Chương 41: Chuyện xấu không rủ cũng tới

Bộ phim mới của đạo diễn Trương công chiếu vào ngày 26 tháng 6 tại thành phố Z. Có hai lý do lựa chọn thành phố Z để tổ chức sự kiện, thứ nhất, đây là thành phố phồn hoa nhất nước X, thứ hai nằm ở Du Tinh Lạc. Ai cũng biết đạo diễn Trương ưu ái cô hơn những diễn viên khác, ông quyết định chọn thành phố Z không phải là chuyện ngoài dự kiến.

Ngày công chiếu đầu tiên là ngày rầm rộ nhất, buổi sáng tổ chức họp báo, buổi tối có tiệc tối. Tinh Lạc là nữ diễn viên chính nên cô không thể vắng mặt, cũng không thể ngang nhiên bỏ về như lần trước ở thành phố H, vì quản lý Sơ Hạnh đã cảnh cáo, dặn đi dặn lại cô như thế là không tôn trọng khách mời.

Tinh Lạc mang vẻ mặt cam chịu, cắn răng đến tham dự. Họp báo tiến hành rất thuận lợi, câu hỏi của ký giả xoay quanh bộ phim là chủ yếu, rất ít đả động tới đời tư Tinh Lạc. Cho dù có người cố tình hỏi xoáy thì Tinh Lạc cũng khôn khéo đáp xoay chặn đứng, khiến Sơ Hạnh vui mừng cho cô một nút like to đùng.

Họp báo thì dễ rồi, thế nhưng tiệc tối mới là sự kiện cần chú ý đề phòng, ở đó có đủ thể loại người, chỉ cần hành xử sơ xuất một tẹo thôi cũng đủ mất mặt.

“Chị Tinh Lạc, chị thật xinh đẹp.”

Bao Tử ngẩn người ngắm nhìn Tinh Lạc trong gương, khuôn mặt trái xoan thon gọn, làn da trắng ngần căng bóng không tỳ vết, thêm một chút má hồng tươi tắn và rạng rỡ. Đuôi mắt Tinh Lạc được tô điểm một giọt lệ pha lê lóng lánh như phụ trợ con ngươi thăm thẳm hút hồn, quỳnh mũi khéo léo cao cao, bên dưới là đôi môi anh đào nhỏ nhắn mọng nước mời gọi người ta phạm tội.

Cách trang điểm khi đi họp báo và cách trang điểm đi tiệc tối là khác nhau một trời một vực, một cái đoan trang nhã nhặn, một cái nóng bỏng quyến rũ. Bao Tử càng thích vế sau hơn, tựa như Tinh Lạc trời sinh phù hợp với phong cách yêu tinh hại nước hại dân, diễm lệ động lòng người.

Đến chính bản thân Tinh Lạc cũng thích ăn mặc gợi cảm, gợi cảm không phải là lả lơi, lăng loàn, gợi cảm là một thứ gì đấy bí ẩn và ngọt ngào, như một đóa hoa hồng có gai tỏa ra mùi hương hấp dẫn.

Tinh Lạc cười, cô đeo lên đôi bông tai màu đỏ tương xứng với bộ váy đang mặc trên người, xoay một vòng trước gương, hài lòng nâng cằm.

“Đến giờ rồi, Bao Tử, chúng ta đi.”

Bữa tiệc tối được được tổ chức ở một trong những khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Bạch thị. Khi đến đặt trước hội trường bữa tiệc, đạo diễn Trương phi thường bất ngờ khi toàn bộ chi phí đều không phải thanh toán lấy một xu. Nói cách khác, chủ nhân của khách sạn cho bọn họ tổ chức tiệc miễn phí, miễn phí đồ ăn thức uống, miễn phí trang trí hội trường, miễn phí phục vụ,...

Đạo diễn Trương không hiểu, là ai ra tay hào phóng như vậy? Vốn ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chi trả một khoản tiền không nhỏ.

Đạo diễn Trương khoe khoang với các diễn viên trong đoàn, mọi người đều trầm trồ đoán già đoán non, chỉ riêng Tinh Lạc là nhìn thấu sự việc.

Khách sạn này trực thuộc Bạch thị, đoàn làm phim có sự tham gia của thiếu phu nhân muốn tổ chức tiệc, bọn họ mà lấy tiền thì khác nào vứt hết mặt mũi Bạch thị. Mặc dù thân phận của Tinh Lạc không được công bố ra bên ngoài, nhưng nhân viên Bạch thị nào có ai không tin tức linh thông, bọn họ sớm đã biết mặt và nghề nghiệp của Tinh Lạc. Và đương nhiên, Bạch Cố góp phần không nhỏ để thúc đẩy tin tức đi xa hơn.

Tinh Lạc yên lặng thu nhỏ sự tồn tại, cô đứng ngoài ban công uống rượu một mình, bộ váy đuôi cá đỏ rực bó sát tôn lên đường cong hoàn hảo hình chữ S.

Tinh Lạc điệu thấp không có nghĩa là cô không thu hút ánh nhìn, chỉ riêng ngoại hình thôi đã làm những gã đàn ông háo sắc rục rịch. Liên tục có ánh mắt kinh diễm ném về phía cô, Tinh Lạc làm như không nhìn thấy đếm thời gian trôi đi, đợi bữa tiệc nhàm chán kết thúc.

Thế nhưng… Tinh Lạc hiểu đạo lý ‘chuyện xấu không rủ cũng tới’.

“Du tiểu thư, cô là cô gái đẹp nhất tôi từng gặp, cô có vui lòng uống với tôi một ly hay không?”

Một tên thiếu gia nhà giàu chân nam đá chân chiêu mang theo đàn em của hắn vây quanh Tinh Lạc, có vẻ hắn đã ngà ngà say, mùi rượu nồng nặc pha trộn mùi nước hoa hắc hắc phả vào mũi Tinh Lạc làm cô buồn nôn cực điểm.

Tinh Lạc bất động thanh sắc lùi ra xa một bước, cô cũng không chấp nhặt hắn ta, nâng ly rượu trong tay uống cạn.

“Được rồi chứ?”

Được rồi thì mau phắn đi để bà đây ngắm cảnh đêm!

Tên phú nhị đại cười khằng khặc, hắn ta không biết điểm dừng nói lời trêu ghẹo, lai còn muốn động tay động chân.

“Du tiểu thư, cô rất hợp khẩu vị của tôi. Hay là cô ra giá đi… bản thiếu gia có tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được!”

Tinh Lạc tránh thoát phạm vi bàn tay của hắn ta vồ đến, cô nhíu nhíu mày, cất cao giọng.

“Thiếu gia này… tôi không biết anh là thiếu gia nhà nào nhưng làm ơn ăn nói cho cẩn thận. Anh nói vậy là ý gì?”

“Ý gì? Ha ha ha!!”

Tên thiếu gia nào đó quàng vai đàn em cười gập bụng, hắn đánh giá Tinh Lạc từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt sằng bậy như muốn lột sạch vải vóc trên người cô xuống.

“Đừng có giả vờ thanh cao làm gì, minh tinh các cô ai mà không phải là con điếm hạng sang. Bản thiếu gia quyết định rồi, đêm nay tôi phải ngủ với cô!”

Tinh Lạc nhún vai, cô đưa mắt nhìn Sơ Hạnh đằng xa xa đang mải trò chuyện với đồng nghiệp, đau đầu lẩm bẩm.

“Đồ thần kinh!”

Nghe theo lời Sơ Hạnh dặn dò, cô không muốn tạo thêm rắc rối không cần thiết nên đi vòng qua người mấy gã háo sắc định trở lại hội trường.

Bất quá, Tinh Lạc càng nhẫn nhịn, bọn hắn lại càng cho rằng cô sợ. Lối đi ban công bị người ta chắn ngang, hơi thở Tinh Lạc lạnh xuống, cô ngoái đầu.

“Thiếu gia này, anh bảo con chó của anh lui ra đi, vướng quá.”

“Không không!”

Tên thiếu gia nhà giàu loạng choạng bước đến gần Tinh Lạc, hắn ta vuốt ve tóc mai cô, khinh thường nói.

“Người đẹp đừng đi vội, trừ phi cô đồng ý ngủ với tôi. Ba trăm vạn thế nào? Đủ cho cô ăn tiêu thoải mái.”

Tinh Lạc tặng cho người đối diện một đôi mắt trắng dã, cô cười nhẹ, môi đỏ mấp máy nhả ra vài từ.

“Cút ra xa một chút, đê tiện!”

Rắc!

Sợi dây sĩ diện của tên phú nhị đại đứt đoạn, hắn ta giận dữ túm cánh tay Tinh Lạc, khuôn mặt đã không mấy đẹp đẽ giờ xấu xí như một loài thú hoang dại, gầm gừ.

“Con điếm thối! Nghĩ tao cho mày tí thể diện là mày được phép lên mặt à? Ngủ với lão già họ Trương được mà không ngủ với tao được, tao có gì thua lão ấy?”

Tinh Lạc trầm mặt, hình như scandal đã được tẩy trắng rồi mà vẫn có một số người óc chó không chịu tin nhỉ?

Cô vặn tay, mặc kệ cổ tay đau nhức tím bầm giãy ra khỏi bàn tay ghê tởm của hắn ta, không nhịn được chửi bậy.

“Mẹ nó! Đem ra so sánh không biết ngượng, đạo diễn Trương hiển nhiên hơn đứt anh.”

Hơn ở tư cách làm người đấy!

“Cái gì? Con đĩ!”

Tên thiếu gia và đàn em phẫn nộ, lần nữa phun lời lẽ không hay. Tinh Lạc từ nãy tới nghe bọn hắn mắng cô ‘con điếm’ và ‘con đĩ’ đến phát ngán, đang lúc cô không nhịn được muốn tát cho hắn một cái lệch mặt thì có một giọng nói bay bổng, thánh thót truyền đến.

“Các anh đẹp trai, các anh bắt nạt một cô gái yếu đuối mà không thấy nhục nhã à? Có cần tôi gọi thêm người đến xem không?”

Tinh Lạc và đám người đồng thời giật mình tìm kiếm phương hướng phát ra giọng nói, khi nhìn rõ người đi tới là ai, ngoại trừ Tinh Lạc phận gái thẳng, những tên khác trong giây lát ngẩn người chết lặng.