- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
- Chương 2
Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
Chương 2
Những giọt máu lấm tấm trêи sống mũi thẳng tắp của Bùi Cô Cẩm, nụ cười u ám vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng. Tống Vân Tang bắt gặp ánh mắt của hắn, run rẩy chỉ muốn lùi về phía sau, nhưng lưng nàng đã chạm vào bức tường. Cảm giác không thể trốn thoát lại ập đến, Tống Vân Tang nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người--
Một năm trước, Hoàng Hậu mời mấy chục quý nữ vào cung ngắm hoa. Dạo chơi được nửa chừng, đột nhiên Hoàng Hậu nói rằng Thái Tử sắp tới, dẫn đến một sự náo động nhỏ.
Những quý nữ kia đã sớm nghe nói Thái Tử muốn chọn phi, sau đó đoán được hôm nay là dịp để Thái Tử gặp mặt, nên bọn họ vui mừng trong lòng. Bạn thân của Tống Vân Tang là Hoàng Tư Nghiên kéo tay Tống Vân Tang, lấy cớ sửa sang lại diện mạo mà trốn vào Thiên điện.
Trong Thiên điện không có một bóng người, Hoàng Tư Nghiên nhỏ giọng nói với Tống Vân Tang, “Tang Tang, những quý nữ kia không đáng để bận tâm cho lắm, nhưng mà ngươi...”
Tống Vân vội vàng xua tay, “Ta không tranh với ngươi đâu! Tư Nghiên, ngươi thông minh như vậy, vị trí kia nên là của ngươi mới phải.”
Phụ thân của Hoàng Tư Nghiên cũng là Hầu gia, nhưng vị thế Hoàng hầu gia không sánh được với Tống Hầu gia vốn là Hộ bộ thượng thư, chỉ đảm nhiệm hư chức ở trong cung. Hiện giờ Hoàng gia đang suy tàn, Hoàng hầu gia đang cố hết sức đưa Hoàng Tư Nghiên vào Đông cung. Tống Vân Tang và Hoàng Tư Nghiên có quan hệ thân thiết, bọn họ đã biết chuyện này từ lâu, thật ra giữa họ cũng chưa hề nảy sinh ý nghĩ giành giật. Nàng nói: “Phụ thân ta nói, với cái tính này của ta, sau này sẽ gả ta vào một hậu trạch thanh tĩnh, nếu vào nhà quyền quý, nhất định sẽ bị người ta ức hϊế͙p͙.”
Hoàng Tư Nghiên thở phào nhẹ nhàng, “Ta biết ngươi sẽ không tranh giành với ta, nhưng ngươi xinh đẹp như vậy, nếu Thái Tử điện hạ thích ngươi thì ta phải làm sao?”
Tống Vân Tang suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì ta sẽ viện cớ thân thể không khỏe, ở đây nghỉ ngơi một chút, Tư Nghiên, ngươi đến đó một mình đi.”
Hoàng Tư Nghiên gật đầu, “Cách này cũng được. Vậy ngươi cứ ở đây chờ, ta sẽ quay lại tìm ngươi sau.”
Sau khi Hoàng Tư Nghiên rời đi được một lúc, Tống Vân Tang bảo với nha hoàn đang trông coi ở ngoài điện rằng mình bệnh rồi, chợp mắt trêи tiểu tháp một chút (cái giường nhỏ mà dài). Sau khi nằm nhắm mắt được khoảng một khắc, lúc nàng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Đó là tiếng cười của nam nhân! Tống Vân Tang sợ tới mức vội vàng mở mắt, hình dáng một nam tử cao lớn đập vào mắt nàng. Nam nhân đó khoảng hai mươi ba hoặc hai mươi bốn tuổi, đang mặc bộ quan phục màu đỏ, nhưng Tống Vân Tang có cảm giác rằng hắn đang tỏa ra sáng lấp lánh như vàng. Chiếc ngọc bội khổng lồ đang được treo trêи hông của người này thực sự một lời khó mà diễn tả được. Mỗi bước đi đều mang theo tiếng vàng bạc châu ngọc va vào nhau, từng sợi tơ vàng sẫm được dệt trêи chiếc áo choàng màu đen cực kỳ bắt mắt, ngay cả trêи cái vỏ bảo kiếm kia cũng được khảm một loạt đá quý sặc sỡ…
Nếu người khác mặc bộ trang phục này, chắc chắn sẽ bị lấn át bị làm lu mờ, chỉ khiến cho người ta cảm thấy buồn cười và lố bịch. Nhưng dung mạo của nam nhân này rất tuấn tú, với đôi mày kiếm sắc sảo, cùng ánh mắt sáng ngời, khiến mọi đường nét trở nên như một bức họa, cực kỳ khôi ngô tuấn tú. Cùng với khí chất mạnh mẽ và sắc bén của mình, hắn thực sự đã triệt tiêu cảm giác buồn cười của bộ quan phục đang mặc trêи người. Lúc này, đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, động tác thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sáng rực khi nhìn Tống Vân Tang…
Tống Vân Tang cho rằng nha hoàn đi rồi người này mới đi vào, vội vàng ngồi dậy. Còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã thấy nha hoàn nằm bất tỉnh dưới đất! Người làm việc này là ai, nàng không cần nghĩ cũng đã biết!
Tống Vân Tang kinh hãi, “Ngươi đã làm gì nàng ấy?”
Nam nhân cong môi cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ ngất đi mà thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại.” Hắn ngừng lại một chút, giống như suy ngẫm rồi nói, “Tang Tang.”
Hai chữ này chậm rãi lọt vào tai, da đầu của Tống Vân Tang như muốn nổ tung, nàng cảm nhận được rõ ràng cảm giác khủng hoảng như bị dã thú nhìn chằm chằm. Nàng cũng đã được rất nhiều nam nhân ngưỡng mộ, nhưng không người nào có thể cường thế và trực tiếp như người này, khiến nàng cảm thấy áp lực rất lớn. Nam nhân kia đi về phía Tống Vân Tang, “Tại hạ là Chỉ huy sư của Cẩm y vệ, Bùi Cô Cẩm.”
Tống Vân Tang vội lùi lại hai bước, “Ra ngoài! Nếu không ta sẽ gọi người!”
Bùi Cô Cẩm nở nụ cười, vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước tới cho đến khi hắn dồn Tống Vân Tang vào góc tường. Hắn thấp giọng nói: “Xuỵt, ngoan nào. Nếu nàng gọi người, ta sẽ nói cho người khác biết chuyện nàng giả bệnh khi quân phạm thượng.”
Sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch, người này đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và Hoàng Tư Nghiên! Lưng của nàng đã sắp dán vào tường, khó khăn lắm Bùi Cô Cẩm mới thấy đứng trước mặt nàng, chỉ cách nàng không đầy một tấc. Người này thực sự rất cao, cao hơn Tống Vân Tang khoảng một cái đầu, giống như một ngọn núi, hoàn toàn bao phủ lấy nàng…
Bùi Cô Cẩm chậm rãi nói: “Rốt cuộc thân thể của Tống tiểu thư có khỏe hay không, truyền thái y đến chẩn đoán một chút là biết ngay. Đợi đến lúc thẩm vấn, biết được nàng giả bệnh, vì không muốn gả cho Thái Tử mà trốn ở đây...” Hắn nghiêng người, nhẹ giọng cười, “Không muốn gả cho Thái Tử? Đây rõ ràng là xem thường Hoàng thất. Đoán xem, Hoàng Thượng sẽ định Hầu phủ tội gì?”
Tống Vân Tang đỏ mặt ngay lập tức! Nàng kiềm chế run rẩy nói: “Ngươi đừng hòng mà dọa ta. Đây không phải là chuyện đùa, phụ thân ta vẫn luôn trung tâm với Thái Tử, nếu ngươi làm ầm ĩ, Thái Tử nhất định sẽ đứng về phía phụ thân ta. Đến lúc đó, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn nàng, nhất thời không mở miệng. Tống Vân Tang không dám nhìn thẳng hắn, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Nàng ước mình có thể thu mình vào trong bức tường hoặc độn thổ mà rời đi, nhưng Bùi Cô Cẩm đột nhiên đưa tay nhéo mặt nàng, “Cũng không ngốc.”
Người kia dùng những ngón tay thô ráp vuốt ve da mặt nàng, Tống Vân Tang lập tức ứa nước mắt. Nàng dốc sức đẩy hắn ra, “Đừng chạm vào ta! Cút ngay! Đồ vô lại!”
Bùi Cô Cẩm lùi lại theo lực đẩy của nàng, lại thong thả mà bước đi, hắn nhấc vạt áo, sửa sang lại quan phục rồi ung dung ngồi xuống tháp. “Tống tiểu thư không phải để phòng như thế, vừa rồi ta chỉ nói giỡn mà thôi, ta không có ác ý. Hôm nay gặp mặt chỗ này, chỉ là muốn nói với Tống tiểu thư một tiếng, ngoài những tôi tớ trong phủ của Bùi mỗ thì chỉ có một mình ta, là một hậu trạch yên tĩnh chân chính. Nhân tiện, ta cũng muốn hỏi Tống tiểu thư một số vấn đề.”
Tống Vân Tang sờ sờ khuôn mặt bị nhéo phát đau của mình, hung hăng nói: “Ngươi đừng hòng moi được tin tức gì từ ta!”
Đáng tiếc nàng phản bác không thành công, nàng không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt. Bùi Cô Cẩm “chậc” một tiếng: “Khóc cái gì vậy, ta chỉ muốn hỏi bình thường nàng thích làm gì, thích ăn gì mà thôi? Thích loại quần áo hay trang sức nào?”
Ngày hôm đó, cuối cùng thì Tống Vân Tang cũng trả lời câu hỏi của Bùi Cô Cẩm. Vì Bùi Cô Cẩm nói rằng nếu nàng không trả lời, hắn sẽ tự mình đi thăm dò. Hắn nói rằng Cẩm y vệ có phương pháp dò hỏi tin tức bí mật, hắn cũng không ngại bám theo Tống Vân Tang vài ngày, nhìn lén nàng ăn uống, tắm rửa và đi vệ sinh. Nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt áp bách của hắn khi nhìn thẳng vào nàng, không hề dời mắt. Mãi cho đến khi Hoàng Tư Nghiên quay lại nàng mới được giải cứu. Nhưng bây giờ, Hầu phủ đã thất thế, tại bao sương bị đóng chặt của trà lâu, nàng bị hắn vây khốn lần nữa.
Hai tay Tống Vân Tang vô thức nắm chặt vạt áo, chỉ cảm thấy bản thân tuy đã ra khỏi hang sói nhưng rồi lại rơi vào trong miệng cọp. Nhưng ngoài dự kiến của nàng, ánh mắt của Bùi Cô Cẩm chỉ nhìn nàng trong giây lát, rồi không thay đổi sắc mặt mà rời đi. Nam nhân kia cứ thế lướt qua nàng mà không hề lưu luyến, thậm chí còn không thèm liếc nàng một cái, bước nhanh ra khỏi bao sương.
Bỏ lại Tống Vân Tang ngồi tại chỗ, không thể tin được. Nàng nghe thấy giọng nói của Bùi Cô Cẩm truyền đến từ ngoài cửa, “Lý Vinh chống cự, giờ đã tự sát. Thi thể ở bên trong, ngươi xử lý gọn gàng đi.”
Thủ hạ của hắn đáp một tiếng. Bùi Cô Cẩm bước đến đầu cầu thang, bỗng dừng lại, vô cảm nói thêm, “Để Tống tiểu thư đi trước, sau đó ngươi hẳn vào.”
Âm thanh xác nhận lại vang lên, sau đó nhũ mẫu và nha hoàn bước vào bao sương, hoảng hốt bao quanh Tống Vân Tang. Tống Vân Tang được đỡ dậy, còn có chút chưa kịp phản ứng vì vừa rồi Bùi Cô Cẩm… cứ như vậy mà rời đi ư?
Điều này thực sự… thực sự không giống hắn. Từ lần gặp đầu tiên, người này đã giống như âm hồn không tiêu tan, chỉ cần Tống Vân Tang đi ra ngoài, hắn sẽ xuất hiện mà quấy rầy nàng. Những gì hắn làm thật sự rất mất mặt, thường xuyên qua lại, rất nhiều quý nữ đều biết Tống Vân Tang đang dây dưa không rõ với một nam nhân, Tống Vân Tang mất hết cả mặt mũi. Ba tháng trước, Bùi Cô Cẩm lại chặn Tống Vân Tang lần nữa, Tống Hầu gia rốt cuộc chịu không nổi nữa nên tìm hắn náo loạn một trận…
Nghĩ đến đây, Tống Vân Tang khẽ nhíu mày. Phải rồi... có vẻ như kể từ sau vụ náo loạn đó, nàng chưa hề gặp lại Bùi cô cẩm. Khi đó nàng chỉ cho rằng phụ thân nàng đã tăng cường thủ vệ, Bùi Cô Cẩm không thể làm gì được, nhưng giờ đây nàng mới phản ứng lại. Chắc là phụ thân nàng đã làm gì đó khiến Bùi Cô Cẩm mất hứng thú với nàng. Cùng với sự thất thế hiện nay của Hầu phủ, hắn càng không muốn có dính dáng gì với nàng.
Tống Vân Tang đã tìm ra lý do cho sự bất thường của Bùi Cô Cẩm, nhưng nàng lại không thể hiểu, nếu hắn đã không có hứng thú với nàng rồi thì tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên xông tới gϊếŧ Lý Vinh. Cuối cùng, nàng chỉ có thể kết luận rằng Lý Vinh vốn là đối tượng phá án của Bùi Cô Cẩm.
Nha hoàn mua một bộ quần áo mới, Tống Vân Tang đã mặc vào trước khi rời đi. Suy cho cùng cũng không gặp nguy hiểm gì, Tống Vân Tang khôi phục lại cảm xúc, quyết định đến phủ Thái Tử thêm lần nữa.
Phủ Thái Tử vẫn đang bị Ngự lâm quân bao vây, nha hoàn đi tìm quan chủ sự, gấp gáp quay lại rồi nói: “Đại tiểu thư, họ đồng ý cho người vào rồi! Nhưng người chỉ có thể ở lại đó một khắc mà thôi.”
Tống Vân Tang vui mừng trong lòng. Mặc dù nó chỉ có thời gian một khắc, nhưng nếu người có thể vào được thì đã là buông lỏng rồi. Có lẽ sáng nay sau khi nàng rời đi, Hoàng Tư Nghiên đã lo xong mọi việc. Tống Vân Tang mang theo nha hoàn vào phủ Thái Tử thì liền gặp được Thái Tử phi Hoàng Tư Nghiên “Tư Nghiên!”
Nàng chạy từng bước nhỏ về phía Hoàng Tư Nghiên, Hoàng Tư Nghiên vươn tay ôm lấy nàng. Sự hoảng sợ mà Tống Vâng Tang tích tụ từ tối qua giống như tìm được lối ra, mũi chua xót, nàng muốn khóc. Hoàng Tư Nghiên thở dài, vuốt tóc nàng, “Đừng khóc. Lãng phí thời gian, còn sẽ làm ướt áo của ta.”
Tống Vân Tang: “…”
Tống Vân Tang đành phải kìm nén nước mắt lại. Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn trà, Hoàng Tư Nghiên hạ lệnh cho tất cả thủ hạ lui ra. Tống Vân Tang tỉ mỉ quan sát Hoàng Tư Nghiên. Sau đại hôn của Thái Tử, hai người ít gặp nhau hơn, Hoàng Tư Nghiên có vẻ gầy đi, nhưng phong thái lại trở nên điềm tĩnh khoan thai hơn. Nàng ấy biết Tống Vân Tang đang nhìn mình, nhưng nàng ấy chỉ tập trung pha trà, “Ta không sao, ngươi cũng không sao cả, bớt nói lời khách sáo, ta sẽ nói cho ngươi biết tình hình hiện nay.”
“Phụ thân của ngươi bị tống vào ngục vì lưu dân ở Mẫn Chiết nổi loạn.”
Tống Vân Tang kinh ngạc, “Vì chuyện mở cửa biển?”
Nước trà đều đặn rót vào trong chén, Hoàng Tư Nghiên chậm rãi nói: “Đúng vậy, phụ thân của ngươi là Hộ Bộ thượng thư, mở cửa biển, việc mua bán lương thực là việc phụ thân ngươi và Thái Tử đã chủ trương gắng sức thi hành. Lúc đó Hoàng Thượng nghe nói có thể thu được rất nhiều thuế nên mới động tâm, kết quả là sau ba năm thực hiện, không những không thu được thuế mà còn dẫn tới việc giặc Oa làm loạn, dân chúng lầm than, cuối cùng trở nên loạn lạc như hiện tại.”
Tống Vân Tang ấm ức thay phụ thân mình: “Nhưng mà, việc thi hành chính sách mới sẽ luôn gặp khó khăn và trở ngại, phụ thân ta một lòng vì nước vì dân…”
Hoàng Tư Nghiên đặt ấm trà xuống: “Lúc phủ viên Mẫn Chiết thượng tấu, có đề cập đến ca dao được truyền xướng trong lưu dân, ám chỉ việc phụ thân ngươi nhận hối lộ từ các thương nhân rồi mới cố gắng mở cửa biển. Sau khi Hoàng Thượng đọc xong thì vô cùng tức giận, tống phụ thân ngươi vào ngục rồi triệu Thái Tử đến để răn dạy.” Nàng ấy tạm dừng một chút: “Sau đó, Thái Tử và Huệ phi vụиɠ ŧяộʍ tư thông, bị Hoàng Thượng biết được. Hoàng Thượng gϊếŧ Huệ phi, giam lỏng Thái Tử rồi phế vị Thái Tử.”
Tống Vân Tang: “!”
Lời nói ra khỏi miệng Hoàng Tư Nghiên thật bình thản, nhưng lại khiến cho Tống Vân Tang cực kỳ sợ hãi. Nếu nói Mân Chiết xảy ra chuyện gì thì nàng còn có thể lường trước được, nhưng việc Thái Tử tư thông với cung phi thì quá bất ngờ. Tống Vân Tang vừa muốn lên tiếng nhưng lại thôi, ấp úng mãi mới nói ra được một câu: “Thái Tử, không giống loại người sẽ tư thông với cung phi cho lắm.”
Hoàng Tư Nghiên cười lạnh nói: “Hắn ta cấu kết với ai, ta không quan tâm. Ta chỉ giúp hắn ta duy trì chức vị Thái Tử này.” Nàng ấy đẩy chén trà cho Tống Vân Tang. “Những người bên phe Thái Tử đã sắp ra tay hành động, hợp sức dâng tấu kêu oan cho Thái Tử, thỉnh cầu Hoàng Thượng điều tra cặn kẽ chuyện xảy ra đêm qua. Hoàng Thượng sợ Hoàng gia mất thể diện nên vẫn chưa đồng ý.”
“Hiện giờ, trong triều đang nổi sóng ngầm, mọi người đều cảm thấy bất an. Ta chỉ mới vào phủ Thái Tử được năm tháng, gốc rễ không ổn định. Ta có thể nhờ người tìm cách giải cứu phụ thân ngươi, nhưng bọn họ có thể không nghe, nghe xong cũng chưa chắc sẽ cố gắng hết sức.” Hoàng Tư Nghiên nhẹ giọng, “Vân Tang, ngươi phải tự tìm cách đi.”
Tống Vân Tang vừa khổ sở vừa thất vọng cầm chén trà, cúi đầu không nói gì. Hoàng Tư Nghiên lại thở dài, “Ta chỉ cho ngươi một cách.”
Tổng Vân Tang ngẩng đầu lên. Hoàng Tư Nghiên nhìn thẳng Tống Vân Tang: “Phụ thân của ngươi bị tống vào chiêu ngục, ngươi hãy đi tìm Bùi Cô Cẩm đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
- Chương 2