Ùng oàng!
Như sấm sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt Tinh Lạc không biết là màu đỏ hay là màu tím. Cô ngửa đầu lên nhìn trần nhà trắng xóa của bệnh viện, âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Bạch Kỳ, anh đã nghe được những gì rồi? Sao lại tự nhiên xuất hiện? Ngượng ngùng muốn chết! Cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào…
Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần thì khác, hai người mắt chữ O, mồm chữ A nghẹn họng trân trối nhìn Bạch Kỳ thần thái sáng láng. Nguyệt Tích Lương không xác định hỏi.
“Bạch Kỳ?”
Nếu cô nghe không nhầm… thì Bạch Kỳ vừa mới gọi Tinh Lạc là ‘vợ yêu’? Còn có cái gì mà ‘tóm được cái đuôi’? Thế giới này bị đảo ngược sao? Một Bạch Kỳ ngốc mà nói ra được những từ ngữ này?
Bạch Kỳ hướng sang phía Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần gật nhẹ đầu, cười khách khí.
“Xin chào Nguyệt tiểu thư và Nguyệt tổng. Cảm ơn hai người đã thường xuyên đến thăm tôi và Tiểu Lạc.”
Ầm ầm!
Lại thêm hai tiếng sấm nữa trên đỉnh đầu anh em nhà họ Nguyệt. Nguyệt Hạo Thần nhíu mày, anh ngờ vực dịch chân, ghé sát tai Tinh Lạc, làm như không để ý ánh mắt hình viên đạn của Bạch Kỳ phóng tới, nhỏ giọng.
“Tinh Lạc, đây là có chuyện gì? Có người đóng giả Bạch Kỳ?
Dạo gần đây, vì bị ảnh hưởng từ em gái thân yêu nên Nguyệt Hạo Thần đã đổi cách xưng hô với Tinh Lạc, gọi thẳng tên cô tăng phần thân thiết. Tinh Lạc cũng không quan tâm chuyện đó, cô cười hắc hắc, ngập ngừng nói.
“Cái đó… một lời khó nói hết…”
Bạch Kỳ bước hai, ba bước đột ngột chen giữa Tinh Lạc và Nguyệt Hạo Thần, gương mặt anh tuấn dưới ánh nắng như mạ thêm một lớp vàng mỏng lấp lánh, cộng với nụ cười nhàn nhạt dối trá như có như không nơi cửa miệng, đúng là nhân đôi lực sát thương. Tới nỗi Nguyệt Tích Lương phải vội vàng quay đầu đi chỗ khác, lén lút sờ lỗ mũi kiểm tra xem có bị chảy máu mũi hay không.
Trời ơi! Cái khí chất khác biệt một trời một vực này!
Bạch Kỳ trầm tĩnh nắm lấy tay Tinh Lạc ngầm tuyên bố chủ quyền, rõ ràng rành mạch nói.
“Không giấu giếm hai người, tôi không phải là đóng giả Bạch Kỳ, tôi chính là Bạch Kỳ hàng thật giá thật! Về Bạch Kỳ ngốc trước kia hai người tiếp xúc… đấy chẳng qua là một nhân cách khác của tôi mà thôi.”
Hả?
Bọn họ không nằm mơ đấy chứ? Một nhân cách khác? Nghĩa là sao?
Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần hai mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự nghi hoặc trong con ngươi đối phương. Lời Bạch kỳ nói qua gây sốc, hai người không kịp lý giải, thời khắc này lại cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Tinh Lạc ho khan, cô nhìn ngó xung quanh hành lang bệnh viện, cách vài giây lại có bác sĩ, y tá và bệnh nhân đi ngang qua, cô không thể không đánh tiếng nhắc nhở.
“Chi tiết mọi chuyện vào trong hay nói, chúng tôi sẽ cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.”
Nguyệt thị đã đề nghị giúp đỡ Bạch thị trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cho thấy Nguyệt thị quả thật có tấm lòng thành. Không nói đến mối quan hệ giữa Tinh Lạc và Nguyệt Tích Lương, cô cũng không muốn nói dối họ, làm họ phí sức lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của cô.
“Được rồi.”
Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần đồng thời gật đầu, theo chân vợ chồng Tinh Lạc vào trong phòng bệnh, đóng chặt cửa. Mười phút sau, sau khi được khai sáng đầu óc, hai người bừng tỉnh đại ngộ, không ngừng cảm thán cuộc đời có nhiều điều kỳ lạ.
Bạch Kỳ có hai nhân cách, nếu không tận mắt chứng kiến thì có ai dám tin cơ chứ?
Vậy là Tinh Lạc cũng không hoàn toàn là cưới thằng ngốc? Trong một thằng ngốc có một tên thông minh? Hơn thế… cô còn yêu anh ta? Nói đi nói lại có vẻ lằng nhằng kỳ quái, nhưng suy cho cùng, Nguyệt Tích Lương cũng đã từ bỏ ý định khuyên Tinh Lạc ly hôn.
Tình cảm của hai người thì để hai người tự giải quyết đi, người ngoài như cô không tiện xen vào.
………
Hai tuần nhanh chóng trôi qua, Bạch Kỳ chính thức được xuất viện. Làm xong thủ tục xuất viện, trước tiên Bạch Kỳ và Tinh Lạc đã ghé qua nhà họ Du để xem tình hình sức khỏe của Bạch Cố, tiện thể thông báo cho Bạch Cố kế hoạch sắp tới.
Bạch Cố đương nhiên không có ý kiến, bây giờ ông đã không muốn đối đầu với Bạch Tỉnh Nhiên và Bạch Lạc Quân nữa, càng nhìn thấy Bạch Lạc Quân đi sai hướng, ông lại càng đau lòng. Bạch Cố chỉ duy nhất dặn dò một điều, cho dù kết quả có ra sao đi nữa, nếu như Bạch Kỳ thắng, hãy để cho Bạch Lạc Quân có một cơ hội sửa chữa lỗi lầm. Vì dù sao Bạch Lạc Quân cũng là chú của anh, là máu mủ ruột thịt không thể nào chối bỏ.
Bạch Kỳ miễn cưỡng đồng ý với Bạch Cố. Anh sẽ cho cho Bạch Lạc Quân cơ hội, nhưng nắm bắt được cơ hội đó hay không thì là do tâm tính của hắn rồi. Còn Bạch Tỉnh Nhiên… sói mắt trắng như anh ta, không giải quyết triệt để ắt có tai họa về sau.
Ra viện hai ngày, Bạch Kỳ đã quyết định xuất đầu lộ diện. Bạch thị từ khi rơi vào tay hai người Bạch Tỉnh Nhiên và Bạch Lạc Quân, bên ngoài thoạt nhìn vẫn hoạt động như thường, nhưng bên trong đã loạn thất bát tao. Không vì gì khác, chính vì hành vi quấy rối thị trường cổ phiếu của Tinh Lạc.
Bạch Tỉnh Nhiên đã từng một lần nếm thử sự lợi hại của tổ chức Vic, nên lần này anh ta cực kỳ thận trọng. Chẳng qua, có thận trọng đến mấy cũng không giải quyết được trong một khoảng thời gian ngắn.
Một chiếc xe thể thao đen nhánh dừng lại trước tòa nhà cao ốc của tập đoàn Bạch thị. Trợ lý của Bạch Kỳ xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Bạch Kỳ và Tinh Lạc. Ba người bình thản bước vào tòa nhà, bảo an nhìn thấy Bạch Kỳ và Tinh Lạc, cũng nhận ra hai người, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản.
Bạch thị vẫn là do người nhà họ Bạch cầm quyền, dẫu ‘người nhà họ Bạch’ nào đó đã trở mặt với Bạch gia. Huống hồ, Bạch Kỳ còn là giám đốc hữu danh vô thực của Bạch thị, nào ai cấm được anh tới Bạch thị.
Ba người Bạch Kỳ đi một đường, thấy các nhân viên bận rộn tối mắt tối mũi, nháo nhào cả lên. Tinh Lạc miệng huýt sáo làm như không liên quan đến cô, mắt khẽ chuyển liền nhìn thấy Bạch Tỉnh Nhiên đi ra từ phòng họp. Tinh Lạc cười híp mắt, giơ tay gọi to.
“Anh Tỉnh Nhiên, đã lâu không gặp!”