Cuộc họp cổ đông được diễn ra theo đúng kế hoạch, Bạch Kỳ và trợ lý mới sáng sớm đã có mặt tại Bạch thị. Đáng ra Bạch Cố cũng có một vé tham dự cuộc họp cổ đông này, thế nhưng ông đã viện cớ sức khỏe không ổn để cáo lui. Kể ra cũng không có gì là lạ, đứng giữa cuộc tranh chấp của con trai và cháu trai mình, đổi lại là ai cũng thấy khó xử, không thoải mái.
Bạch Kỳ chậm rãi ngồi vào vị trí đã được sắp xếp sẵn, thật khéo là vị trí của anh đối diện với vị trí của Bạch Lạc Quân. Hai người giương mắt nhìn nhau, tia điện xẹt qua, trong không khí cơ hồ tóe ra ánh lửa.
Năm phút sau, khi mọi người đã tới đông đủ, là người yêu cầu mở cuộc họp cổ đông, Bạch Kỳ dĩ nhiên phải đứng lên tuyên bố lý do, mặc dù lý do đó trong lòng ai cũng đều rõ ràng.
Bạch Kỳ chỉnh sửa lại vạt áo, đứng dậy, hơi cúi đầu, lạnh nhạt cất tiếng.
“Chân thành ảm ơn những vị cổ đông kỳ cựu của Bạch thị đã nể mặt tôi đến tham gia cuộc họp này. Như các vị đã biết đấy, tình hình hiện tại của Bạch thị phải nói là bị xáo trộn từ trong ra ngoài. Thứ nhất, ông nội tôi đã hi sinh cho Bạch thị bao nhiêu năm, Bạch thị trong tay ông nội đã phát triển ngày càng mạnh mẽ, to lớn, đứng đầu thương trường thành phố, thậm chí là top ba cả nước. Thế nhưng có một số người thích lấy lý do ông nội không đủ sức khỏe, cưỡng ép ông phải nghỉ hưu sớm, bỏ lại cái ghế chủ tịch tập đoàn. Tôi không biết những người này có ý đồ gì, nhưng mà bọn hắn đã đuổi được ông tôi xuống đài, đó là sự thật. Tiện đây, tôi thay mặt ông nội tôi cảm ơn bọn hắn, cảm ơn vì để ông được tận hưởng tuổi già, an nhàn dưỡng lão, cũng cảm ơn vì đã tạo cơ hội để Bạch Kỳ tôi đường đường chính chính xuất hiện, chứng minh bản thân.”
Bạch Kỳ nhếch khóe môi, khuôn mặt anh tuấn mang ba phần lãnh khốc, bảy phần giễu cợt. Anh nói rất nhiều, có lẽ là lần anh nói nhiều nhất trong mấy ngày qua.
Giọng nói đều đều của Bạch Kỳ vừa ngừng lại thì Bạch Lạc Quân đã cười khẩy, mở miệng.
“Cháu trai, cháu nói thế là không đúng rồi. Ở đây làm gì có ai có ý đồ gì, chỉ là chú thấy ông ấy già cả, có bệnh mà không nói ra nên muốn ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, thuận tiện phụng dưỡng ông ấy… Bạch Kỳ à, nghe nói cháu một mực giả ngốc hơn hai mươi năm, e rằng người ẩn giấu sâu nhất, người có ý đồ nhất là cháu mới phải.”
Bạch Lạc Quân khéo léo đá vấn đề sang bản thân Bạch Kỳ. Không thể không nói, hắn ta rất thông minh, không khác gì con cáo già. Việc Bạch Kỳ không ngốc một truyền mười, mười truyền một trăm, một trăm truyền một ngàn đã bằng tốc độ sét đánh quét qua giới thượng lưu, không ai không biết, không ai không hiểu.
Những cổ đông có mặt liếc nhìn Bạch Kỳ bằng con mắt tràn đầy nghiền ngẫm, có nghi hoặc, có e ngại, cũng có khó chịu vì bị lừa dối. Bọn họ ghé tai nhau xì xào bàn luận, không hề bỏ qua khí thế đầy mùi thuốc súng của Bạch Lạc Quân và Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ lơ đãng làm như không nghe thấy lời móc mỉa của Bạch Lạc Quân, anh cười khẽ.
“Chú, cháu đâu có chỉ đích danh là ai, sao chú đã vội nhận về mình thế? Ý của cháu là… chiếc ghế chủ tịch không thể để trống quá lâu, nếu không Bạch thị sẽ như rắn mất đầu, bị các tập đoàn khác coi thường. Ông nội đã chấp nhận về hưu, đã như vậy, chúng ta bầu ra chủ tịch mới càng nhanh càng tốt, tránh nảy sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Bạch Kỳ nói xong, mọi người nhao nhao gật đầu hưởng ứng. Mới đầu bọn họ đã mơ hồ xác định được chủ tịch tiếp theo chính là Bạch Lạc Quân. Nếu Bạch Kỳ không mở cuộc họp thì sớm muộn bọn họ cũng sẽ mở ra để bầu Bạch Lạc Quân lên chức chủ tịch.
Bạch Tỉnh Nhiên dù có dã tâm đến mấy nhưng anh ta không phải là máu mủ ruột thịt nhà họ Bạch, cũng không có căn cơ tốt như Bạch Lạc Quân. Anh ta đáng thương tới mức trong mắt các cổ đông, anh ta mãi mãi không thể vượt qua Bạch Lạc Quân. Uổng công Bạch Tỉnh Nhiên trước đấy vẫn còn mơ mộng hão huyền.
Thế nhưng thế cục bây giờ đã khác, Bạch Kỳ bỗng nhiên chui ra ngáng đường, để người ta phải lau mắt mà nhìn. Bạch Kỳ và Bạch Lạc Quân, cùng là dòng chính Bạch gia, ai cũng có tư cách để thừa kế chức vị chủ tịch, nhất thời bọn họ không biết nên ủng hộ ai.
Thấy Bạch Kỳ đã đi thẳng vào vấn đề, Bạch Lạc Quân cũng không thừa hơi để làm chuyện không đâu nữa. Hắn vịn ghế đứng dậy, nói.
“Nếu thế thì tôi xin tự mình ứng cử trước, mặc dù khả năng tôi còn có hạn, thế nhưng nhiều năm tôi cống hiến cho Bạch thị, không có công lao thì cũng có khổ lao. Huống hồ, chúng ta đều là người thông minh, Bạch thị sở dĩ gọi Bạch thị là vì nó là của nhà họ Bạch chúng tôi, tôi tự tin mình có quyền ứng cử.”
Đoạn, Bạch Lạc Quân vẫy tay một cái, thư ký của hắn liền lần lượt phát cho mọi người một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn. Bạch Lạc Quân tiếp tục phát biểu.
“Đây là những thành tựu, những khoản nhuận, những hợp đồng lớn mà tôi đã mang về cho Bạch thị, mời các vị xem qua.”
Bạch Lạc Quân dựa vào hắn ta đã làm việc ở Bạch thị nhiều năm, có nhiều công lao ý đồ chèn ép Bạch Kỳ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, mọi người gật gù tán thưởng, khen ngợi Bạch Lạc Quân có kinh nghiệm quản lý, điều hành tập đoàn.
Bạch Kỳ hừ lạnh trong lòng, anh không chịu thua kém, lập tức lên tiếng.
“Tự tin, quyết đoán là một đức tính tốt, tôi phải học tập chú tôi, đúng không? Tôi cũng có một thứ muốn mọi người xem, sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Bạch Kỳ không cần làm động tác ra hiệu thì thư ký của anh đã thức thời bước ra, cũng như bên phía Bạch Lạc Quân, phân phát tài liệu. Chỉ có điều tập tài liệu của phía Bạch Kỳ dày hơn của Bạch Lạc Quân gấp rưỡi, không biết là ghi những gì.
Các cổ đông tò mò mở tài liệu ra đọc, đọc một hồi lâu, khuôn mặt từng người đột ngột biến đổi, vô cùng đặc sắc và phong phú.
“Không thể nào, cái này…”