Chương 86: Cầu hôn

Tinh Lạc thừ người nhìn đám người trong hội trường tách ra làm hai, Bạch Kỳ từ đằng trước đi tới, đôi mắt anh không rời cô nửa giây, bên miệng treo nụ cười như có như không mê người. Bạch Kỳ mặc u phục đen tuyền chỉn chu, mái tóc vuốt ngược ra sau, mày kiếm, mũi cao, khuôn mặt như đẽo gọt dưới ánh sáng vàng của hội trường càng thêm phần mị lực, huyền bí. Bạch Kỳ như thế này dường như trưởng thành hơn thường ngày, khiến tâm thần Tinh Lạc không thể kìm chế mà mãnh liệt rung động.

Rất nhanh, Bạch Kỳ đã đứng trước mặt Tinh Lạc, Tinh Lạc mới hoàn hồn, phát hiện Nguyệt Tích Lương vốn dĩ đứng cạnh cô không biết từ bao giờ đã lủi đi mất. Tinh Lạc có chút bối rối, cô nhỏ giọng.

“Bạch Kỳ, anh đang làm gì vậy?”

Bạch Kỳ ít khi thấy Tinh Lạc kinh ngạc thất thố, anh hơi đắc ý nhướn mày, mở miệng nói.

“Thì như em thấy đấy, anh tạo bất ngờ cho em.”

Thực ra, bữa tiệc ăn mừng chỉ là một phần lý do mà thôi, lý do quan trọng nhất để Bạch Kỳ tổ chức bữa tiệc lớn này là Tinh Lạc. Anh cũng cảm thấy bản thân rất sến sẩm, nhưng mà trên mạng không phải đã nói hay sao? Con gái thường thích những thứ sến sẩm, lãng mạn như vậy. Bạch Kỳ không tin Tinh Lạc lại không thích chúng, cô có mạnh mẽ đến đâu thì bản chất cũng là phụ nữ chính hiệu.

Hiển nhiên Bạch Kỳ đoán không sai, nói Tinh Lạc không thích, không kinh hỉ là giả. Nhưng nhiều hơn là cô hiếu kỳ và hồi hộp.

Tinh Lạc bất đắc dĩ trừng mắt lườm Bạch Kỳ, cô ho khan.

“Khụ! Anh đừng có bày trò! Mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, mau bảo bọn họ giải tán đi.”

Xấu hổ muốn chết!

Bị bao nhiêu ánh mắt săm soi, hơn nữa ai nấy đều nở nụ cười thần bí tủm tỉm, Tinh Lạc bất giác rùng mình, cả người bồn chồn không yên.

Bạch Kỳ cong cong khóe môi, anh lắc đầu.

“Không sao, nhân vật chính của buổi tiệc là em, bọn họ chỉ là làm nền mà thôi.”

“Hả?”

Tinh Lạc há hốc mồm, đúng lúc cô còn đang ngạc nhiên thì Bạch Kỳ chợt khụy gối xuống, quỳ một chân dưới nền đất, ngay trước mặt Tinh Lạc. Tinh Lạc thảng thốt che miệng để không phát ra thanh âm kỳ dị, cô mở to mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Bạch Kỳ, có lẽ bị hành động của anh dọa cho ngớ ngẩn.

Bạch Kỳ không để Tinh Lạc có thời gian thích ứng, anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp vuông bọc nhung nhỏ bằng lòng bàn tay. Bạch Kỳ từ từ mở ra nắp hộp, nâng cao chĩa về phía Tinh Lạc, trầm giọng nói.

“Tinh Lạc, anh biết chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, cũng đã sống chung cùng nhau dưới một mái nhà, thế nhưng anh tự thấy… anh chưa đủ tư cách làm chồng em. Em đã vì Bạch gia, vì anh mà hi sinh, đánh đổi nhiều thứ, em là cô gái mà anh cần… cả đời này… Bạch Kỳ chỉ cần một mình Tinh Lạc. Tinh Lạc, anh còn nợ em một đám cưới đàng hoàng, liệu em cho phép anh đù đắp nó chứ?”

Bạch Kỳ bình thường không thích nói quá nhiều, anh suy đi nghĩ lại, chỉ đúc kết ra được vài câu như vậy để nói với Tinh Lạc trước đám đông. Ngừng lại ba giây, anh lấy hết dũng khí còn sót lại, tiếp lời.

“Du Tinh Lạc, em có đồng ý lấy anh không?”

Nói ra những lời này khỏi miệng, chính Bạch Kỳ cũng không có lòng tin. Không phải anh sợ bị Tinh Lạc từ chối, bởi vì dù cô có từ chối đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ theo đuổi cô bằng được.

Bạch Kỳ biết, anh hôm nay cầu hôn Tinh Lạc là quá vội vàng, mối quan hệ của hai người chưa thiết lập được mấy ngày, thế nhưng Bạch Kỳ cũng không hối hận. Như anh đã nói, anh nợ Tinh Lạc một đám cưới, cả anh và Bạch Kỳ ngốc lẫn Bạch gia đều nợ cô. Cô xứng đáng có một đám cưới hoành tráng, xứng đáng được gả đi một cách quang minh chính đại, không phải chỉ ký một tờ giấy đăng ký kết hôn cho xong chuyện.

Thêm một điều nữa, nếu như… nếu như Tinh Lạc đồng ý lời cầu hôn của anh thì anh sẽ yên lòng hơn gấp vạn lần. Bởi vì hôm trước cô thú nhận tình cảm với anh, anh còn cảm thấy mông lung, không chân thật.

Bạch kỳ nuốt một ngụm nước miếng, con tim theo từng phút, từng giây trôi qua treo lên tận cổ họng. Bạch Kỳ theo dõi biểu cảm thay đổi trên gương mặt xinh đẹp của Tinh Lạc, đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó là suy ngẫm, trầm ngâm, cuối cùng là bình thản lại.

Tinh Lạc và Bạch Kỳ mắt đối mắt, cô nhìn thấy vẻ khẩn trương trong mắt anh, không tài nào giấu giếm được. Tinh lạc cười thầm trong lòng, cất tiếng.

“Bạch Kỳ, anh có chắc không? Cầu hôn em… anh không hối hận?”

Dẫu Tinh Lạc bất ngờ vì màn cầu hôn không báo trước của Bạch Kỳ, nhưng cô biết, bản thân cô đã có câu trả lời sẵn. Chỉ là, Tinh Lạc không nghĩ Bạch Kỳ nhân cách hai lại quyết đoán như thế.

Rõ ràng anh hiểu, tình cảm của cô hiện tại đang chia làm hai nửa, một nửa cho anh và một nửa cho nhân cách một ngốc nghếch, đơn thuần kia. Anh vẫn muốn cầu hôn lại cô sao? Không tự mình suy nghĩ thấu đáo, cũng không cho cô thời gian suy nghĩ?

Bạch Kỳ cười rạng rỡ, thậm chí Tinh Lạc thoáng chốc đã chìm đắm trong nụ cười của anh, phảng phất anh như biến thành Bạch Kỳ ngốc.

“Tinh Lạc, anh sẽ không bao giờ hối hận… không bao giờ.”

Những người xung quanh không biết sự việc và ẩn tình giữa Tinh Lạc và Bạch Kỳ, họ đơn thuần cho rằng, Bạch Kỳ là đang thể hiện tình cảm với vợ anh. Bởi lẽ bọn họ đã cưới nhau, được cầu hôn một lần nữa, Tinh Lạc phải vui vẻ chấp nhận ngay mới phải, tại sao lại dây dưa lâu như vậy?

Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của hai người gặp trắc trở gì sao?

Thế nhưng, quần chúng ăn dưa không suy đoán và tưởng tượng được xa vời đến đâu, Tinh Lạc đã đưa ra câu trả lời.

Cô dơ bàn tay ra, dịu dàng vuốt ve gò má Bạch Kỳ, ngón tay xẹt qua đôi lông mày căng thẳng của anh. Tinh Lạc bật cười thành tiếng, cô cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên đôi môi mỏng mím chặt của Bạch Kỳ, nhanh đến mức người anh cứng nhắc, đơ ra như một khúc gỗ.

Hơi thở nóng bỏng phả lên chóp mũi Bạch Kỳ, trong trạng thái mơ hồ, anh nghe thấy thanh âm Tinh Lạc sát cạnh bên tai.

“Được thôi, em rất sẵn lòng… đồng ý.”