Chương 30 (H)

Đêm đến, tiếng gõ canh từ ngoài viện truyền vào.

Tầm Mai buông mành che, đổi đèn thắp hương, săn sóc Diệp Minh Hoan nằm xuống, sau đó đợi thật lâu ở bên cạnh mới cầm đèn lui ra gian ngoài ngủ.

Bên này Diệp Minh Hoan suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu nháo đến vang uỳnh uỳnh, nằm xuống rồi vẫn cứ làm ầm ĩ muốn trà muốn nước, trở mình đến giờ Tý canh ba mới thực sự mệt mỏi miễn cưỡng nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt lại đã chìm vào trong giấc mộng đẹp.

Bên kia, ngoài cửa sổ, đột nhiên hiện lên một cái bóng đen. Chỉ trong chớp mắt, đầu giường tồn tại một bóng người.

Đêm đen vắng lặng, có một ánh mắt đầy tính xâm lược như dã thú, tham lam quét qua thân thể ẩn dưới chiếc chăn mỏng của thiếu niên, hận không thể xé tan thịt xương của y, liếʍ láp khắp nơi từng tấc từng tấc một.

Chẳng bao lâu sau, nam nhân đã ngựa quen đường cũ chui vào trong rèm, mò lên giường, một tay phủ lên hai mắt Diệp Minh Hoan. Thiếu niên dường như cảm giác được, bất an giãy giụa mấy cái ở trong mơ, lông mi mềm mảnh run rẩy, quét vào lòng bàn tay nam nhân, mang đến cơn nhột nho nhỏ như khıêυ khí©h.

Ánh mắt nam nhân tối lại, động tác cứng lại, nhất thời trong lòng sinh ra vài phần suy tính khác.

Chiếc áo phong phanh bị kéo ra một cách nhẹ nhàng, hai viên hồng mai ánh tuyết bỗng nhiên tiếp xúc với gió lạnh, cộng thêm bị vân vê se vò trong tay, thoáng chốc đã cứng lên. Nam nhân dường như hồi tưởng lại mùi vị của cặρ √υ" này, nhếch môi nở nụ cười, lập tức vùi đầu liếʍ mυ"ŧ đến phát ra tiếng "chần chậc", tay cũng không hề nề nếp đói khát suồng sã vuốt ve khắp cơ thể thiếu niên cách một lớp quần áo, một đường xoa bóp đến nửa thân dưới, nâng bờ mông lên, gò thịt non mịn mềm mại đã bị tóm vào lòng bàn tay.

"Ưʍ..."

Cái mông thiếu niên là nơi nhạy cảm nhất, cho dù còn ở trong mộng nhưng mông thịt vẫn bị kɧoáı ©ảʍ vuốt ve chiếm lấy, kí©h thí©ɧ đến y thở dốc không thôi.

Bỗng, ngón tay mang theo vết chai xù xì của nam nhân lướt qua áo trong, thò vào khe mông, lục lọi tìm được đóa cúc non ngọt ngào kia, nhẹ nhàng bấm lủng vào.

Động tác của hắn ôn nhu cẩn thận, đầu ngón tay xoáy xoáy thâm nhập, những nếp uốn đường mật xinh đẹp tựa hồ cũng thức tỉnh theo thân thể, hùa nhau vây lại, cùng co thắt xoắn chặt ngón tay nam nhân. Đốt ngón giữa của hắn đột nhiên gập lên, ác liệt chơi rất nhiều kiểu đa dạng, khiến cho thiếu niên rêи ɾỉ thành một chuỗi tiêu hồn thực cốt.

"A... Ha ha... Ưʍ..."

Diệp Minh Hoan vốn mới ngủ chỉ một khắc đồng hồ, bị xâm phạm đùa bỡn như vậy, dần dần tỉnh lại, ngơ ngác mở to mắt nhìn bóng đen khó nhận biết, sững sờ thật lâu, tức giận quát to: "Là ngươi!"

Là hắn, tên da^ʍ tặc kia lại đến rồi!

Trong lòng Diệp Minh Hoan hoảng hốt, giãy giụa muốn gọi Đạp Tuyết Tầm Mai, lại không ngờ cơ thể bị nam nhân khóa chặt, chế trụ hàm dưới, bỗng, miệng lập tức bị nhét vào một thứ nóng hổi tanh nồng gì đó.

"—— A um! Um um um... Ô!"

Tất cả kêu gào buột miệng thốt ra đều bị lấp kín trong cổ họng, Diệp Minh Hoan ngưỡng mặt ngã trên giường, nam nhân cũng thuận thế đè lên, dùng tư thế cưỡi lên mặt thiếu niên mà ra sức thụi dươиɠ ѵậŧ vào trong cái miệng nhỏ nhắn của y.

Cự long dữ tợn ép mở hàm răng Diệp Minh Hoan, dươиɠ ѵậŧ bành trướng nổi đầy gân, qυყ đầυ đỏ tía thọt thẳng đến tận cổ họng! Diệp Minh Hoan bỗng dưng bị cắm sâu trong mồm, sặc đỏ cả vành mắt, nước mắt sinh lý tràn ra ào ào, khóe miệng cũng sắp bị căng rách, y bất lực túm lấy hông nam nhân, mười đầu ngón tay lưu lại trên lưng hắn mấy vệt cào đẫm máu.

"Um úmmmm ——!!"

Nam nhân bưng mặt Diệp Minh Hoan, cuồng loạn nhún nhún, lôиɠ ʍυ thô cứng đâm hai má và mũi thiếu niên đến đỏ bừng, thúc mạnh rút nhanh, tung hoành ngang dọc! Tinh hoàn khủng vỗ vào cằm y từng phát từng phát, "bạch bạch bạch" đập tới tràn ra nước dãi.

Diệp Minh Hoan hoàn toàn bị làm đến con mắt dại đi, lúc này đầu choáng mắt hoa, đâu còn nghĩ tới việc ngẩng lên nhìn chân diện mục của nam nhân. Chỉ có thể mặc cho da^ʍ tặc kia điên cuồng dộng mấy chục cú vào miệng mình, cái miệng nhỏ nhắn bị ma sát đến tê dại không còn cảm giác. Lát sau, một cột tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng thình lình bắn phọt vào trong cuống họng.

Nam nhân thấy y thở không được, vội dứt khoát rút ra. Thứ hắn bắn thật sự quá nhiều, Diệp Minh Hoan hoàn toàn ngậm không hết, cổ họng lại sớm bị thao mở, giây phút được giải thoát y bắt đầu khao khát thở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt thuận thế chảy xuống thực quản ——

"... Ô."

Ấy thế mà y lại đem thứ chất lỏng tanh hôi gã ta bắn vào trong miệng mình... nuốt xuống toàn bộ.

Tiếng nuốt tinh "ừng ực ừng ực" khiến cho thú tính của nam nhân lại nổi lên, hắn thầm mắng một tiếng "kỹ nữ da^ʍ loàn", sau đó mạnh mẽ banh rộng cặp chân dài của y ra, cầm nghiệt căn vừa mới tiết vẫn còn nửa mềm mà tuốt tuốt, để nó tiếp tục sung mãn lên, chợt, dùng đại lực dộng vào đoá hoa đang e ấp khép chặt khít của Diệp Minh Hoan.

"... Ááá ——!!"

Thân thể đã lâu không hoan ái, đột nhiên chẳng kịp phòng bị tiếp nhận sự xâm nhập của cự căn, tức khắc giống như bị một khúc côn thật lớn kéo giãn, Diệp Minh Hoan hét lên, sự buồn nôn sinh lý bỗng dưng trỗi dậy.

"Không... Ngươi cút! C... —— a! Á đừng nhúc nhích!! ... Hô..."

Sắp rách rồi...

Thật sự rất đau. Đúng lúc này nam nhân lại rút ra ngoài, Diệp Minh Hoan ngưỡng đầu, cái cổ căng ra một đường cong gợi cảm.

Dưới ánh trăng thấp thoáng, da thịt trắng nõn gợi lên cảm xúc nhu mỹ khác.

Thoáng chốc thần trí nam nhân bị kích động, hắn áp sát, vùi đầu cắn cổ thiếu niên, ngoạm một miếng thịt kéo ra. Động tác ở hạ thân vẫn không ngừng, hành hạ đến nỗi Diệp Minh Hoan liên tục xin tha:

"Hu hu... A! Ngươi nhẹ chút... Nhẹ chút đi mà..."

Nam nhân nghe vậy, cố tình làm loạn, y muốn hắn nhẹ chút, hắn lại càng muốn làm y ác hơn, mạnh hơn. Côn ŧᏂịŧ lui ra đến cửa huyệt, sau đó hung hăng dập lút cán! Qυყ đầυ trướng hồng tàn nhẫn nghiến qua dương tâm, trượt đến nơi sâu nhất. Diệp Minh Hoan sắp điên rồi, giống như bị một cái côn lửa đâm thủng từ dưới lên trên, nội tạng sắp bị khuấy đảo thành một đống bùi nhùi.

"Á! Không muốn! Xin ngươi... Á, van xin ngươi!!" Thiếu niên lắc đầu điên cuồng, muốn hất bay kɧoáı ©ảʍ gϊếŧ người nhè nhẹ rỉ ra từ trong đau khổ, "Đâm thủng... Ta sẽ bị ngươi đâm thủng mất —— van ngươi mà... Nhẹ chút đi, ư ứ! Nhẹ chút..."

Giường bạt bộ bị chấn động đến rung kẹt kẹt, bất tri bất giác, tầm mắt chầm chậm sáng rỡ. Thì ra tầng mây che khuất vầng trăng bị gió thổi tan, ánh trăng bàn bạc nhu hòa xuyên qua khung cửa gỗ, rắc vào trong phòng, chiếu sáng hơn nửa căn phòng.

Nam nhân thấy thế, vội vàng nghiêng thân mình Diệp Minh Hoan đi, chính hắn cũng nằm nghiêng sau lưng y.

Thiếu niên giống như con rối, mặc cho người ta bày bố cơ thể, trong miệng ư ư a a: "Hu hu... Không..."

Hắn ngậm lấy vành tai Diệp Minh Hoan, một tay nhấc cái chân trắng muốt mướt mồ hôi của y lên, kìm đầu gối, bỗng dùng thế công hung mãnh nhất mà va chạm, thọc rút liên hoàn, chẳng cho y bất cứ cơ hội thở dốc nào, vừa mới bắt đầu đã là một trận mưa rền gió dữ che trời lấp đất!

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!