Gần nửa tháng sau, bệnh đậu mùa đã khỏi hẳn nhưng Diệp Minh Hoan vẫn bị cưỡng chế không cho phép ra khỏi cửa hứng gió, cứ thế ở trong phòng uống thêm thuốc bổ và đủ loại dược thiện mấy hôm, đến khi có thể tung tăng nhảy nhót thì cái sự giam cầm khiến người ta không chịu nổi ấy mới dừng lại.
Đã nhiều ngày từ sau chuyến hành trình đi Dương Châu, Diệp Minh Hoan cơ hồ một bước cũng không được ra khỏi cửa phòng, lúc này đã bị nhốt đến muốn điên rồi, gân cốt đều lỏng lẻo. Bây giờ được đi ra phơi nắng, hứng chút gió xuân, mới chân thực cảm thấy mình đã sống lại.
Hôm đó sau khi ăn xong, lúc Đạp Tuyết thu dọn phòng đã tìm thấy một ít đồ thú vị mà ngày trước mua ở Dương Châu, Diệp Minh Hoan nghĩ nghĩ, thu xếp mang đến chỗ của Nhị di nương - viện Phong Hà.
Viện mà Nhị di nương cư ngụ nằm ở một vùng sâu trong Diệp phủ, phong cảnh ưu mỹ. Cố Kình nắm tay Diệp Minh Hoan, đi dọc theo bờ giậu, lại đến một chiếc cầu gấp khúc, tới rừng trúc um tùm xanh biếc, xuyên qua con đường mòn uốn lượn, chính là viện Phong Hà.
Thiếu niên như cố ý như vô tình mà vuốt ve vết chai thô ráp trong lòng bàn tay đại ca, ngọt ngào đến không biết làm sao cho phải, ngay cả bước chân cũng không để ý, đạp lên mấy viên đá trải khắp trên đường, loạng choạng, tức khắc vừa quẫn bách vừa xấu hổ.
Bên ngoài phòng, nha hoàng của Nhị di nương thấy bọn họ tới đằng xa, vui mừng chạy vào thông báo. Nhị di nương không tiện xuống giường, gấp rút hô lên "Nhanh pha trà", lại sai hạ nhân bưng lên tất cả điểm tâm hoa quả ngon nhất trong viện. Một lát sau, người đợi đã đến, vừa thấy Diệp Minh Hoan sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, bộ dáng xinh xắn khiến người nhìn thật thích, nàng mừng rỡ đến tinh thần cũng phấn khởi thêm mấy phần, châu ngọc ở chiếc trâm cài trên tóc lắc lư lắc lư.
Hai người nắm tay nhau thở ngắn than dài, Diệp Minh Hoan quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mẫu thân mấy lần, trong lòng rất nhớ. Nói chuyện nhà một lát, Nhị di nương lại thấy cũng nên giúp Minh Hoan tìm một nữ nhi tốt, sớm ngày định việc hôn nhân, nghĩ thời gian của nàng có hạn, như vậy vừa đúng với tâm nguyện lớn nhất của nàng.
Diệp Minh Hoan xua xua tay, liên tục từ chối, nói thẳng hiện giờ việc học nặng nề, tâm tư y định không tới, cũng không gặp được nữ nhi nào khiến mình ái mộ trong lòng, còn muốn tiếp tục quan sát.
Nhị di nương nhân tiện nói: "Ta thấy con có một nha hoàn, tên gọi là Tầm Mai, nhìn rất dịu dàng hoà thuận, cũng có mấy phần tư sắc, có thể thấy sau này là một quản gia cần kiệm." Nếu làm nha đầu thông phòng cũng dạy cho Minh Hoan sớm ngày mở mang đầu óc.
Diệp Minh Hoan kêu khổ: "Nương, con xem nàng như tỷ tỷ!"
Nhị di nương thấy y không thuận theo lại liên thanh bắn ra một chuỗi đông tây nam bắc các nữ nhi khắp mọi nhà, nói nàng này hiền lương thục đức, nàng kia tài mạo song toàn, bảo y tranh thủ thời gian chọn một người để mai này đi cầu hôn. Diệp Minh Hoan tuy bất mãn nhưng cũng biết mẫu thân khổ tâm, từ chối một trận thì thỏa hiệp nói: "Ây, vậy theo người đi. Đến lúc đó cầm chân dung đến cho Minh Hoan xem một chút, lại bàn tiếp."
Lúc này Nhị di nương mới vui vẻ, vừa quay đầu, thấy Cố Kình ngồi ở một bên, rất lâu chưa từng lên tiếng. Nàng nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, nhìn thế nào cũng cảm thấy đứa nhỏ này tướng mạo đoan chính, khí vũ hiên ngang, chẳng biết từ khi nào, đã thành một đại nam nhân có thể một mình chống đỡ một phương. Tuy không phải con mình sinh ra, nhưng thương số mệnh hắn nhiều chông gai, không khỏi càng đau xót Cố Kình thêm mấy phần; lại cảm động hắn từ nhỏ đã bù đắp tình cảm cho Diệp Minh Hoan, vì vậy càng thêm yêu thích hắn tận đáy lòng.
"Kình nhi." Nhị di nương nói, "Lại đây di nương nhìn một cái."
"Thái thái." Cố Kình mỉm cười tiến lên, mặc cho Nhị di nương đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó nhấp môi gật đầu.
"Thật là một hài tử tốt... Mấy năm gần đây ra sao , chuyện chiến sự ở biên quan có ổn định chút ít? Về sau còn phải xuất chinh không?"
Cố Kình biết nàng cũng không muốn nghe chuyện chiến sự tàn sát khốc liệt, da ngựa bọc thây, nên chỉ thuyết minh sơ qua một phen. Có điều ngay lúc trả lời có xuất chinh hay không, âm thanh hắn nặng nề đi vài phần. Nhị di nương cũng không nghe ra có gì không ổn, lại hỏi: "Về sau có tính toán gì?"
"Ngày trước đã bắt đầu giải quyết việc kinh doanh của Diệp phủ, cũng lo liệu rất nhiều nghiệp vụ ở quân doanh, triều chính. Trên dưới Diệp phủ đều đã xử lý khá ngăn nắp, xin di nương yên tâm."
Đương nhiên Nhị di nương biết năng lực của Cố Kình, đối với hắn chính là mười hai vạn phần vừa lòng. Nàng vui mừng gật gật đầu, "Bây giờ con cũng 23 đúng không?"
"Dạ, 23."
"Cũng không nhỏ... Sao, vẫn chưa có nương tử? Đã nhìn trúng ai chưa?"
Diệp Minh Hoan ở một bên nghe xong, nháy mắt đã muốn giậm chân. Lại nói, việc hệ trọng nhất trong lòng các phụ nhân chính là nhi nữ hôn thú, cũng chẳng trách di nương thấy một cái thì muốn làm mai một cái, chỉ khiến người ta vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Cố Kình thản nhiên cười một tiếng, đáp: "Đến nay vẫn chưa có ý định này."
"Ây, hài tử đáng thương... Từ nhỏ Diệp gia đã không thể chiếu cố con, con mới trở về không mấy năm, lão gia mất, thân thể ta lại không tốt, cũng không còn dùng được nữa, Minh Hoan thì còn nhỏ, khiến con phải nhọc lòng chèo chống toàn bộ Diệp gia." Nhị di nương nói, chảy vài giọt nước mắt thương tâm. "Ở cái tuổi của con mà không tìm hôn nhân e là sẽ muộn. Lúc trước di nương thăm dò được, trưởng nữ Giang gia ở phố Tây Trường An vừa xinh đẹp lại thông minh, căn cơ gia sản cũng môn đăng hộ đối với chúng ta, ta nghe xong cảm thấy rất tốt, nếu ngươi cũng có tình ý, không bằng để di nương giúp các con làm chủ đi."
Cố Kình lặng lẽ liếc mắt nhìn thần sắc Diệp Minh Hoan, thấy người này nhíu chặt lông mày, đã tức giận rồi. Hắn cúi đầu uống chút trà, che giấu ý cười trên khóe môi.
Bên kia, Nhị di nương thấy Cố Kình nhất thời không đáp lời, lại lải nhải một trận: "Với điều kiện tốt như vậy của con, muốn cô nương nào mà không được! Nam nhân ấy mà, bên ngoài vất vả bận rộn, cưới thê tử sẽ giúp con giải quyết việc nhà, chia sẻ ưu sầu. Có người chiếu cố con, sinh hạ một hài nhi cho con, hai người cùng nhau làm bạn suốt quãng đời còn lại, mới là tốt."
Diệp Minh Hoan càng nghe, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cố Kình vẫn một mực cung kính nói: "Di nương nói đúng lắm."
Đúng cái gì mà đúng! Diệp Minh Hoan cuống đến phát khóc.
"Con phải thành gia trước đệ đệ mới phải. Di nương giúp con hỏi thăm, chẳng đề cập đến căn cơ phú quý như thế nào, bộ dáng tính cách đã tốt hiếm thấy, sẽ dẫn đến cho con với ta nhìn xem, sớm ngày thành hôn. Đã lâu rồi Diệp phủ không có khi nào vui như thế..."
"Đa tạ di nương."
Bên kia Diệp Minh Hoan tức giận đến hai gò má cũng phồng lên, hất tay Nhị di nương ra, hét một câu: "Đại ca còn trẻ, huynh ấy không muốn kết hôn!"
Nhị di nương phụt cười: "Có liên quan gì đến con đâu? Con cũng đừng vội, đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện của đại ca con, nương sẽ cẩn thận bận tâm đến việc chung thân đại sự của con."
Diệp Minh Hoan ăn dấm chua đến muốn điên rồi, ở sâu trong nội tâm dường như có một cái móng vuốt tràn ngập ganh tị không cam lòng đang muốn xé mở máu thịt, lao ra khỏi l*иg ngực!
Vừa rồi y nghe mẫu thân nói những lời đó, cái gì mà tìm nữ nhân thành gia, cái gì mà tìm nữ nhân giúp đại ca giải quyết khó khăn, giúp đại ca nâng khăn sửa túi... Chỉ nghĩ đến có một người cùng đại ca vượt phượng cưỡi rồng, thắt chặt tơ tình, làm bạn với đại ca cả ngày lẫn đêm, cùng đại ca cử án tề mi*, vì đại ca mà vất vả trong ngoài, còn có thể cùng đại ca làm phu thê danh chính ngôn thuận, làm chuyện đại sự thân mật khắng khít kia...
*Vợ chồng tôn trọng nhau.
"Không muốn!" Diệp Minh Hoan khẽ gầm lên, "Con không muốn đại ca thành thân."
Y không muốn ở bên người đại ca có ai khác ngoài mình, y không muốn đại ca dành tất cả che chở và ôn tồn cho người khác... Chỉ cần trong đầu tùy ý hiện lên một cảnh huyễn tưởng cũng có thể khiến cho lòng đố kỵ của y trào dâng.
Những suy nghĩ lựa chọn, những quyết định mà y đã hạ xuống vào cái ngày nhận rõ tình cảm của mình ở trong căn phòng ấy... tất cả đều ném ra sau đầu, đều bị lòng đố kị thiêu rụi sạch sẽ.