Chương 53 (H)

Tiểu binh lính tiến vào đưa nước ấm lúc trước không chống cự nổi tiếng kêu da^ʍ ngập tràn xuân tình của Diệp Minh Hoan, trộm đứng ngoài trướng nghe cho hết đông cung sống nửa đêm, thấy bên kia mây mưa xong, mới gác lại bồn tắm và mấy thùng nước nóng, chùi máu mũi, vắt chân lên cổ mà chạy.

Cố Kình ôm Diệp Minh Hoan, nghiêng người đẩy mành ra, đi vào căn phòng lượn lờ sương mù, thấy người trong lòng run lập cập, nhanh chóng nhẹ nhàng thả y vào nước ấm, còn mang tới một cục đá màu hổ phách từ trên kệ gỗ vuông bên cạnh, nhét vào tay y.

“Đây là lưu hoả thạch, là phù thạch núi lửa được luyện thành khi dung nham đi qua*, mùa đông chỉ cần mang một khối đá ở trên người, toàn thân đều có thể ấm lên. Trước hết đệ cầm ủ ấm tay.”

*Chỗ này tui cũng không chắc nha quý dị, search phù thạch thì nó ra đá bọt nhưng đá bọt không có trong suốt như miêu tả của tác giả, thấy nó giống đá muối hơn.

Diệp Minh Hoan nắm khối lưu hoả thạch, siết thật chặt, cục đá ở lòng bàn tay lập tức trở nên nóng ấm lên, nhiệt độ dần tăng, chất đá sạch sẽ cũng dần trở nên càng thêm sáng trong, nắm một lát như vậy, thật sự cảm thấy toàn thân thư thái không ít.

Y vừa thưởng thức viên đá, vừa nhìn nam nhân bận việc tới lui. Chỉ thấy thân mình cao lớn của Cố Kình quỳ một gối bên cạnh bồn tắm, thở từng hơi gấp gáp nặng nhọc mà cầm xơ mướp lau cơ thể cho thiếu niên, dưới ánh nến vàng ấm áp, ngũ quan vốn là đao tạc rìu khắc trên khuôn mặt anh duệ cũng có vẻ nhu hòa rất nhiều.

"Đại ca…" Diệp Minh Hoan gối đầu, dựa vào cạnh bồn tắm, thoải mái mà thở ra một hơi, "Bồn tắm to như vậy, không bằng huynh cũng vào tắm cùng đi?"

Rõ ràng chỉ là một câu bình thường nhưng lại bị cái giọng khàn đúng lúc này của thiếu niên nói ra, giống như kêu giường, nghe vào tai như là lời mời gọi sắc tình nào đấy, khiến người ta không khỏi mềm cả xương.

Cố Kình không chút do dự cũng cởϊ qυầи áo, bước vào trong nước.

Thân mình cường tráng trầm xuống, mực nước bị dâng cao đột ngột, tiếng nước ào ào kiều diễm, theo sự dao động của mặt nước, cơ thể cực nóng còn muốn nóng hơn cả nước nóng của nam nhân cũng kề sát rạt mình, khiến Diệp Minh Hoan càng cảm thấy khô nóng động tình.

Diệp Minh Hoan khẽ nghiêng thân trên, đầu vai trơn bóng lơ đãng cọ qua cái cằm đầy gốc râu cứng của Cố Kình, Diệp Minh Hoan thở nhẹ một tiếng, vươn tay xoa mặt hắn, móng tay cào cào gốc râu cứng mà ngắn ngủn của nam nhân, "Châm chích quá."

Cố Kình rất thích dùng cái cằm đầy gốc râu đi cọ xát làn da non mịn của thiếu niên, chỉ cần bị tùy tiện chọc ghẹo một chút, cơ thể tuyết trắng kia sẽ lập tức phiếm ra màu hồng nhạt, giống như đồ sứ mỏng dạ màu hoa đào hồng nhạt, Cố Kình nhìn mà lòng lại đau tâm lại ngứa.

Hắn bắt lấy bàn tay khıêυ khí©h lung tung của tiểu yêu tinh, cúi đầu liếʍ láp làn da bị cọ đến đỏ bừng. Diệp Minh Hoan nghiêng người qua, cười hì hì né tránh sự quấy rối của đại ca, sau đó thuận tay khều dao cạo đặt bên cạnh qua.

"Đâm chết người, lại đây đệ giúp huynh cạo râu." Lưỡi dao lạnh băng nhẹ nhàng kề trên mặt Cố Kình, Diệp Minh Hoan cầm đao khoa tay múa chân trên mặt nam nhân.

"Ừ." Cố Kình thả lỏng dựa vào thành bồn, ngẩng cổ, híp mắt, giống một con sói hung hãn tạm thời buông xuống mọi đề phòng.

Diệp Minh Hoan đánh ra bọt biển, bôi lên cằm và quai hàm nam nhân, đang định hạ dao thì nghe Cố Kình nói: “Ngồi lên đây.”

"Ngồi chỗ nào?" Diệp Minh Hoan ngơ ngác.

Cố Kình mở mắt ra, dứ dứ hông, như ám chỉ, nói: "Đệ nói xem phải ngồi chỗ nào?"

Thiếu niên nhìn xuống dưới nước, vừa vặn đối mặt với một thứ đang dần dần ngóc đầu lên, thế nhưng thấy qυყ đầυ đỏ muốn phát tím, dựa theo cái chiều hướng phát triển làm cho người ta sợ hãi này, giống như là muốn lập tức xông ra khỏi mặt nước vậy.

Diệp Minh Hoan cứng cả cổ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ấp a ấp úng nói: "A… Vừa mới, ừm… Bây giờ không được đâu…"

"Nghĩ gì đó, da^ʍ quá." Cố Kình thấy bộ dáng ngượng ngùng không được tự nhiên của y, biết ngay y lại nghĩ bậy, cười cười, một tay vớt người ngồi vào lòng mình, “Là bảo đệ ngồi trên đùi huynh.”

Diệp Minh Hoan hừ nhẹ một tiếng, hất hàm, lười để ý tới hắn, cúi đầu nghiêm túc cạo chòm râu lộn xộn của hắn.

Chỉ thấy hàng mi thật dài của y rũ xuống, mấy lọn tóc mai tán loạn, chóp mũi còn đọng vài giọt nước nho nhỏ, không biết là mồ hôi hay là hơi nước, bờ môi mọng nước còn muốn đỏ hồng xinh đẹp hơn cả màu sắc khuôn mặt bị nước hun nóng của y bây giờ. Bảo bối này thật là càng ngắm càng xinh, càng nuôi lớn càng động lòng người, Cố Kình nhìn càng thêm yêu thích đến nhịp tim tăng tốc, bàn tay đang vuốt eo y siết chặt theo bản năng.

Thịt mềm bên hông đột nhiên bị bóp, Diệp Minh Hoan nhột đến run lên, “Đại ca đừng quậy, không sợ đệ cạo trầy mặt huynh sao.”

“Không ngại, từ trước tới giờ đệ cũng lưu lại không ít vết thương trên người huynh.” Cố Kình buồn cười, bàn tay lưu manh mò xuống, bất chợt bóp gò mông nhẵn nhụi, cục thịt mềm kia xúc cảm thật tốt, rơi vào lòng bàn tay hắn bị hắn xoa nắn thưởng thức đến biến thành mọi hình dạng, "Đệ chính là một chú mèo con thích cắn người, bắt người, rất hoang dã, lần nào mà không làm ra chút dấu vết gì ở trên người ta thì lần đó chú mèo sẽ không thoải mái. Chiếm hữu mạnh như vậy sao, hửm?”

Diệp Minh Hoan nghe hắn nói những lời dâʍ ɖu͙© trên giường, tức khắc thẹn thùng, "Rốt cuộc thì ai là người có tính chiếm hữu chứ —— nha áá! Huynh huynh… huynh nhét cái gì ——"

Đang nói chuyện, ấy thế mà ngón tay Cố Kình lại mượn nước ấm chui vào cái động mất hồn, chẳng biết nhét thứ gì vừa cứng vừa nóng vào. Diệp Minh Hoan kinh hãi hoảng loạn nhổm lên, vội vã bắt lấy tay Cố Kình ngăn lại, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Là thứ gì… Đừng mà, kỳ quá…”

"Bé cưng, đệ có biết… huynh vừa mới sờ một cái, phát hiện cái miệng nhỏ bên dưới của đệ vừa nóng vừa sưng, bị huynh chơi hỏng rồi, có biết hay không.”

Thấy lão lưu manh này miệng lại treo đầy lời thô tục kích da^ʍ mình, Diệp Minh Hoan tức giận quăng chiếc dao cạo, ra sức đánh hắn, muốn hắn rút thứ bên dưới ra, đồng thời dùng sức co bóp hậu môn, mưu toan đẩy dị vật đó ra ngoài.

Cố Kình vỗ vỗ bên mông y, "Xoay mông qua đây, để đại ca nhìn xem."

"Huynh… lấy nó ra đi!"

Cố Kình vừa đáp lời vừa vạch hai cánh thịt mông núng nính của thiếu niên.

Chỉ thấy cái miệng ngọt ngào bị thao đến sưng to đỏ rục, đang ngậm một khối ngọc thạch màu hổ phách, tôn lên niêm mạc đỏ thẫm bên trong con đường, càng mĩ diễm mê hoặc lòng người.

Ngọc thạch vốn là trong suốt sáng bóng, bị nhân nhiệt ủ lâu nay càng thêm sáng trong, Cố Kình dùng đầu ngón tay đẩy đẩy nó vào sâu hơn, vách ruột bị nong căng đột nhiên co rút lại, mật thịt mấp máy, dâʍ ɖị©ɧ phân bố dầm dề, thuận theo những nếp gấp bên trong chảy ra ngoài, sáng lấp lánh. Mà cảnh sắc da^ʍ mỹ hoa lệ như vậy, xuyên qua khối lưu hoả thạch này, càng thấy rõ ràng…

"Ưm… Ô, đại ca…"

Dị vật kẹt ở cửa, cùng với ngón tay chọc chọc chạm vào chỗ nhạy cảm gợi lên sự dâʍ ɖu͙© nơi dương tâm, mị thịt liều mình đè ép, không ngừng kêu gào muốn nuốt vào thứ dài hơn, to hơn, khiến cả người Diệp Minh Hoan khó nhịn mà khẽ ngâm nga rêи ɾỉ, mông cũng lắc ra sóng thịt, miệng lại thật giả giả hờn giận: "Đại ca… đừng chơi… Lấy ra, ưm ——"

Cố Kình không định nói cho y biết công dụng tuyệt diệu của khối lưu đá lấy lửa này, bóp cặp mông đầy đặn của y chơi cho đã một hồi. Tiểu thiếu gia đáng thương quỳ ghé trong bồn tắm, vừa thẹn vừa sợ, còn không biết nam nhân kia đã sớm nhìn ngắm toàn bộ quang cảnh bên trong động cúc bí ẩn ngượng ngùng của y triệt triệt để để.

Khối ngọc thạch kia chôn trong động mật ngập nước, bị dâʍ ŧᏂủy̠ tẩm ướt đến phản chiếu ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc, Cố Kình nhất thời muốn lấy ra, sau đó thay bằng "huynh đệ" của mình, nhất thời lại không bỏ qua được cảnh đẹp hiếm thấy như vậy, nghĩ không bằng cứ đơn giản đội luôn cục đá mà thao vào, nhưng cuối cùng vẫn sợ làm cục cưng này bị thương. Khi Diệp Minh Hoan còn đang rầm rì rêи ɾỉ, Cố Kình moi lưu hoả thạch ra, chợt, dựng thẳng trường thương sung mãn, gấp không chờ nổi đâm vào!

Xá© ŧᏂịŧ tương liên, hai người cùng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

"A ứ… A ——"

Nước trong bồn tắm hò reo ào ào, dưới sự huy quân nhiệt tình, dùng sức dập mạnh vào của Cố Kình, nước tắm tràn ra một nửa, nước trên mặt sàn nhất thời cũng ngập cả bàn chân. Cơ thể trắng ngần của thiếu niên rịn mồ hôi, rơi vào trong nước, bị nam nhân thúc đến lắc tới lắc lui, tiếng thở dốc dần dần hỗn loạn, dần dần kịch liệt và ướŧ áŧ.

Phía dưới chua xót không thôi, lửa tình bỏng xương đốt người, nhưng mà lâu dần, Diệp Minh Hoan đã bị làm cho kêu "ứ ứ á á” không ngừng, cũng không biết đại ca lấy đâu ra nhiều sức sống như vậy, ở đâu cũng có thể động dục, ở đâu cũng có thể chơi y đến thất điên bát đảo, không biết hôm nay hôm nào…

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Diệp Minh Hoan đã kêu không ra được tiếng nào nhưng cái lỗ nhỏ căng trướng tê dại vẫn còn phải hứng chịu từng cú cướp đoạt xâm chiếm của gã đàn ông kia, mỗi lần dập một cái, lập tức cổ họng y sẽ phát ra âm thanh kỳ quái "hức ứ" giống như tiếng nức nở.

Cố Kình cũng biết y mệt muốn chết rồi, thế là không hề nhẫn nại nữa, đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, vươn tay tuốt kịch liệt. Sau mấy phát, cuối cùng cũng nộp vũ khí, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phọt ra, dính hết lên mái tóc đen nhánh như tơ lụa của Diệp Minh Hoan.

"Hô… ư! Ô…" Đại ca không bắn trong thân thể mình, hậu huyệt trống rỗng, Diệp Minh Hoan có chút không quen. Vặn chiếc eo nhỏ hạ cơ thể xuống, mái tóc ướt nước treo tϊиɧ ɖϊ©h͙ dán lên tấm lưng trắng ngần, theo động tác của y cứ trũng xuống trũng xuống, nam nhân nhìn mà bụng dưới co thắt, máu không về kinh mạch.

Cố Kình lau mặt, vội vàng đứng dậy, bưng ấm nước tới đổ vào bồn chút nước ấm, ôm chầm Diệp Minh Hoan, xử lý cái đống dơ bẩn trên mái tóc dài cho y. Diệp Minh Hoan liếc mắt xuống nhìn hạ thể đáng sợ vẫn còn dính dâʍ ɖị©ɧ của đại ca một cái, đẩy hắn ra, lẩm bẩm nói: "Đệ tự tắm là được rồi… Còn tắm nữa, huynh lại sẽ…"

"Sẽ không, ngoan nào." Cố Kình cười, in một nụ hôn lên thái dương y, "Tướng công thương Minh Hoan."

Diệp Minh Hoan bất lực liếc hắn, hồ đồ không biết dáng vẻ xương mềm gân nhũn sau khi ái ân lúc này khiến cho cái liếc mắt bất mãn ấy càng thêm vài phần mị sắc.

Cố Kình lại hôn tới, đồng thời mười ngón đan vào mái tóc y, vừa vuốt chậm rì rì, vừa nói: "Minh Hoan… Mấy ngày nữa sẽ phải khai chiến.”

"Trận chiến dịch này không phải nhỏ. Nếu thành, thì có thể đổi lấy biên quan, bá tánh cả đời an bình; nếu bại…"

Cố Kình nhìn ánh mắt kinh ngạc của Diệp Minh Hoan, không tiếp tục nói nữa, chỉ cố nhếch môi, lộ ra một nụ cười chua xót.

"Đại ca phái tùy tùng đưa đệ về Trường An trước, ngày mai lập tức xuất phát. Bằng không sau khi khai chiến, còn lưu đệ đóng giữ nơi đây, ta thật sự không yên lòng." Cố Kình nhìn thấy Diệp Minh Hoan cuống quýt đến độ sắp nhảy lên, vội kìm lấy cái miệng nhỏ của y, đánh gãy lời y buột miệng thốt ra.

"—— Ngoan, nghe lời đại ca."