Khóe môi Tinh Lạc điên cuồng co rút, cô day day thái dương, bất lực đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh. Thiết nghĩ nếu cô ở đây thêm một giây nào nữa thì sẽ kìm lòng không được mà đánh anh thừa sống thiếu chết quá. Không biết xấu hổ! Sao cô có thể động lòng với anh cơ chứ! Hoàn toàn không phải mẫu đàn ông cô thích!
Bạch Kỳ nghiền ngẫm nhìn bóng lưng Tinh Lạc chạy trối chết, không khỏi cười thầm trong lòng.
Tiểu Lạc của anh vẫn là rất đáng yêu. Cô đang ngượng ngùng kìa!
Nhưng mà không chìm đắm trong tình yêu màu hường quá lâu, Bạch Kỳ đã hồi thần, bắt đầu tập trung vào công việc. Không có Tinh Lạc làm phân tâm, Bạch Kỳ như biến thành một người khác vậy, anh tùy tiện đặt máy tính bảng lên bàn, chiếu thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết, cất giọng.
“Công ty của chúng ta đã đến giai đoạn nào rồi? Trình bày đi!”
Sếp à, cái đấy đã nói qua từ đời nào rồi? Sếp căn bản không nghe!
Mấy vị cấp dưới của Bạch Kỳ khóc không ra nước mắt, đành phải lần nữa lặp lại những gì bọn hắn đã từng nói.
“Công ty vẫn dựa theo tiến độ định sẵn phát triển, giờ đã leo lên thành công ty tầm trung, cũng coi như là có danh tiếng kha khá. Làm theo phân phó của Bạch tổng, chúng tôi đã giấu nhẹm việc công ty thực chất là công ty con của tập đoàn Bạch thị, những tài liệu, sổ sách, thu nhập liên quan đều giao tận tay Bạch chủ tịch xử lý, không hề để cho Bạch Tỉnh Nhiên và Bạch Lạc Quân phát hiện. Đương nhiên, hai người bọn hắn đã nhận ra điều bất thường, cho người ráo riết đi điều tra. Thế nhưng một phần là bọn tôi ẩn nấp kỹ, một phần là do quá muộn nên bọn hắn sẽ không điều tra đến chúng ta nhanh được.”
Không cần giấu giếm làm gì, đây chính là phương án đề phòng từ trước của Bạch Kỳ. Bạch Kỳ không phải người đơn giản, nếu như anh đã nghi ngờ Bạch Tỉnh Nhiên và Bạch Lạc Quân thì anh không thể nào ngồi im chờ chết được. Có lẽ Bạch Cố còn yếu lòng, đem niềm tin đặt sai chỗ, nhưng Bạch Kỳ thì không, trên đời này… người mà Bạch Kỳ tuyệt đối tin tưởng ngoại trừ Bạch Cố thì chính là Tinh Lạc.
Bí mật thành lập công ty riêng bên ngoài là kế hoạch Bạch Kỳ đã ấp ủ từ lâu, cũng tốn nhiều thời gian để hoàn thành. Vừa tránh tai mắt hai người Bạch Tỉnh Nhiên, vừa phải tráo đổi nhân cách không có nhiều thời gian, Bạch Kỳ nhân cách hai mỗi lần xuất hiện cơ hồ đều vùi đầu vào làm việc. Cuối cùng ngày hôm nay, công sức của anh không uổng công, công ty đã có đất dụng võ.
Bạch Kỳ tính sơ thời gian bình phục còn lại, nói.
“Trong vòng hai tuần nữa, tôi cho các người hai tuần chỉnh lý công ty, chuẩn bị trạng thái tốt nhất. Hai tuần nữa tôi sẽ xuất viện, khi đó… các người cũng đã tới lúc bước ra ngoài ánh sáng rồi.”
Trong số những thuộc cấp đắc lực của Bạch Kỳ, có người là người mới trẻ tuổi, có người là nhân viên tập đoàn Bạch thị, có người là cổ đông, cũng có người là kẻ thù của Bạch Tỉnh Nhiên và Bạch Lạc Quân, bị bọn hắn hại tan cửa nát nhà. Nhưng mà tất cả bọn họ đều phải giấu nhẹm đi chuyện mình đang làm việc cho Bạch Kỳ. Bạch Kỳ trở thành một ông chủ bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi, một ông chủ mà không thể đem khoe cho toàn thế giới biết. Điều ấy nghẹn khuất đến mức độ nào? Bạch Kỳ hiểu rõ.
Lần này ngược lại là một cơ hội tốt để Bạch Kỳ chứng minh bản thân, cũng là cơ hội để các nhân viên dưới trướng vùng dậy. Bọn họ đã ẩn nhẫn quá lâu rồi!
Trong phòng, Bạch Kỳ và các thuộc cấp bàn bạc công chuyện, bên ngoài phòng, Tinh Lạc cũng không nhàn rỗi. Cô vừa ra khỏi cửa thì đυ.ng mặt Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần đang tính tới thăm hai người, Nguyệt Tích Lương thân thiết nắm tay Tinh Lạc, hỏi.
“Lạc Lạc, cô đã tìm ra cách đối phó với hai tên bạch nhãn lang kia chưa? Nếu thực sự hết cách, tôi và anh trai không ngại dốc hết sức giúp đỡ cô. Thế nào?”
Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần đã suy nghĩ kỹ, lý do quyết định giúp Tinh Lạc… phần lớn là vì tình cảm bạn bè, phần nhỏ là vì lợi ích. Bạch thị là tập đoàn lớn nhất nhì thành phố, thậm chí là cả nước X, nếu như bọn họ nợ Nguyệt thị một ân tình thì những hợp tác sau này sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Đương nhiên, phần nhỏ chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nhỏ không bằng một cái móng tay nữa là!
Nguyệt Tích Lương luôn luôn là một cô gái trọng tình nghĩa, cô không đứng ra giúp người bạn thân của mình trong chuyện này mới là lạ. Chung quy, Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần không biết Bạch Kỳ có hai nhân cách, cho rằng duy độc một mình Tinh Lạc chống đỡ hai người Bạch Lạc Quân. Một mình Tinh Lạc thì có bao nhiêu vất vả và rủi ro chứ?
Tinh Lạc nghĩ nghĩ, cũng không từ chối ý tốt của Nguyệt Tích Lương. Sự thật là… cho dù Nguyệt Tích Lương không chủ động đề nghị thì cô cũng sẽ tự tìm đến cửa nhà họ thương lượng. Càng có nhiều người đứng bên phía ông cháu Bạch Kỳ thì càng có nhiều phần trăm chiến thắng, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, Tinh Lạc không thể không phòng ngừa.
Tinh Lạc cảm kích cười, kéo Nguyệt Tích Lương ngồi xuống băng ghế chờ, nhỏ giọng.
“Được, không chê tôi mang lại phiền phức cho Nguyệt thị mấy người là được. Cảm ơn nha!”
Nguyệt Tích Lương hào sảng chậc lưỡi, cô bẹo má Tinh Lạc, giả vờ hờn dỗi nói.
“Phiền là phiền thế nào?! Cô ấy… tôi biết cô sẽ không bỏ mặc Bạch thị đâu, nên tôi đành phải chạy theo cô chứ còn sao nữa?”
Tinh Lạc bị véo đến đau, má phấn nộn đỏ bừng một mảng, cô bất đắc dĩ trợn mắt.
“Đổi lại là cô, cô có như tôi không?”
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, đáp.
“Tôi? Nói thật là tôi không biết cô đang nghĩ gì. Cô với tên Bạch Kỳ ngốc kia kết hôn không phải vì tình yêu. Anh ta ngốc như vậy, không xứng với Tinh Lạc cô, nhưng cô cứ khăng khăng bảo vệ anh ta, cũng không chịu ly hôn với anh ta…”
Ngừng lại ba giây, Nguyệt Tích Lương híp mắt, chất vấn.
“Đừng nói là cô yêu anh ta đấy nhé?”
Tinh Lạc bị hỏi bất ngờ giật mình thon thót. Cô chột dạ liếʍ môi quay đầu, không dám nhìn thẳng Nguyệt Tích Lương, hai vành tai thanh tú không tự chủ đỏ ửng như cánh hoa đào tháng ba. Tinh Lạc ấp úng, lần đầu tiên lắp ba lắp bắp không nói thành lời.
“Tôi… tôi… nhưng mà…”
Nguyệt Tích Lương hơi hơi há to miệng, Nguyệt Hạo Thần bên cạnh cũng đứng thẳng lưng thôi dựa vào tường. Cả hai anh em nhà họ Nguyệt nhìn chằm chằm vào biểu hiện như bị nói trúng tim đen của bạn nhỏ Du Tinh Lạc, tiếng sấm nổ đùng đoàng trên đầu.
Đùa nhau à? Thật sự…
“Cô yêu anh ta? Cô yêu Bạch Kỳ?!”
Nguyệt Tích Lương thất thanh, mặc dù là câu hỏi nhưng không kém câu khẳng định là bao, âm thanh to tới nỗi vang vọng cả hành lang bệnh viện. Cô không dám tin là Tinh Lạc lại yêu Bạch Kỳ. Anh ta là một gã ngốc, ngốc có tiếng trong giới thượng lưu. Bấy lâu nay cô nghĩ Tinh Lạc ở bên anh là do thương hại, ai biết…
“Suỵt!”
Tinh Lạc vội vàng ra hiệu ý bảo Nguyệt Tích Lương nhỏ tiếng, quẫn bách nói.
“Chuyện này phức tạp lắm, không như cô tưởng đâu…”
Đang lúc Tinh Lạc còn định giải thích thêm gì nữa thì cánh cửa phòng bệnh hé mở. Bạch Kỳ thò đầu ra ngoài, mặt cười như đóa hoa cúc, vui vẻ mở miệng.
“Có gì mà phức tạp? Yêu chính là yêu! Vợ à, anh tóm được cái đuôi của em rồi.”