc Oa. Sắp xếp xong mọi việc, hắn xoay người quay về phòng, Tống Vân Tang đuổi theo.

Trong phòng, Tống Vân Tang lặng lẽ nắm tay của Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm quay đầu nhìn nàng, rốt cuộc sắc mặt cũng dịu lại: "Không bị dọa sợ chứ?"

Hắn không có bị thương, nhưng trên người có mùi máu tươi, trên mặt cũng dính vài vết máu. Tống Vân Tang thấy vậy, lấy khăn tay ra lau giúp hắn. Bùi Cô Cẩm im lặng nhắm mắt, cảm nhận động tác của nàng. Đợi Tống Vân Tang lau xong, lúc hắn mở mắt ra lần nữa, đã trở lại bộ dạng của ngày xưa.

Tống Vân Tang lo lắng hỏi: "Có bắt sống được giặc Oa không?"

Bùi Cô Cẩm lắc đầu: "Không có. Lúc còn lại mấy người cuối cùng, ta cho người của chúng ta vây đánh bắt giữ. Nhưng mấy người này thấy tình thế không tốt đã trực tiếp tự sát."

Vậy mà tình nguyện chết cũng không chịu bị bắt... Lời nói của đứa nhỏ kia vang lên trong đầu Tống Vân Tang: "Bọn họ không phải giặc Oa bình thường!"

Như vậy xem ra, thực sự không giống giặc OA Bình thường dù sao những kẻ đầu trộm đuôi cướp phần lớn đều rất sợ chết. Tống Vân Tang nói chuyện vừa rồi cho Bùi Cô Cẩm nghe: "Đứa nhỏ kia chỉ nhìn thấy giặc Oa cho nên mới cố ý đến nói ta chạy trốn."

Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát, hắn thay đổi đề tài: "Ta đi đổi quần áo."

Tống Vân Tang đáp một tiếng, cùng Bùi Cô Cẩm đi vào phòng ngủ. Trước đó vài ngày nàng hầu hạ Bùi Cô Cẩm trong sinh hoạt hàng ngày, giúp hắn thay quần áo thành thói quen, hiện giờ tiếp tục như vậy không hề cảm thấy không ổn. Hai người vào phòng, Tống Vân Tang vừa giúp Bùi Cô Cẩm cởi đai lưng, vừa nói: "Nó không có ác ý khống chế ta, là do chúng ta không chịu để cho nó đi, nó vội vã chạy trốn cho nên mới đưa ra hạ sách này."

Nàng lại quay về đề tài tán gẫu cũ. Bùi Cô Cẩm không nói chuyện, đợi lúc cởϊ áσ ngoài ra, hắn bỗng nhiên nói: "Để ta tự mình làm đi."

Hắn đi tới bên giường, đưa lưng về phía Tống Vân Tang, hắn cũng cởϊ áσ trong bị dính bẩn ra. Bóng lưng không mảnh vải của nam nhân đột nhiên lọt vào tầm mắt, đường cong tinh tế dấu diếm sức mạnh, Tống Vân Tang cả kinh vội vàng xoay người!

Mấy ngày nay tuy rằng hai người cùng ăn cùng ở, nhưng những lúc nửa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như thế này cũng không nhiều. Tống Vân Tang đỏ mặt cúi đầu, nghe thấy Bùi Cô Cẩm buồn bã nói: "Đồng bọn của đứa nhỏ kia bị gϊếŧ không ít. Lúc nó chạy trốn, không nhớ dẫn theo đồng bọn nó, lại nhớ kỹ đến dắt nàng chạy."

Tống Vân Tang giật mình: "Có lẽ do nó nhớ ân tình một bữa cơm đêm qua?"

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm có vẻ kỳ lạ không thể nói rõ: "Cháo mà nó ăn là do A Đông làm, lại kéo nàng chạy. Không phải nó nhớ ân tình một bữa cơm mà là nhớ tỷ tỷ xinh đẹp."

Tống Vân Tang có chút mơ hồ. Giọng điệu này... lời nói này... sao nàng lại cảm thấy...

Tống Vân Tang nhịn không được xoay người, nhìn trộm Bùi Cô Cẩm. Thấy Bùi Cô Cẩm đã thay đổi quần áo xong, đang đeo đai lưng, lúc này Tống Vân Tang mới bước lên, giúp hắn gài đai lưng: "A Cẩm, ngươi," nàng có chút khó có thể tin: "Không phải ngươi đang ghen chứ?"

—— Ghen với một đứa trẻ chín tuổi, không, thoạt nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi?

—— Nói cái gì mà quyến rũ nữ nhân đã có chồng, không phải là thật chứ!

Bùi Cô Cẩm thừa nhận chính mình ghen rồi. Có lẽ do những chuyện mà hắn đã trải qua lúc còn nhỏ, hắn luôn có suy nghĩ muốn giữ chặt lấy những chuyện, nhũng thứ mà mình để tâm. Tống Vân Tang thiên vị Tống Vân Hành đều có thể làm cho hắn ghen tị, những người khác càng đừng nói đến...

Nhưng làm sao hắn có thể thừa nhận! Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn Tống Vân Tang, dùng sức ôm chặt nàng: "Ta chỉ lo lắng cho nàng. Nếu ta trở về muộn một chút, nếu nàng thật sự bị nó kéo chạy..." Hắn dừng một chút, nuốt câu nói âm u "Ta không quan tâm nó có thật sự quyến rũ nàng hay không, đều phải lôi nó đi dìm đến chết" xuống, sửa lời: "Nếu bên ngoài còn có giặc Oa, sẽ nguy hiểm đến mức nào."

Tống Vân Tang bị hắn ôm chặt vào trong lòng, cảm nhân được nhịp đập mạnh mẻ của trái tim trong l*иg ngực của nam nhân, mặt càng đỏ hơn: quả nhiên là nàng nghĩ nhiều. Hiện tại Bùi Cô Cẩm đã khác xưa rất nhiều rồi, làm sao có thể ngây thơ giống như lúc trước ghen tuông lung tung vì những chuyện không đâu như vậy. Hắn chỉ đang sợ hãi nàng sẽ bị thương, hắn chỉ đang sợ hãi sẽ mất đi nàng.

Trong lòng Tống Vân Tang ấm áp, nâng tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng của Bùi Cô Cẩm: "A Cẩm, ta cam đoan, ta sẽ không rời xa chàng. Cho dù có người bắt ta đi, ta cũng sẽ tìm cách trở lại bên cạnh chàng."

Bùi Cô Cẩm chớp mắt một cái, trong lòng giống như có ngọn lửa thoáng nổi lên. Hắn chỉ đang giải vây cho chính mình, thực không ngờ Tống Vân Tang sẽ hứa hẹn với hắn như vậy. Niềm vui bất ngờ này làm cho hắn không nói nên lời, chỉ có thể ôm Tống Vân Tang càng chặt hơn. Một lát sau hắn mới bình phục cảm xúc, thoáng buông tay ra, Tống Vân Tang lập tức cố gắng tránh ra, dùng sức thở, hiển nhiên là bị ôm nghẹt thở: "A Cẩm, chàng có biết đứa nhỏ kia nói với ta cái gì không? Nó nói, những người đó không phải giặc Oa Bình thường."

Lời này cũng làm cho Bùi Cô Cẩm hơi kinh ngạc. Không phải hắn không biết những người đó không phải giặc Oa Bình thường, trên thực tế, thân từng là tâm phúc của Duẫn Tư Giác, kiếp trước hắn chỉ biết lũ giặc Oa này có dấu diếm bí mật, nhưng mà chưa từng tham dự thôi. Làm cho hắn bất ngờ là một đứa nhỏ được Tống Vân Tang tùy tiện coi trọng ở trên đường lại cũng biết chuyện này.

Tống Vân Tang nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy thân phận của đứa nhỏ kia không tầm thường, lát nữa chàng có thể đi một câu nói một chút, xem thử có phải nó biết chuyện gì hay không."

Chuyện này nhất định phải hỏi, nhưng Bùi Cô Cẩm cũng không nóng lòng nhất thời. Dám có ý định cướp vợ của hắn, cho dù muốn hỏi, hắn cũng phải báo thù trước! Trước hết nhốt đứa nhỏ kia trong phòng chứa củi một đêm!

Bùi Cô Cẩm ra vẻ vô cùng tin cậy nói: "Được, ta sẽ sắp xếp."

Hai người rời khỏi phòng ngủ, liền thấy vài người dân trong thôn đã đứng trong viện, là những người trước đó Bùi Cô Cẩm dặn dò người tìm tới. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đi ra, mấy người nọ đều hành lễ với Bùi Cô Cẩm, cảm tạ hắn cứu mọi người. Trong đó một ông lão là Trưởng thôn, hỏi: "Vị công tử này có võ công cao như vậy, có phải là tướng lĩnh của nghĩa quân không?"

Tống Vân Tang giật mình. Nghĩa quân? Nghĩa quân gì? Mẫn Chiết có nghĩa quân khi nào? Bùi Cô Cẩm cũng không thay đổi sắc mặt ngồi xuống ghế đá trong viện: "Tại sao lại cảm thấy ta là tướng lĩnh của nghĩa quân?"

Lão Trưởng thôn nói: "Thủ hạ của công tử người người võ công cao cường, gặp giặc Oa cũng không hoảng không loạn, nhất định đã trải qua huấn luyện. Hiện tại ở Mẫn Chiết chúng ta ngoại trừ nghĩa quân của Thái Đại soái, còn có ai sẽ bảo vệ chúng ta, còn có ai sẽ quan tâm đến sống chết của chúng ta?"

Tống Vân Tang kinh ngạc trừng lớn mắt. Thái Đại soái trong miệng ông lão... không phải là thủ lĩnh Thái Hồng Hi của lưu dân bạo loạn lần này đấy chứ?

Sao lại thế này? Thủ lĩnh lưu dân dã tâm bừng bừng trong tấu chương của quan phủ, sao lại trở thành Đại soái nghĩa quân bảo vệ người dân trong thôn rồi? Nàng còn đang khϊếp sợ, Bùi Cô Cẩm lại lạnh nhạt mở miệng: "Ta không phải thuộc hạ của Đại soái nhưng trên đường đến đây đã nghe được rất nhiều chuyện của ông ta. Có người nói người này thừa dịp giặc Oa tác loạn, chiếm núi xưng vương cướp bóc lân cận, còn vọng tưởng đánh vào kinh thành, tự làm Hoàng Thượng."

Lão Trưởng thôn ngẩn ngơ, rồi sau đó giận tím mặt: "Tin tức ai truyền đi vậy! Quá đáng! Buồn cười! Công tử, ngươi chớ bị lừa!"

Lão Trưởng thôn lung tung bước đi vài vòng, sau đó mới bình tĩnh một chút: "Công tử, ngươi có điều không biết. Thái Đại soái vốn là phú hộ của Chiết Trung, năm trước con trai độc đinh của ông ta ra ngoài buôn bán, bị giặc Oa kiếp gϊếŧ. Ông ta báo án với quan phủ, nhưng căn bản là quan phủ mặc kệ, trong lúc giận dữ hắn ta đã bán tất cả cửa hàng, cầm tiền bạc đi khắp mọi nơi chiêu mãi thanh niên trai tráng, bắt đầu đấu tranh với giặc Oa. Rất nhiều người bị giặc Oa dồn đến cùng đường đi tìm nơi ông ta nương tựa hắn, lực lượng nghĩa quân trong tay ông ta mới dần dần lớn mạnh. Hiện giờ quả thật bọn họ đã chiếm Núi Thanh Vân, nhưng chỉ vừa trồng trọt, vừa luyện binh đánh giặc Oa, làm gì có chuyện đánh cướp? Lại làm sao có thể đánh về kinh thành?"

Bùi Cô Cẩm gật đầu, thành thật nói: "Thì ra là thế. Vậy sau này có cơ hội, ta sẽ đi chào hỏi vị Đại soái này, cũng góp chút sức lực để giải quyết lần khó khăn này."

Trưởng thôn kia vô cùng vui mừng, lập tức đáp một tiếng ‘tốt’. Bùi Cô Cẩm chuyển đề tài: "Ta thấy lũ giặc Oa hôm nay này, sao lại có chút rất giống người Trung Nguyên?"

Hắn nhắc tới chuyện này, Trưởng thôn có vẻ đầy căm phẫn: "Giống cái gì, vốn là người trung nguyên! Lũ giặc Oa kia ở đảo quốc, thân hình thấp bé, làm sao so được với người Trung Nguyên chúng ta? Lũ giặc Oa cao lớn này lũ giặc Oa chọn từ người Trung Nguyên, phần lớn đều là du côn lưu lạc đầu đường xó chợ, nhận tiền của lũ giặc Oa, quay ngược lại gϊếŧ người Trung Nguyên! Ta nhổ vào!"

Tống Vân Tang nghe xong rốt cuộc cũng hiểu được vì sao đại nạn giặc Oa lại nghiêm trọng như vậy. Giặc Oa cướp boc chiếm hết tiền tài ruộng đất sau đó lấy những thứ này đi nhận thêm người, phát triển lực lượng. Lại dùng lực lượng này xâm nhập Chiết Trung, Chiết Bắc và Chiết Tây, mở rộng phạm vi cướp bóc, cướp đoạt càng nhiều tiền tài, nhận người càng nhiều...

Đó là một vòng tuần hoàn ác tính. Vấn đề là quan binh của Mẫn Chiết đâu? Chẳng lẽ cứ để giặc Oa phát triển như vậy? Vì sao Trưởng thôn lại nói ngoại trừ Thái Đại soái, không có ai bảo vệ bọn họ?

Dường như Trưởng thôn cũng nghĩ tới quan phủ không đáng tin rồi, bắt đầu mắng: "Lực lượng của Thái Đại soái lại chủ yếu tập trung ở Chiết Nam, Chiết Đông, Chiết Bắc chúng tôi ít giặc Oa, bên Thái Đại soái không thể quản nổi. Tối nay nếu không phải có các ngươi, có thể chúng tôi đã mất mạng! Quan lão gia trong huyện này, ngày thường ức hϊếp dân đen chúng ta, vừa uy phong vừa lẫm liệt như không làm sai chuyện gì. Đυ.ng phải giặc Oa, còn trốn nhanh hơn so với chúng ta! Căn bản không thể trông cậy được!"

Nói đến đây, cũng rất bình thường, nhưng không ngờ Trưởng thôn lại cảm thán một tiếng: "Nhưng nói đến cùng, việc này vẫn nên trách Tống Hầu gia ở kinh thành kia! Ngươi nói ông ta đều đã là Hầu gia rồi, đủ hưởng phúc rồi phải không? Tại sao lại có lòng tham không đáy, nhận hối lộ của những thương nhân này, làm cái gì mà mở cửa biển đây? Hiện giờ hại Mẫn Chiết chúng ta thành như vậy, ông ta sẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm? Người như thế nên bị thiên lôi đánh, đoạn tử tuyệt tôn!"

Nhóm người dân trong thôn đều phụ họa, sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch. Bùi Cô Cẩm đứng lên, lớn tiếng quát: "Đủ rồi!"

Hắn vội vàng nhìn về phía Tống Vân Tang, thấy Tống Vân Tang cúi đầu xuống, cả người lung lay sắp ngã. Ngụy Hưng đúng lúc bước lên, đứa nhóm Trưởng thôn cùng người dân trong thôn đang không biết chuyện gì xảy ra đi nơi khác. Trong viện chỉ còn Bùi Cô Cẩm đang đứng đối mặt với Tống Vân Tang.

Bùi Cô Cẩm nhẹ giọng trấn an: "Tang Tang, những người này không biết chân tướng mọi việc, đều là những lời truyền miệng không chính xác. Nàng đừng để ở trong lòng."

Tống Vân Tang ngẩng đầu lên, chậm rãi chớp chớp mắt. Mặt của nàng vẫn còn trắng, vẻ mặt không hiện lên oán hận hay phẫn nộ, chỉ có một vẻ mờ mịt bị thương không biết phải làm sao: "Bọn họ đều mắng phụ thân ta, cũng không phải lỗi của phụ thân ta cha." Nàng cố gắng giải thích với Bùi Cô Cẩm, giống như chỉ cần Bùi Cô Cẩm tin tưởng, người trong thiên hạ nãy cũng sẽ tin tưởng nàng: "Kỳ thật Mở cửa biển cùng giặc Oa không nhất định phải có liên quan đến nhau. Giặc Oa có thể đánh tới Chiết Bắc, càng không liên quan gì tới phụ thân ta."

Bùi Cô Cẩm liền thấp giọng đáp: "Ta biết, ta biết."

Hốc mắt của Tống Vân Tang đỏ lên: "Phụ thân ta không có tham ô, không có nhận hối lộ. Lúc trước ông ấy đến Mẫn Chiết cứu trợ thiên tai, vì cứu tế cho người dân bị nạn tiền trong nhà cũng lấy ra hết..."

Bùi Cô Cẩm chậm rãi thở ra, giọng nói trầm ấm: "Ta biết, ta biết."

Nước mắt của Tống Vân Tang bắt đầu rơi xuống: "Ở đây, ở đây có bao nhiêu người mắng phụ thân ta. Phụ thân ta thật oan uổng..."

Bùi Cô Cẩm ôm lấy mặt của nàng: "Ta biết. Ta cam đoan, ta sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân nàng... cho dù có phải liều cái mạng này của ta."

Hắn hôn lên nước mắt của nàng, lại ôm nàng vào trong lòng. Tống Vân Tang ở trong lòng hắn nức nở, cũng ôm chặt lấy hắn: "Không, ta không cần chàng liều mạng, " nàng vừa khóc vừa nói: "Chàng cũng phải bình an..."