Đại não của Bạch Kỳ lúc này là một mảnh trống rỗng, khí lạnh truyền từ mặt đất lên đến đầu gối, sau đó lan ra khắp tứ chi bách hài, anh lặng người một lúc thật lâu. Bạch Kỳ trăm tính vạn tính, nhưng anh có chết cũng không thể ngờ Bạch Lạc Quân lại súc vật tới trình độ này. Anh và Bạch Lạc Quân đấu đá lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ Bạch Kỳ từng nghĩ sẽ làm hại đến tính mạng của hắn ta. Dẫu sao thì Bạch Lạc Quân cũng là chú ruột của anh, là người thân trong gia đình, anh không có mất nhân tính đến vậy.
Thế nhưng… Bạch Lạc Quân thì sao? Hắn ta gϊếŧ cả anh trai… lẫn chị dâu của mình? Đó là anh trai của hắn! Là anh trai máu mủ ruột già của hắn! Hắn ta gϊếŧ anh trai mình một cách bình thản và quyết tuyệt. Nếu như để Bạch Cố biết được chuyện này, ông sẽ thế nào chứ? Thật không tưởng tượng nổi…
Hiện tại, đương nhiên Bạch Kỳ không có tâm trí để nghĩ quá sâu xa về hệ lụy của sự việc, anh chỉ biết… tất cả các giác quan của anh như bị tê liệt. Đón nhận một cú sốc lớn, có lẽ là cú sốc lớn nhất đời, tận mắt nhìn thấy chú ruột gϊếŧ cha mẹ mình, Bạch Kỳ mất hết tri giác, duy độc mở trừng trừng mắt nhìn màn hình ti vi đen kịt.
Bạch Lạc Quân cười khinh miệt, châm một điếu thuốc hút, thảnh thơi ngồi xem biểu cảm khổ sở trên khuôn mặt anh tuấn của Bạch Kỳ. Hắn đang đợi… hắn đang đợi Bạch Kỳ nổi cơn điên lên, như thế hắn càng khoái trí, càng hả hê.
Phải nói rằng Bạch Lạc Quân rất biết cách hành hạ người khác, hắn biết… phương thức hành hạ tinh thần có hiệu quả hơn phương thức hành hạ thể xác nhiều.
Bạch Kỳ chầm chậm ngước mắt nhìn Bạch Lạc Quân, anh há miệng thở dốc, gân xanh trên thái dương nổi cộm, muốn nói nhưng lại nói ông ra lời, ngôn ngữ như bị nghẹn lại trong cổ họng.
“Ông… ông…”
Bỗng nhiên, hình ảnh khuôn mặt đắc ý của Bạch Lạc Quân trong mắt Bạch Kỳ biến thành xiêu xiêu vẹo vẹo, đồng thời một cơn đau đầu như búa bổ ập đến, khiến Bạch Kỳ quặn người lại.
Bạch Kỳ thề, anh chưa bao giờ cảm thấy đau đớn nhường này, như thể có hàng ngàn, hàng vạn cây đinh đang cắm sâu vào đầu anh, đau đến mức Bạch Kỳ phải cất giọng rống lớn giống một con dã thú.
Bạch Lạc Quân và đám người của hắn ta không hiểu Bạch Kỳ bị làm sao, ngơ ngác nhìn nhau. Bạch Lạc Quân híp mắt, hắn cũng không biết trong hồ lô của Bạch Kỳ có chứa cái gì, có thể là anh đang giả vờ, nên hắn đánh mắt cho hai tên đang giữ anh, tỏ ý đề phòng.
Cái đau xâm lấn Bạch Kỳ, theo từng giây từng phút trôi qua, anh đã rơi vào trạng thái mơ hồ lúc nào không hay. Trong biển ý thức, cơn đau hóa thành sóng lớn như muốn cuốn trôi Bạch Kỳ đi, Bạch Kỳ chới với không có điểm tựa. Nhân cách Bạch Kỳ ngốc cảm nhận được nguy hiểm, anh xuất hiện muốn kéo nhân cách thứ hai về, thế nhưng chính bản thân anh cũng bị cuốn theo, chôn vùi trong làn sóng lớn.
Bạch Kỳ choàng mở mắt, anh hoảng hốt cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ xíu của mình, rồi lại nâng mắt nhìn hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa. Là bố mẹ!
Đột ngột, tiếng chuông cửa vang lên, anh thấy mẹ anh đứng dậy đi mở cửa, cơ thể không nghe theo sự điều khiển của anh định chạy ra. Thế nhưng được nửa chừng, khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của mẹ, cơ thể phản xạ có điều kiện núp sau bức tường.
Bạch Kỳ nhỏ bé nhô cái đầu, giương mắt nhìn mấy tên cướp hoành hành trong nhà, giương mắt nhìn bố mẹ nằm trong vũng máu. Màu đỏ của máu đỏ như thế, chói mắt như thế và khuôn mặt của người chú Bạch Lạc Quân rõ ràng như thế. Bạch Kỳ nhỏ cuộn tròn trong một góc bịt chặt miệng không dám lên tiếng, nước mắt rơi như mưa, tiếng nghẹn ngào bị chặn đứng, run rẩy không ngừng.
Bạch Kỳ rốt cuộc hiểu ra, anh đang nhớ lại, anh nhớ lại những ký ức mà anh đã quên mất lúc năm tuổi. Không, nói chính xác hơn là Bạch Lạc Quân đã ép anh phải nhớ lại! Chính là Bạch Lạc Quân ép anh.
Bạch Kỳ nhỏ bé chịu đả kích trốn nơi góc khuất, nó khóc không thành tiếng, trong đầu luẩn quẩn câu hỏi.
Tại sao?
Chú, tại sao lại làm vậy?
Tại sao? Bố mẹ ơi… tại sao?
Không! Nó không tin! Đúng vậy, nó không tin!
Tất cả đều là giả dối! Giả dối!
Đôi mắt tinh anh của bé con Bạch Kỳ hiện tại không có lấy một tia ánh sáng, nó trở nên vô thần vô định. Đến khi đám người Bạch Lạc Quân đi rồi, Bạch Kỳ mới từ từ đứng dậy. Trên mặt nó là vệt nước mắt còn chưa kịp khô, nó đi thẳng về phòng không quay đầu lại, không quay đầu nhìn thảm trạng của bố mẹ lấy một lần, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
“Tại sao Kỳ Kỳ lại đi ra ngoài này? Đến giờ đi ngủ rồi, mẹ nói nếu Kỳ Kỳ không chịu đi ngủ thì không phải là đứa bé ngoan. Kỳ Kỳ ngoan lắm, Kỳ Kỳ phải đi ngủ thôi… chúc bố mẹ ngủ ngon.”
Vừa nói, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khóe mắt, hàm răng cắn chặt môi rớm máu. Từ cái đêm định mệnh ấy, Bạch Kỳ liền biến thành ngu si, ngốc nghếch hết thuốc chữa.
Anh cũng cuối cùng cũng nhận ra, Kỳ Kỳ ngốc vốn dĩ không tồn tại từ ban đầu, cái tồn tại chỉ là cái nỗi sợ hãi của anh. Nỗi sợ hãi hóa thành một phiên bản Bạch Kỳ đơn thuần, ngây ngô, anh dùng nó làm cái vỏ bọc để ngụy trang cho tâm hồn yếu đuối của bản thân, che giấu nội tâm sợ hãi. Thật thảm bại làm sao…
Bạch Kỳ chỉ là một người, là một cá thể, là một tâm hồn. Thế nhưng, Kỳ Kỳ phải làm sao bây giờ? Kỳ Kỳ cũng không phải là hư vô.
Bạch Kỳ là Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng là Bạch Kỳ. Anh… rốt cuộc là ai? Anh của hiện tại… là ai?
Ngay khoảnh khắc hai nhân cách của Bạch Kỳ không ngừng tráo đổi, tranh đấu, dằn vặt thì Tinh Lạc đang nằm trên giường đã bắt đầu có phản ứng. Khuôn mặt tinh xảo của cô đỏ lựng lên, cô khó chịu kéo kéo quần áo, nhẹ giọng rêи ɾỉ.
“Ưm… nóng… nóng quá.”
Thanh âm của Tinh Lạc như đánh thức Bạch Kỳ, anh mở mắt khó khăn nhìn cô, nhưng đầu thì vẫn đau khó cưỡng, mồ hôi chảy ròng ròng. Biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Kỳ biến đổi liên tục, khi thì ngây ngô như Kỳ Kỳ, khi thì âm trầm như nhân cách thứ hai.
Bạch Lạc Quân cũng phát hiện thuốc của hắn đã có tác dụng, hắn vui mừng sai người cởϊ qυầи áo Tinh Lạc, nói.
“Không biết rằng, nếu anh tận mắt nhìn thấy vợ của anh cùng mấy tên đàn ông khác lăn lộn thì sẽ ra sao nhỉ? Rất thú vị đúng không?”
Bạch Kỳ giật giật cơ mặt, anh căng da đầu cố giữ tỉnh táo, anh giãy dụa muốn đứng dậy nhưng cả người vô lực.
Tinh Lạc, không được… không thể được! Cô không được có việc gì!
Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng, anh cũng muốn thử đứng dậy đi bảo vệ Tinh Lạc, nhưng anh vốn yếu đuối, cơn đau đầu và bàn tay chắc như gọng kìm của hai người đằng sau khiến anh không tài nào cử động.
Tiểu Lạc… không được làm hại Tiểu Lạc! Ai đó… hãy cứu Tiểu Lạc đi.
Kỳ Kỳ mở to mắt nhìn quần áo của Tinh Lạc bị người ta dần dần cởi bỏ, anh không biết nghĩ tới cái gì, bỗng dưng nhanh chóng hạ quyết định. Trong vùng ý thức mênh mông, Kỳ Kỳ lần nữa tìm thấy nhân cách Bạch Kỳ thứ hai, một nhân cách mang khuôn mặt giống y như anh, nhưng chững chạc hơn, trầm tĩnh hơn, cũng phù hợp với Tinh Lạc hơn.
Anh biết, anh biết điều đó. Để làm một Bạch Kỳ phù hợp với Tinh Lạc, anh cần phải biến mất.
Anh giãy dụa làm cái gì chứ? Anh lưu luyến làm cái gì chứ? Không phải Bạch Kỳ là một người hay sao? Chỉ cần Tinh Lạc bình an, muốn anh làm gì cũng được. Như một viên kẹo đường có thể tan bất cứ lúc nào, Kỳ Kỳ cũng vậy, viên kẹo đường anh gìn giữ trong bọc, anh đã sớm tự nguyện cho Tinh Lạc ăn. Và nếu như sự tồn tại của anh như một viên kẹo đường, vậy thì bây giờ chính là thời khắc mà sự tồn tại của nó phát huy tác dụng.
Này, bản thân, hãy hứa với Kỳ Kỳ… cứu Tinh Lạc và sống thật hạnh phúc, sinh một đàn vịt con nhé? Kỳ Kỳ thật sự rất thích vịt con đấy.
Hứa nhé? Móc tay làm chứng!
Hứa… tôi hứa.