Chương 23 (Kích H)

Sau bảy ngày, cuối cùng thì bệnh tình của Diệp Minh Hoan cũng thuyên giảm, không còn chảy máu cam phát sốt nữa, bình thường cũng có thể ngồi vài canh giờ trên giường. Lại nói, ngày hôm đó có một người đến Hương Mai viện, không ngờ chính là vị Nhị di nương đang tĩnh dưỡng ở biệt viện xa xôi.

Tuy Diệp Minh Hoan sợ mẫu thân lo lắng nên luôn nỗ lực che đậy, giấu giếm tin tức. Nhưng cùng ở trong một phủ, tiểu thiếu gia lại xảy ra chuyện lớn như vậy, sớm muộn gì cũng truyền đến tai Nhị di nương. Nhị di nương biết rõ ôn dịch này rất bá đạo nên khi nghe tin đã khóc sướt mướt, bướng bỉnh lê một thân bệnh cốt xuống giường, cho người nâng cỗ kiệu đi thật xa tới, mang theo rất nhiều dược thiện hoa quả.

Đến ngoài cửa viện, đúng lúc gặp phải Cố Kình. Cố Kình vội kể hết ngọn nguồn chân tướng cho Nhị di nương nghe, bảo nàng yên tâm. Di nương đi vào phòng nói vài lời tâm giao với Diệp Minh Hoan, bảo rằng Đại thiếu gia tốt như thế này như thế kia, phái thái y trong cung đến giúp chẩn bệnh, còn bảo thiếu niên đừng sợ hãi, chẳng qua chỉ là bệnh đậu mùa, không phải dịch bệnh chết người, lát nữa sẽ cúng Đậu Mùa nương nương trong phủ, để y sớm ngày bình phục.

Sau đó nàng đưa tới hoa quả tươi mới để bọn thị nữ đặt trong vại thạch anh, về chiều hầu hạ thiếu gia ăn. Cứ nói như vậy hồi lâu, thân thể mệt nhọc ngồi cũng không yên, nàng mới lưu luyến không rời mà đi.

Diệp Minh Hoan vừa mới nghe thứ mình nhiễm không phải dịch bệnh, giống như nhặt về một cái mạng, vô cùng kinh hỉ. Thấy Nhị di nương đi rồi, đại ca cầm một cái bình ngọc bước tới, ngồi xuống bên mép giường.

"Uống thuốc chưa?" Cố Kình quen tay sờ sờ đầu thiếu niên.

Diệp Minh Hoan gật đầu, y thực thích những lúc đại ca cưng chiều sờ đỉnh đầu hoặc gò má mình như vậy. Rất lưu luyến nhiệt độ bàn tay của Cố Kình, không khỏi khép hờ mắt, ánh mắt mê ly.

Cố Kình thấy thế, càng không nỡ lòng buông ra, bởi vì thời khắc này thiếu niên cực giống một con mèo được vuốt lông, lười biếng quyến rũ, khỏi phải nói có bao nhiêu câu dẫn.

"Bây giờ đã chịu tiếp xúc với đại ca?"

Lúc trước Diệp Minh Hoan vì sợ lây bệnh cho hắn nên mới trốn tránh, nghĩ cả đời mình có lẽ sẽ bị hủy như vậy, suốt ngày "ai ai" thở dài. Bây giờ vừa biết là bệnh gì, cho dù cơ thể đang ốm thì sự hư nhược suy sụp cũng tạm thời lui đi, y cười, thần thái sáng láng: "Vẫn là nhờ đại ca dẫn tới thái y lợi hại, có ai biết thành Trường An này lớn như vậy, lại không tìm ra một đại phu hữu dụng!"

Trong lòng Cố Kình vốn có chút chuyện muốn dấu diếm, lúc này cũng không muốn nhiều lời nói rõ, hắn chuyển qua mở bình bạch ngọc mà mình mang tới, nói: "Đây là dầu thùy đài hôm qua thái y vừa điều chế, bôi một ngày ba lần ở chỗ mụn nước sẽ có thể ngăn ngứa giảm nhiệt, sơ tán nhiệt độc, các nốt mẩn cũng sớm tiêu đi."

Nói xong, bảo Tầm Mai đang đứng bên cạnh đặt mấy cái lò than đã đốt đến thấy tro trắng ở bốn phía giường bạt bộ, nhét một cái noãn lô* xinh xắn vào trong chăn Diệp Minh Hoan, chêm mấy cái gối dựa sau lưng y, dời đèn thắp hương, hầu hạ y nửa nằm xuống. Lúc này Tầm Mai mới lui ra ngoài, "cùm cụp" một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại.

*Lò sưởi thời xưa, kích thước không lớn lắm, cầm vừa tay.Quyến Rũ - Chương 23 (Kích H)Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ, không khí dường như tắc nghẽn. Yên lặng hồi lâu, Diệp Minh Hoan trộm nhìn đại ca một cái, không ngờ lại thấy đại ca cũng đang nhìn mình chăm chú, đôi mắt y dời đi, vội giả vờ ho vài tiếng. Sau đó nghe Cố Kình nói: "Cởϊ áσ ra."

Diệp Minh Hoan ngẩn người, nói: "... Lạnh."

"Chính vì sợ đệ lạnh nên mới đặt ba cái lò sửa bên cạnh làm ấm. Ngoan, đại ca bôi thuốc cho đệ."

Cố Kình vừa nói vừa múc một chút dầu thùy đài đặt trong đĩa ngọc, đổ rượu thuốc vào chầm chậm khuấy đều, sau khi nó thành dạng hồ nhão thì buông chiếc muỗng nhỏ xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Diệp Minh Hoan, dường như đang dùng ánh mắt thúc giục thiếu niên cởi đồ.

Diệp Minh Hoan không dám cãi đại ca, xấu hổ một trận mới chầm chậm tháo dây buộc trung y. Ai ngờ thiếu niên vừa chuyển mắt sang nơi khác, con ngươi đang nhìn người chòng chọc của Cố Kình thoáng chốc bùng lên ngọn lửa.

"Đại ca, ưʍ... Trên người đệ, rối tinh rối mù... Rất khó coi..."

Diệp Minh Hoan mong chờ khoan hồng nói, lại ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Kình lập tức nhanh chóng áp dục hỏa hừng hực trong mắt xuống, thay đổi thành một khuôn mặt huynh trưởng từ ái, "Là đại ca chứ không phải người ngoài, có gì phải sợ?"

Diệp Minh Hoan bĩu môi, thầm nghĩ bởi vì là đại ca mới không muốn để huynh nhìn thấy cơ thể mình đầy rẫy đậu mùa, cả người tràn ngập dấu vết... Y kéo vạt áo nói: "Không thể để Đạp Tuyết và Tầm Mai đến bôi thuốc cho đệ sao..."

"Bọn thị nữ không hiểu dược lý, tay cũng không biết nặng nhẹ. Được rồi, Minh Hoan nghe lời." Cố Kình không nói lời nào, tuột vạt áo ở hai bên đầu vai thiếu niên xuống, sau đó kéo chăn ra.

Ngay tức khắc, nửa người trên trần trụi của Diệp Minh Hoan lõα ɭồ trong không khí, có lò lửa ở một bên sưởi, ấm áp vô cùng, cảm giác không chút rét lạnh, nhưng mặt y cũng sắp bốc cháy rồi.

"Đại ca, đại ca..."

Cố Kình im lặng đánh giá thân mình thiếu niên. Chỉ thấy trên da thịt ôn nhuận trắng như sứ điểm xuyết từng đóa mai hồng nho nhỏ, trước ngực, cần cổ, cánh tay, mu bàn tay đều có một chút, nhìn không ghê mà ngược lại như hoa văn màu đỏ ẩn ẩn xen lẫn bạch ngọc hảo hạng, dừng trong mắt Cố Kình lại sinh ra vài phần mỹ cảm khác.

Cố Kình không nhịn được vuốt lên nốt mẩn xung quanh làn da sạch sẽ, than thở: "Minh Hoan chịu khổ..."

Diệp Minh Hoan xấu hổ không thôi, cuống quýt ngăn cản bàn tay Cố Kình, cấp bách nói: "Đại ca, nhanh bôi thuốc... Đại ca đừng có nhìn nữa..."

Cố Kình giọng khàn khàn đáp một tiếng, quay lưng đi, dùng rượu thuốc tẩm ướt chiếc khăn vải sạch sẽ, xoa xoa hai tay, lại lấy ra một cái khăn khác, sau khi cũng thấm qua rượu thuốc thì cẩn thận lau lên chỗ nổi mẩn trên người thiếu niên.

Rượu thuốc xoa lên dần dần thấm lạnh, đυ.ng phải chỗ trầy da lại truyền tới cơn đau thấu tim. Diệp Minh Hoan lập tức run lên, "szzzz" một tiếng, Cố Kình thấy, vội cúi đầu xuống thổi thổi ngực y.

"Không đau, không đau."

Diệp Minh Hoan thấy đại ca ôn nhu cẩn thận, đường đường là một đại tướng quân chinh chiến sa trường, giờ đây lại làm cái việc chăm sóc người như một lão mụ, nhất thời cảm động đến chẳng biết làm sao, sắp sửa rơi lệ. Rồi lại không muốn để cho đại ca thấy mà đau lòng, chỉ có thể kềm nén rung động trong lòng, nhìn đại ca dùng hai ngón tay phết một chút thuốc mỏng, bôi lên chỗ nổi mẩn trước ngực mình.

"Ưm!"

Thuốc mỡ lạnh và ngón tay ấm áp của đại ca làm thiếu niên giật bắn cả mình.

"Đừng nhúc nhích, cẩn thận làm đau đệ." Cố Kình hết mực thận trọng, chầm chậm xoa xoa thuốc mỡ lên chỗ phát bệnh, tỉ mỉ bôi vào mấy viên mụn nước sưng đỏ...

Lớp thuốc mỡ mỏng êm ái dần được mở rộng, phủ kín cả ngực trái, ánh nước lóng lánh phản xạ dưới ngọn nến. Đôi mắt Cố Kình dao động, cúi người nhẹ nhàng thổi thổi, chợt thấy nụ hoa đỏ thắm bên trái lặng lẽ dựng thẳng.

Cố Kình cười cười nhưng không lên tiếng, lại phết một ít thuốc mỡ chừng hạt đậu nành, bôi lên ngực phải của thiếu niên.

Bên kia, Diệp Minh Hoan cắn chặt hàm răng, nắm tay giấu dưới chăn cũng xiết thật chặt, buộc mình đừng phát ra âm thanh mất mặt gì.

Bàn tay đại ca, đang nhẹ nhàng du tẩu trên bộ ngực mẫn cảm của mình...

Y biết rõ đầṳ ѵú mình đã sớm cứng như đá, cũng không biết trong mắt đại ca là quang cảnh phóng đãng gì, không dám nhìn, sợ nếu nhìn sẽ càng thêm động tình, nên chỉ còn cách nhắm mắt lại, lông mi như chiếc lông quạ không ngừng run rẩy.

"Một, hai, ba, bốn, năm..." Cố Kình vừa bôi thuốc vừa lẩm bẩm trêu chọc, "Trước ngực Minh Hoan có tám hạt đậu lớn."

"Nói... nói bừa..." Diệp Minh Hoan biện giải, sáng nay y mới nhìn qua, "Rõ ràng chỉ có 6 hạt thôi mà."

"Há..." Cố Kình nhẹ nhàng đáp lời, sau đó chụp lấy hai nhụy hoa đang run run rẩy rẩy, "Vậy hai hạt này là cái gì?"

Diệp Minh Hoan lập tức kinh hoảng thở dốc một tiếng, mạnh mẽ bật dậy từ trên giường, "Đại ca!!... Ô..."

"Hai cái hạt ở trước ngực Minh Hoan này... sao lại trở nên cứng như vậy?"

Ngón tay Cố Kình còn sót lại một ít thuốc cao, nhân tiện tóm lấy đầṳ ѵú xinh xắn mà se tới se lui, "Sưng to như thế... chẳng lẽ nơi này cũng ngã bệnh sao?"