Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Duẫn Tư Giác vừa lòng mỉm cười, quay người đi vào bao sương.Lúc này Tống Vân Tang mới buông tay đang nắm chặt góc tay áo ra, nàng cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Nàng rất sợ Duẫn Tư Giác, sơ gã ta hơn sợ Bùi Cô Cẩm rất nhiều. Tuy rằng Bùi Cô Cẩm hay làm càng không nói quy củ, còn hay ức hϊế͙p͙ nàng lúc nào cũng nói lời uy hϊế͙p͙ nàng, cho dù như đêm qua, lúc hắn gϊếŧ người, Tống Vân Tang cũng không cảm thấy mình bị nguy hiểm. Nhưng Duẫn Tư Giác lúc nào cũng khiến cho nàng cũng cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm. Nàng vẫn chưa quên đêm hôm đó, Duẫn Tư Giác không hề cố kỵ mà nói với nàng những lời kia...

Tống Vân Tang có trực giác hôm nay người này nhằm về mình mới tới, nhất định không phải chuyện tốt, cả người nàng đều căng chặt. Nàng buông tay đứng bất động, lại cảm nhận được có một bàn tay đặt trêи vai mình. Bùi Cô Cẩm thân mật ôm nàng, nâng tay đặt lên trán của nàng: "Làm sao vậy? Đầu còn đau không?"

Tống Vân Tang lo sợ không yên nhìn hắn. Trêи mặt của Bùi Cô Cẩm hiện lên sự lo lắng rất chân thật, giống như nàng đang thật sự bị đau vậy. Tống Vân Tang hoàn hồn, hiểu được dường như Bùi Cô Cẩm cũng không muốn để nàng ở cùng một chỗ với Duẫn Tư Giác.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân lắm, nhưng như vậy thật sự quá tốt! Duẫn Tư Giác vừa vặn dừng bước, nhìn về phía bọn họ. Tống Vân Tang nhíu mi nhăn mày, tựa đầu vào vai của Bùi Cô Cẩm: "Đau, đau hơn trước đó nữa. Thật là khó chịu..."

Bùi Cô Cẩm lập tức vừa giúp nàng ấn ấn huyệt Thái Dương, vừa lên tiếng trách cứ: "Đã bảo ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi theo ta chạy loạn, ngươi lại không nghe." Hắn quay sang nhìn Duẫn Tư Giác: "Nhị Điện hạ, …của ta", hắn cố ý dừng lại một hơi, sửa lời: "Tống Tiểu thư cảm thấy không khỏe, chỉ sợ sẽ làm phiền đến hưng trí của Điện hạ. Chi bằng để cho Ngụy Hưng đưa nàng hồi phủ, ta bồi Điện hạ, được không?"

Ánh mắt của Duẫn Tư Giác dừng ở trêи người Tống Vân Tang, Tống Vân Tang co rúm lại, theo bản năng dựa vào Bùi Cô Cẩm. Duẫn Tư Giác lại nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm vẫn đang vỗ vỗ Tống Vân Tang, vô cùng dịu dàng trấn an nàng. Duẫn Tư Giác nở nụ cười: "Nếu như cảm thấy không thoải mái, vậy vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi đi. Ngụy Đại nhân, Tống tiểu thư, lần sau chúng ta lại gặp mặt."

Lúc này Tống Vân Tang mới đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn chưa chịu đi. Nàng bắt lấy tay áo của Bùi Cô Cẩm, thấp giọng nói: "Vậy Đại nhân... tối muộn ngài sẽ đến thăm ta sao?"

Bùi Cô Cẩm đối mắt với nàng, đôi mi Tống Vân Tang run rẩy. Tuy rằng trong trường hợp không thích hợp nói những lời này lắm, nhưng nàng vẫn muốn Bùi Cô Cẩm phải hứa với mình, dù sao nàng còn nhớ kỹ đêm nay phải lên giường với hắn. Đoán chừng Bùi Cô Cẩm lại cảm thấy nàng phiền, hắn đưa lưng về phía Duẫn Tư Giác, giọng nói vẫn ôn như như trước nhưng sắc mặt lại hờ hững: "Một lát nữa ta phải vào cung diện thánh, sợ là phải mất nửa ngày cũng chưa về được."

Ngữ điệu của Tống Vân Tang mềm mại đến kỳ lạ, năn nỉ nói: "Vậy sau khi Đại nhân xuất cung liền đến thăm ta, có được không?"

Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi mấy bận, cuối cùng nắm lấy tay của Tống Vân Tang gỡ tay áo của mình ra: "Được, ngươi hồi phủ chờ đi."

Lúc này Tống Vân Tang mới cùng Ngụy Hưng rời đi. Hai người đến Trấn Phủ ti tìm một xe ngựa, nhưng không có quay về Tống phủ. Tống Vân Tang được Ngụy Hưng đồng ý, đến Thái tử phủ. Đại án của Thái tử có tiến triển, nàng muốn mau chóng báo cho Hoàng Tư Nghiên biết.

Lần này vào Thái tử phủ thật thuận lợi, cảnh vệ trông coi thậm chí không hạn chế thời gian với Tống Vân Tang. Sắc trời rất đẹp, Tống Vân Tang gặp được Hoàng Tư Nghiên trong hoa viên, chạy nhanh tới: "Tư Nghiên!"

Hoàng Tư Nghiên không ôm lấy nàng giống như trước kia. Nàng ấy chỉ cầm tay Tống Vân Tang đặt lên trêи bụng của mình, mỉm cười. Đầu tiên Tống Vân Tang ngẩn ra, sau đó mới hiểu được, mở to mắt: "Ngươi có thai?"

Hoàng Tư Nghiên gật đầu: "Tuy rằng thời gian có chút không khéo, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Đây chỉ là tôn nhi đầu tiên của Hoàng Thượng, đối với chuyên cứu viện Thái tử cũng có lợi."

Một câu "chúc mừng" của Tống Vân Tang chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn bên miệng, nói cũng không được, không nói cũng không được. Nàng đỡ lấy Hoàng Tư Nghiên thay nha hoàn: "Ngươi thật sự là... không thể nào chỉ đơn giản vui vẻ cho chính mình một lần sao? Ngươi sắp phải làm nương rồi."

Hoàng Tư Nghiên ý bảo hạ nhân lui ra, chỉ hỏi Tống Vân Tang: "Ngươi tìm đến ta, có phải có chuyên gì khó khăn không?"

Tống Vân Tang liền nói chuyện Bùi Cô Cẩm tìm được chứng cứ liên quan đến Thục phi cho Hoàng Tư Nghiên nghe. Hoàng Tư Nghiên nghe xong, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng thoải mái nói: "Tuy rằng ta vẫn chưa đủ thấu hiểu Điện hạ, nhưng hắn ta vẫn luôn hiểu luân lý giữ đạo hiếu, không giống như người sẽ làm ra chuyện tư thông với cung phi."

Tống Vân Tang nháy mắt mấy cái: "Hắn ta cấu kết cùng ai, ngươi cũng mặc kệ?"

Hoàng Tư Nghiên nàng liếc mắt nhìn nàng một cái: "Hắn ta vẫn chưa làm những chuyện vô liêm sỉ cho nên chúng ta mới phải nghĩ cách cứu hắn ta."

Tống Vân Tang mím môi nở nụ cười. Nhưng nụ cười này lại nhạt đi rất nhanh, Tống Vân Tang lại nói suy đoán của nàng cho Hoàng Tư Nghiên nghe. Hoàng Tư Nghiên nhướng nhướng mày: "Ngươi xác định ngay lúc đó sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thật sự là bất mãn?"

Tống Vân Tang: "Xác định. Hắn còn ‘chậc’ một tiếng, thật sự bất mãn rất rõ ràng."

Hoàng Tư Nghiên im lặng một lúc lâu. Hai người đi quanh hơn phân nửa hoa viên dưới ánh mặt, Hoàng Tư Nghiên mới dừng lại: "Kỳ thật mấy ngày nay, ta vẫn luôn muốn nhúng tay vào chuyện của phụ thân ngươi. Nhưng tư liệu đã trực tiếp chuyển giao cho Cẩm Y vệ, Bùi Cô Cẩm cự tuyệt cho chúng ta xem bản ghi chép vụ án. Hoàng Thượng lại bệnh nặng một hồi, không ai dám lấy loại sự tình này ra quấy rầy ngài. Chúng ta cũng đoán được chuyện của phụ thân ngươi cùng chuyện của Huệ phi đều được sắp đặt nhằm vào Thái tử, nhưng mà vẫn không tìm được chứng cứ xác thực. Xem ra Bùi Cô Cẩm biết nhiều hơn so với chúng ta." Nàng ấy dừng một chút, nhẹ giọng nói:"Nhị Điện hạ thật đúng là nhân vật có địa vị."

Nàng ấy nói ra những lời Tống Vân Tang không dám nói ra. Thục phi không có con, trong bốn vị Hoàng tử của Hoàng Thượng, chỉ có Nhị Hoàng tử Duẫn Tư Giác có năng lực bày bố những việc này nhất. Hoàng Tư Nghiên nói với vẻ ngưng trọng: "Bởi vậy, phụ thân ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Tống Vân Tang sớm hiểu rõ điều này, hiện giờ nghe được Hoàng Tư Nghiên nói như vậy, một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng không còn. Hoàng Tư Nghiên cầm tay nàng: "Ngươi đừng nản lòng. Đợi lật lại bản án cho Thái tử, lúc đó có phải cưỡng ép ta cũng phải buộc hắn ta dốc hết toàn lực cứu người."

Trong lòng Tống Vân Tang mới cảm thấy khá hơn một chút: "Cám ơn."

Hoàng Tư Nghiên lại hỏi: "Bùi Cô Cẩm có dịu dàng với ngươi không?"

Thoạt đầu Tống Vân Tang ngẩn ra, sau đó mới hiểu được. Nàng cúi đầu: "Hắn còn chưa có chạm vào ta đâu."

Hoàng Tư Nghiên: "Cái gì?"

Tống Vân Tang thở dài thật dài: "Trước đó ta nói gả cho hắn, nhưng hắn nói sẽ không lấy ta, nhưng lại không nhận ta làm người hầu hạ nhân. Có lẽ là không muốn liên lụy đến việc này đi."

Hoàng Tư Nghiên trầm mặt: "Tuy rằng trước đó ta ghét hắn dây dưa quá mức, nhưng nghĩ đến việc tốt xấu gì hắn cũng là đàn ông. Kết quả lúc ngươi xảy ra chuyện, hắn lại trốn tránh?"

Tống Vân Tang nhịn không được nói: "Hắn còn gạt ta. Trước kia hắn nói hậu viên rất thanh tĩnh, kỳ thật trong phủ đang nuôi ba mươi nữ nhân. Vì mẫu thân hắn muốn buộc hắn thành thân, hắn cảm thấy ta thích hợp, lúc đó mới tìm tới ta."

Hoàng Tư Nghiên mắng: "Cẩu nam nhân!". Nàng ấy thong thả đi thêm vài bước, nhấn nhấn mi tâm, hiển nhiên đã tức giận: "Người này nắm trong tay tất cả nhược điểm to nhỏ của quan viên trong kinh thành, lại không ai biết được chuyện trong nhà của hắn. Nếu như ta sớm biết hắn phóng đãng như thế sẽ không cho ngươi đi tìm hắn."

Nàng ấy do dự một lát: "Tang Tang, đừng cầu xin hắn nữa. Chờ Thái tử thoát tội, xem lại tình huống."

Tống Vân Tang há miệng muốn lên tiếng, nhưng nửa ngày mới nói ra một câu: "Nhưng ta cảm thấy hắn có chút bản lĩnh... Nếu bắt đầu tra án, bên phía Thái tử, còn có người nào tốt hơn để chọn sao?"

Nàng nhìn Hoàng Tư Nghiên, Hoàng Tư Nghiên trầm mặc. Tống Vân Tang liền hiểu được. Nếu thật sự muốn tra chuyện của phụ thân nàng, tám chín phần mười Hoàng Thượng sẽ giao việc này cho Bùi Cô Cẩm, còn bên Thái tử có thể giúp đỡ trêи hay không không nói, nếu như có thể giúp đỡ, cũng không có người nào lợi hại lại thích hợp như Bùi Cô Cẩm.

Tống Vân Tang miễn cưỡng cười cười: "Kỳ thật ta nghĩ thoáng hơn rồi. Hắn không cưới ta cũng tốt, giao dịch công bằng, chờ đến khi phụ thân ta ra tù, ta sẽ rời khỏi hắn."

Sắc mặt của Hoàng Tư Nghiên khó coi, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu: "Được rồi, dù sao đi nữa còn có ta ở đây, sẽ không để cho hắn ức hϊế͙p͙ ngươi."

Tống Vân Tang hạ thấp giọng: "Hiện giờ còn chưa biết được rốt cuộc hắn sẽ đồng ý giúp đỡ bao nhiêu."

Hoàng Tư Nghiên cười lạnh: "Có thể giúp đỡ bao nhiêu? Ngươi không cần lo lắng. Hắn nếu dám chạm vào ngươi, nhất định ta có thể kéo hắn xuống nước theo."

Tống Vân Tang liên tục lắc đầu: "Không được đâu, nếu như kéo hắn xuống nước, hắn sẽ càng không chạm vào ta. Ngươi không biết hắn cự tuyệt kiên quyết như thế nào đâu."

Hoàng Tư Nghiên bất đắc dĩ nhìn Tống Vân Tang: "Ngốc nghếch. Ngươi đừng nói ngươi muốn hắn cứu phụ thân ngươi, ngươi nói chỉ muốn vào Chiêu ngục gặp phụ thân ngươi một lần."

Tống Vân Tang: "Hả?"

Hoàng Tư Nghiên dí dí đầu ngón tay lên trán Tống Vân Tang: "Thận trọng, hiểu chưa? Đối phó với loại cẩu nam nhân này, ngươi đừng nóng vội, phải dụng chút thủ đoạn."

Tống Vân Tang giật mình: "À..."

Tống Vân Tang cảm thấy có lý, Hoàng Tư Nghiên thật là lợi hại. Lại đỏ mặt kéo tay nàng ấy nói: "Lúc ngươi đại hôn, sách mà nhũ mẫu đưa cho ngươi đâu? Cho ta xem đi. Cả ba mươi nữ nhân đó... Ta sợ ta không được."

Hoàng Tư Nghiên giận hờn nói: "Nhìn làm gì vậy! Cứ tùy tiện đi! Còn đọc sách, chưa đủ tiện nghi cho hắn à?"

Tuy rằng Hoàng Tư Nghiên nói như vậy, nhưng vẫn không thoát khỏi Tống Vân Tang luôn lằm bằm muốn xem, cuối cùng đưa cho Tống Vân Tang một chồng sách. Sau khi Tống Vân Tang hồi phủ thì trốn ở trong phòng, thật sự nghiên cứu học tập, nàng nhìn những hình vẽ trêи sách, mặt đỏ tim đập nhìn đến choáng váng đầu to não trướng. Sau khi dùng cơm tối xong, cuối cùng nàng cũng ném sách qua một bên, tắm rửa trang điểm. Lại cho người châm lửa cho lò sưởi trong phòng, chỉ mặc sa y mỏng tang, chầm chậm chờ đợi Bùi Cô Cẩm đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »