Chương 33

Xế trưa, bên ngoài mặt trời lên cao.

Diệp Minh Hoan đặt cái chén thuốc trống không lên khay, Đạp Tuyết bưng ra ngoài. Sau một lúc lâu lại hối hả chạy về, vội vàng nói: "Thiếu gia, sao ngài lại sai người ngăn đại thiếu gia ở ngoài cửa!"

"Không sao đâu." Diệp Minh Hoan cũng lười nâng mắt.

Sau một lát, Tầm Mai đẩy cánh cửa khép hờ ra, thò nửa cái đầu vào, "Thiếu gia, đại thiếu gia tới rồi."

"Các ngươi đi tiếp huynh ấy đi, nói với huynh ấy ta mệt mỏi, ngủ rồi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi."

Dứt lời, vén cái chăn mỏng lên, buồn bực ngủ như chết.

Bên kia Cố Kình ăn canh bế môn*, nhưng cũng không khăng khăng quấy rầy Diệp Minh Hoan, lượn lờ trong viện Hương Mai rồi rời khỏi, tiếp tục quay về xử lý công việc.

*Ý là không cho vào nhà.

Một lúc sau, Cố Kình phái người đến viện Hương Mai mời Diệp Minh Hoan đến đây dùng cơm tối, đợi hồi lâu, cuối cùng lại chỉ thấy Đạp Tuyết khúm núm tiến đến, thoái thác rằng tiểu thiếu gia đã ăn rồi nên không tới.

Cố Kình híp mắt, nhàn nhạt nói một câu: "Đã biết."

Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, lúc Cố Kình xử lý công việc xong, trở về từ thành lân cận, trên đường thấy một món đồ chơi nhỏ thú vị, lập tức nhớ đến Diệp Minh Hoan. Vừa vào Trường An đã chạy tới viện của đệ đệ, không ngờ vồ hụt, lúc này Diệp Minh Hoan đã lên học đường.

Vất vả đợi y tan học, chờ mãi chờ mãi cũng không đợi được người. Đầu bên kia, Diệp Minh Hoan đã cùng Thẩm công tử đi đến phố Chu Tước từ lâu.

Cố Kình bất đắc dĩ, chỉ có thể phái hai ám vệ theo sau, lại sai Tầm Mai ra ngoài tìm người, bảo tiểu thiếu gia phải hồi phủ trước khi trời tối. Giờ Tuất, Cố Kình làm xong công việc, chẳng biết trời đã tối đen tự bao giờ, lúc đi tìm Diệp Minh Hoan lại bị thông báo y đã chơi mệt, sớm nghỉ ngơi rồi.

Nam nhân ngẩn ngơ đứng ở ngoài cửa phòng y tới nửa đêm, mãi cho đến khi sương khuya nặng hạt mới khoác màn đêm trở về viện Tùng Đào.

Rõ ràng cùng sống dưới một mái hiên mà cả nửa tháng cũng không thấy được bóng người, Cố Kình cười khổ lắc lắc đầu, đương nhiên trong lòng hiểu rõ Diệp Minh Hoan có ý gì.

Đang lúc thất thần, thị vệ đi đến, sắc mặt nghiêm trọng ôm quyền, "Tướng quân."

Ánh mắt Cố Kình vốn đang lưu luyến tức khắc sắc bén lên, yên lặng đứng dậy, phất phất tay: "Vào rồi nói."

Đúng dịp Đoan Ngọ mùng năm tháng năm hôm ấy, các quan viên nhà giàu khắp Trường An đều dâng không ít lễ vật tới Diệp phủ. Cố Kình chọn chút đồ tốt nhất sai người mang đến viện Phong Hà, nơi mà Nhị di nương ở, mặt khác cầm chút bánh tro điểm tâm cùng một ít đồ chơi quý hiếm, tự mình mang đi viện Hương Mai một chuyến.

Lúc này, bên trong viện Hương Mai, hoa hải đường đã nở rộ, đập vào mắt chính là một biển hoa thơm ngát.

Rất nhiều cánh hoa hải đường rực rỡ rơi xuống nền gạch xanh trong đình viện, Cố Kình bước đi, vung tay áo, cuốn theo những cánh hoa đủ loại màu sắc, lượn vòng lại phiêu xa.

Diệp Minh Hoan vừa mới quay đầu, nhìn thấy chính là cảnh đại ca nhà mình đạp hoa bước đến.

Nháy mắt thiếu niên giật cả mình, sau đó không thèm để ý quay đầu đi, tiếp tục ôm cối đá bằng gốm sứ, dùng chày nhỏ giã nát cánh hoa từng phát một, bảo Đạp Tuyết Tầm Mai cầm đi, hòa với đủ loại hương liệu chế thành son phấn.

Vừa làm vừa dỏng lỗ tai, nghe thấy âm thanh người nọ bước tới trước mặt mình mới không nhanh không chậm nói: "Đại ca đến chỗ đệ làm gì?"

"Hôm nay là Đoan Ngọ." Cố Kình đặt món đồ chơi cầm theo đến trước mặt Diệp Minh Hoan, thuận tay cho lui các tỳ nữ và sai vặt trong nội viện, "Nhìn mấy thứ đại ca mang tới xem, đệ có thích không?"

Chỉ một ánh mắt Diệp Minh Hoan cũng lười tặng cho người, khẽ gật đầu, "Phiền đại ca rồi."

Sau khi hai người im lặng một lúc lâu, Cố Kình bất chợt tiến lên bắt lấy bả vai thiếu niên, xoay cả người y qua, nhìn thẳng vào mắt y, chất vấn: "Mấy ngày nay vì sao lại trốn tránh ta?"

Diệp Minh Hoan làm vẻ mặt khó hiểu, "Đại ca đang nói gì vậy, sao đệ lại trốn tránh huynh chứ?"

"Rõ ràng chỉ cách nhau mấy chục dẫn*, bây giờ muốn gặp mặt đệ cũng khó." Cố Kình rũ mắt, trên mặt lộ vẻ thương tâm.

*Đơn vị đo chiều dài thời xưa của Trung Quốc, mười trượng là một dẫn, 15 dẫn là một dặm.

"Đệ..." Diệp Minh Hoan giả vờ khổ não rối rắm, mím cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng thật là chọc người thương yêu.

Cố Kình nhìn thấy, vội vàng đỡ y tới băng ghế đá ngồi xuống, ôm bờ vai gầy của thiếu niên, khẽ nói: "Có chuyện gì cũng đừng giấu giếm, nói cho đại ca nghe, đại ca có thể đưa ra vài ý kiến cho đệ tham khảo."

"Thật... thật sự có thể chứ?"

Diệp Minh Hoan ngẩng đầu, đôi mắt nai con ướt nước nhìn Cố Kình, con ngươi đong đầy ba phần bi tình, bảy phần xuân sắc. Thấy Cố Kình gật đầu chắc chắn thì càng níu chặt ống tay áo hắn, sau một lúc chần chừ, mới thở dài.

"Vậy đệ sẽ nói với đại ca, nhưng đại ca không được nói cho bất kỳ ai đó..."

Cố Kình cầm tay Diệp Minh Hoan, ngón tay âm thầm vuốt ve lòng bàn tay y.

"Đệ... yêu một người."

Vừa mới nói xong, Diệp Minh Hoan nhẹ nhàng lướt mắt nhìn Cố Kình một cái. Bên kia Cố Kình nghe vậy quả thật như bị sét đánh, lòng bàn tay siết chặt, "Là ai?"

"Thật buồn cười và đáng tiếc, đệ không biết tên họ của người ta, thân phận của người ta..."

Diệp Minh Hoan nghẹn ngào khôn tả: "Thậm chí chúng đệ không chính thức gặp mặt lần nào, ngay cả tướng mạo hắn ra sao đệ cũng không biết..."

Đến đây thì sắc mặt Cố Kình đã thiên biến vạn hóa, "... Có ý gì?"

Diệp Minh Hoan điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, cắn môi, sau khi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cũng kể từ đầu tới đuôi chuyện y bị da^ʍ tặc tập kích ban đêm mấy tháng trước một cách uyển chuyển hàm súc cho Cố Kình nghe.

"..."

"Đại ca, nhất định huynh đã cảm thấy đệ là một kẻ lập dị rồi." Diệp Minh Hoan khóc thút thít, "Tuy rằng ban đầu đệ hận hắn thấu xương, nhưng mà càng về sau lại dần dần chìm đắm trong niềm vui sướиɠ mà hắn mang đến, cả thể xác lẫn tinh thần đều lún sâu..."

Cố Kình mạnh mẽ nâng cằm y lên, "Lúc trước đệ từng nói... đệ thích đại ca."

"Ưʍ..."

"Nếu thích người cùng giới, sao không thử để mắt đến đại ca xem? Đệ có nhớ lúc trước đệ nói với ta như thế nào không?"

Hắn còn nhớ rõ thiếu niên bám lên người hắn, nóng vội muốn hôn hắn, mang theo sự chiếm hữu mà liếʍ láp hắn, vội vàng thổ lộ lời thích với hắn. Y nói thích, thích đại ca, thích nhất chính là đại ca...

"Tất nhiên đệ thích đại ca!" Diệp Minh Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, "Nhưng đó chỉ là tình huynh đệ mà thôi, huống hồ trong lòng đệ đã có một người... Trong lòng đệ chỉ có mình hắn..."

"Đệ rất muốn gặp hắn, muốn hiểu hắn, muốn ở bên hắn..."

Cố Kình tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, rất nhiều lời nghẹn trong cổ họng nhưng lại không nhả ra nổi.

"Cho nên đệ vô cùng thống khổ, vô cùng khó chịu." Diệp Minh Hoan rơi vài giọt nước mắt, "Xin đại ca giúp đệ đi."

Cố Kình buông Diệp Minh Hoan ra, còn đang bình ổn lửa giận, tiếp theo trầm giọng nói: "Minh Hoan, chuyện trái với đạo đức khác người như vậy, sao không nói sớm cho đại ca biết mà lại khổ sở giấu diếm đến tận bây giờ? Đại ca sẽ hạ lệnh lùng bắt toàn thành cái tên giặc dám làm chuyện phi pháp ấy ngay lập tức!"

"Không, huynh đừng làm hắn bị thương!"

"Đệ suy nghĩ cho kỹ, đại ca về trước."

Nói xong, Cố Kình không dừng bước chân đi ra khỏi cửa viện, đến khi khuất mắt Diệp Minh Hoan, lại lặng lẽ phụt cười ra tiếng, nghiến răng thầm mắng một câu: "Tiểu kỹ nữ hư hỏng!"

Bên kia, trong nội viện, Diệp Minh Hoan thu biểu tình lại, thản nhiên lau khô nước mắt, nhìn theo hướng Cố Kình rời đi, trầm ngâm thật lâu.