Chương 83: Bạch Lạc Quân tham ô công quỹ

Thấy thần sắc mọi người lần lượt thay đổi, Bạch Lạc Quân bỗng nhiên có dự cảm không hay, nhưng cố tình Bạch Kỳ lại không phân phát tài liệu cho hắn ta. Bạch Lạc Quân nóng lòng như lửa đốt, hắn ta rốt cuộc không để ý phép lịch sự giật lấy tập tài liệu trong tay một cổ đông bên cạnh, căng mắt lên đọc lướt nhanh.

Càng đọc về sau, khuôn mặt Bạch Lạc Quân càng tái thành màu gan heo, vặn vẹo xấu xí. Vốn là nhan sắc của hắn không đến nỗi nào, phong độ, lịch lãm có thừa, thế nhưng chỉ trong vòng một giây cái hình tượng đó đã vỡ nát tan tành.

“Không thể như vậy… là lừa đảo… đây là lừa đảo! Bạch Kỳ, anh dám làm giả tài liệu?!”

Rầm!

Bạch Lạc Quân gầm lớn, đập tay xuống bàn, tập tài liệu bị xô đẩy xiêu xiêu vẹo vẹo, giấy tờ nhàu nát. Giọng nói Bạch Lạc Quân to đinh tai nhức óc, vang vọng trong phòng họp lớn, thật lâu không tiêu tan.

Bạch Kỳ nhíu màu, anh xoa xoa lỗ tai đau nhức, sau đó cười lạnh nói.

“Chú, chú không làm được không có nghĩa người khác không làm được. Chú vì cớ gì nói tài liệu này là giả? Chứng cớ đâu?”

Đúng vậy, chứng cớ đâu?

Bạch Lạc Quân nhất thời á khẩu, một ngụm tức giận bị nghẹn trong cổ họng, cực kỳ biệt khuất.

Hắn không có chứng cứ, không sai. Nhưng mà hắn không tài nào tin tưởng được những gì được ghi chi tiết trong tài liệu là sự thật. Trong đó ghi những gì? Trong đó liệt kê những thành tựu và thu nhập của một công ty trong vài năm trở lại đây, một công ty tầm trung mà ai cũng biết tên. Công ty đó mới thành lập không lâu nhưng lại dùng một tốc độ phóng mặt phát triển, là một con “hắc mã” chính hiệu trong ngành đầu tư. Bạch Lạc Quân đã tự mình tiếp xúc với một số lãnh đạo của công ty ấy, nghe nói người sáng lập ra nó còn là một bí ẩn.

Cơ mà… về công ty tầm trung nào có có thành tựu gì, kiếm được bao nhiêu lợi nhuận không quan trọng. Cái quan trọng là… trong tài liệu ghi rõ, công ty là công ty con trực thuộc tập đoàn Bạch thị, giám đốc điều hành chính là Bạch Kỳ!

Từ bao giờ một công ty xa lạ đã trở thành công ty con của tập đoàn Bạch thị? Tại sao không ai hay biết?

Nếu như vậy… nếu chuyện đó là sự thật thì công lao của Bạch Kỳ là không nhỏ. Phải biết lợi nhuận của công ty kia là cực lớn, hơn nữa nó còn rất có tiềm năng. Công ty trực thuộc Bạch thị, có nghĩa tất cả những lợi nhuận trước đó, hiện tại và mai sau của công ty ấy đều thuộc về Bạch thị. Tưởng tượng như một người có hai cái tay, bỗng một ngày lại mọc thêm một cái tay nữa, ba cái tay cùng làm việc tất nhiên năng suất hơn nhiều.

Một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, thử hỏi có ai không thích?

Bạch Kỳ đợi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời của Bạch Lạc Quân, anh khinh miệt nhếch mép, mở miệng.

“Công ty này thành lập có được sự chấp thuận của chủ tịch tiền nhiệm, Bạch Cố, cũng được điều hành, lãnh đạo bởi tôi trong suốt những năm qua. Trên hồ sơ có đóng dấu mộc đỏ xác nhận, cũng có xác nhận của cơ quan chính quyền khi chúng tôi đi đăng ký chủ sở hữu doanh nghiệp. Nếu nghi ngờ là giả, chú có thể đi điều tra xem, tôi không ngại đâu.”

Bạch Lạc Quân giật giật cơ mặt, cắn răng không đáp, bàn tay hắn nắm chặt lại, vang lên tiếng kêu răng rắc nho nhỏ.

Nhìn biểu hiện thong dong, tự tin của Bạch Kỳ thì chín, mười phần tài liệu đó là thật. Chó chết!

Hay! Hay lắm! Hay cho một Bạch Cố, hay cho một Bạch Kỳ mưu mô xảo trá! Hóa ra bọn họ đã ngấm ngầm chuẩn bị từ lâu rồi. Hay nói cách khác, bọn họ đã hoài nghi hắn từ lâu.

Hắn thật không ngờ mình lại lật thuyền trong mương, bị Bạch Kỳ vượt lên một bậc.

Bạch Lạc Quân đưa mắt nhìn các cổ đông thu lại vẻ mặt kinh ngạc, thay vào đó là kinh hỷ, vui mừng và hài lòng. Hắn không cam tâm cất tiếng.

“Bạch thị có công ty con sáp nhập vào đúng là như hổ thêm cánh, Bạch Kỳ… chúc mừng, cháu đã lập được công lớn, chắc chắn rằng vị thế và danh vọng sau này sẽ tăng lên nhiều.”

Dối trá!

Bạch Kỳ híp mắt, không nhanh không chậm nói.

“Vậy… công lao đấy có đủ để đưa tôi lên chiếc ghế chủ tịch chưa?”

Câu hỏi của Bạch Kỳ như đánh thức đám người còn đang chìm trong tâm trạng sung sướиɠ. Bọn họ hai mắt nhìn nhau, đều nhận ra nét bối rối, chần chừ trong mắt đối phương. Trước đấy thì thôi đi, công lao của Bạch Lạc Quân hơn Bạch Kỳ là không thể chối cãi, thế nhưng bây giờ… đùng một cái Bạch Kỳ xoay mình đảo ngược tình thế. Bọn hắn có chút ăn không tiêu…

Bạch Lạc Quân không chịu bỏ cuộc nghĩ nghĩ, vài phút sau hắn vội vàng thêm vào.

“Về mặt kinh nghiệm, tôi nghĩ tôi vẫn chiếm ưu thế hơn một người trẻ tuổi non dạ như Bạch Kỳ, các vị nói đúng không?”

Hắn không được để thua Bạch Kỳ! Hiện tại vẫn chưa thua! Một công ty con mà thôi, chưa đủ để Bạch Kỳ lật đổ hắn. Bạch Lạc Quân ngộ ra điều đó nên cũng yên lòng phần nào.

Bạch Kỳ cũng không ngốc, anh biết thừa, thế nhưng anh không lo lắng. Môi mỏng gợi lên thành một đường cong hoàn hảo, con mắt như nhìn xuyên qua lớp kính dày của phòng họp, lờ mờ thấy một bóng hình mảnh khảnh nện bước đi tới.

Cạnh!

Cửa phòng họp bị người từ bên ngoài mở ra, đúng lúc Bạch Lạc Quân vừa dứt lời, Người con gái với mái tóc dài đến thắt lưng gợn sóng, đeo một cặp kính đen to bản, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp lại quyến rũ. Cô hơi nghiêng đầu, tùy tay gỡ cặp tính xuống, cũng tháo tai nghe không dây ở tai ra, trước con mắt bất ngờ, ngỡ ngàng của mọi người, cô cười tươi nói.

“Bạch Lạc Quân, ông đúng là có kinh nghiệm thật ha! Nhất là kinh nghiệm tham ô công quỹ, thực là không ai sánh bằng!”