Chương 75: Thà sinh ra quả trứng để ăn còn tốt hơn sinh ra một Bạch Lạc Quân!

Từ khi làm quản gia cho nhà họ Bạch, Châu Phúc chưa lần nào bị người ta thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Thứ nhất, ông ta là người lớn tuổi, không ai là không nỡ ra tay với một người lớn tuổi cả. Thứ hai, ông ta là quản gia Bạch gia đứng đầu giới tài chính trong nước, đương nhiên sẽ có nhiều người nịnh bợ, tôn trọng ông ta. Vậy mà lần đầu tiên bị đánh… ông ta lại bị một người phụ nữ như Tinh Lạc đánh. Châu Phúc không nghẹn khuất và tức giận mới là lạ.

“Cô… cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi?!”

Châu Phúc trợn trừng mắt không thể tin nổi, rít qua từng kẽ răng.

Du Tinh Lạc, cô là cái gì mà đánh ông ta? Cô chỉ bằng buổi con, tuổi cháu ông ta mà thôi! Như thế chính là không kính già yêu trẻ!

Tinh Lạc từ trên nhìn xuống Châu Phúc, cô không rảnh mà đôi co với ông ta, lãnh liệt nói.

“Châu Phúc, tốt nhất là ông nên tự cầu phúc cho bản thân đi. Nếu như mà ông nội xảy ra chuyện gì… ông không yên với tôi đâu.”

Hăm dọa! Trần trụi hăm họa!

Châu Phúc ngẩn người quên cả đau đớn, từ lời nói của Tinh Lạc, có thể thấy cô đã biết được điều gì đó. Mắt thấy Tinh Lạc chuẩn bị mở cửa phòng Bạch Cố đi vào, Châu Phúc cuống cuồng từ dưới đất bò dậy, cầm chặt cánh tay Tinh Lạc ngăn cản.

“Cô không được vào đó… thiếu phu nhân!”

Cực cho Châu Phúc còn có thể nói ba từ ‘thiếu phu nhân’ ra khỏi miệng.

Tinh Lạc hạ mắt liếc bàn tay nhăn nheo của Châu Phúc đang đυ.ng chạm vào da thịt mình, lửa giận tăng vọt lên tới đỉnh đầu. Cô hất văng bàn tay Châu Phúc ra, không muốn nhiều lời với ông ta. Nhưng Châu Phúc có vẻ rất cố chấp, ông ta vọt lên trước dùng thân hình che chắn cửa phòng, giật giật khóe môi mở miệng.

“Lão… lão gia còn đang nghỉ ngơi, thiếu phu nhân lần sau hãy đến. Cô về bệnh viện chăm sóc thiếu gia đi thôi, có gì tôi sẽ chuyển lời cho lão gia giúp cô.”

Châu Phúc đúng là không muốn sống, hết lần này tới lần khác chọc phải giới hạn của Tinh Lạc. Tinh Lạc tức quá hóa cười, cô luồn tay xuống chân giả, nhanh nhạy lấy ra một con dao găm sắc lẹm. Không một dấu hiệu báo trước kề lên cổ Châu Phúc.

Châu Phúc kinh hãi muốn tránh đi thì đã muộn, vừa mới cử động một cái, lưỡi dao đã nhẹ nhàng cứa vào cổ ông ta, đau chảy nước mắt. Châu Phúc hoảng hồn, mặt mày tái mét cả, ông ta ngắc ngứ.

“Cô… cô làm gì vậy? Mau bỏ con dao xuống… từ từ nói chuyện.”

Tinh Lạc nhướn mày, cô càng ép sát Châu Phúc, di chuyển con dao lên xuống, lướt qua vùng da cổ Châu Phúc khiến ông ta rùng mình ớn lạnh.

“Tôi không có nhu cầu nói chuyện với ông. Một là cút ra chỗ khác, hai… tôi không ngại gϊếŧ người thêm một lần nữa đâu. Đừng để tôi nổi điên!”

Thực chất Tinh Lạc chỉ là dọa Châu phúc một trận, không ngờ Châu Phúc lại tưởng thật. Ai bảo Tinh Lạc gần đây vừa mới bắn chết một Hạ Mai đâu, thậm chí cô còn không bị bắt. Nên nhớ ở đây là dinh thự Bạch gia, ngoài ông ta và Tinh Lạc ra thì người hầu đã bị ông ta giải tán hết. Nếu Tinh Lạc gϊếŧ ông ta, cô hoàn toàn có thể thần không biết, quỷ không hay ngụy tạo hiện trường, dùng thế lực thoát tội.

“Này… cái này…”

Châu Phúc nuốt một ngụm nước miếng, sợ chết như ông ta, với cái lá gan bé hơn chuột, ông ta sao đấu lại Tinh Lạc? Quả nhiên, Tinh Lạc gằn giọng một cái, Châu Phúc đã sợ hãi muốn tiểu ra quần.

“Tôi đếm đến ba. Một… hai…”

Tốc độ lật mặt của Châu Phúc nhanh như tốc độ đếm của Tinh Lạc vậy, ông ta run rẩy nói lớn.

“Tôi cút! Tôi cút!”

Tầm này sĩ diện hay đại cục có là cái gì, tính mạng mới là quan trọng nhất. Huống hồ, giấu được lần một, lần hai, giấu được lần ba sao?

Tinh Lạc thu hồi lại dao găm, Châu Phúc như được lệnh đại xá chạy nhanh tránh xa cô, luống cuống tới mức vấp ngã. Trong suy nghĩ của ông ta, Tinh Lạc đã tới rồi thì ông ta không nên ở lại nữa, chạy nhanh còn kịp, trước khi cô thấy bộ dạng của Bạch Cố mà phẫn nộ.

Tinh Lạc không cần nhìn cũng biết Châu Phúc sẽ chạy, nhưng cô không muốn quản ông ta, trực tiếp mở cửa tiến vào phòng.

Bóng tối mù mờ đập vào mắt làm Tinh Lạc ngờ vực nhíu mày, người ở bên trong cũng thế, ánh sáng bên ngoài đột ngột xuất hiện chứng tỏ có người mở cửa. Một vật thể không xác định ném về phía Tinh Lạc, kèm theo một tiếng rống giận.

“Châu Phúc, quân ăn cháo đá bát! Nói với tên nghịch tử kia, đừng hòng ta giao Bạch thị cho nó! Nếu nó thích thì gϊếŧ lão già này đi! Đúng là nghịch tử tốn công nuôi dưỡng!”

Tinh Lạc thuận lợi tránh thoát ‘ám khí’ mà Bạch Cố ném ra, thứ đồ nào đó va đập vào tường, loảng xoảng vỡ tan tành, một vài mảnh vỡ lia tới chân Tinh Lạc. A… hóa ra là một cái đĩa sứ.

Tinh Lạc vừa lần mò công tắc điện, vừa lên tiếng.

“Ông nội, là con.”

Tách!

Đèn điện bừng sáng, Bạch Cố ngồi trên giường nheo mắt lại chưa kịp thích ứng, nhưng nghe thấy giọng nói của Tinh Lạc, ông thoáng chốc đã nhận ra cô, vô cùng mừng rỡ.

“Tinh… Tinh Lạc? Con về nhà từ bao giờ?”

Tinh Lạc đi đến gần giường, nhận ra Bạch Cố ngược lại không có mấy tổn hại, đồ ăn để trên bàn đầu giường, có cả thuốc men và nước. Nhưng mà, có một cái làm cô cực kỳ không vui, đó là chân trái của Bạch Cố bị một sợi dây xích, xích cùng với chân giường. Đây không khác nào là đang giam cầm!

“Con về mang ông rời đi. Khoảng thời gian này ông nội đã chịu khổ rồi.”

Bạch Cố bị đột quỵ không lâu nên thần sắc còn ảm đạm, yếu ớt, nhìn thấy Tinh Lạc, ông vui vẻ khôn xiết. Ông những tưởng Bạch Kỳ và Tinh Lạc vẫn còn bị che mắt chứ? Nhanh như vậy cô đã biết rồi sao? Bạch Cố thở dài, ông bình ổn lại tâm thần kích động, nói.

“Con về là tốt rồi, ta sắp bị tên Bạch Lạc Quân và Bạch Tỉnh Nhiên làm cho tức chết!”

Bạch Tỉnh Nhiên thì không nói, anh ta là cháu nuôi không cùng huyết thống Bạch gia, có ý đồ bất chính cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ông vạn vạn lần không ngờ, trong những người phản bội ông có con trai ruột Bạch Lạc Quân. Ông tự hỏi, ông chưa từng bạc đãi Bạch Lạc Quân, mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, ông thương yêu hắn ta còn không hết. Nhưng sự thật như vả bôm bốp vào bản mặt già của Bạch Cố, người ra lệnh cho Châu Phúc nhốt ông lại là Bạch Lạc Quân.

Bạch Cố thương tâm một trận, một phần tự trách vì nuôi dạy con trai không tốt, để hắn làm ra được hành động bất hiếu như hiện tại.

Ông thà sinh ra một quả trứng vịt lộn để ăn còn tốt hơn là sinh ra một Bạch Lạc Quân!

Tinh Lạc ngắm nghía sợi dây xích tìm cách cởi bỏ nó, nhưng cô tìm quanh khắp phòng cũng không thấy chìa khóa mở xích hay đồ vật gì tương tự có thể cắt xích. Nghĩ nghĩ, cho dù có tìm thấy kìm hay kéo thì với sức lực của cô cũng không thể một mình xử lý nó được, sợi dây xích to gần bằng cổ tay thế kia cơ mà.

Thế là Tinh Lạc an ủi Bạch Cố vài câu rồi gọi điện thoại nhờ chuyên gia phá khóa đến mở khóa. Tinh Lạc vốn định đi báo cảnh sát về việc giam giữ người trái phép, tang chứng vật chứng đầy đủ. Nhưng Bạch Cố không chịu, dù sao Bạch Lạc Quân cũng là con trai ông, hắn có thể bất hiếu, nhưng ông không muốn làm to chuyện.

Tinh Lạc miễn cưỡng nghe theo Bạch Cố, tạm thời đưa ông về nhà họ Du sống cùng Du Trạch để tiện có người chăm sóc. Xong việc, bản thân cô liền quay trở lại bệnh viện, cô không yên tâm về Bạch Kỳ.

Lúc Châu Phúc báo tin cho Bạch Lạc Quân và Bạch Tỉnh Nhiên, bọn hắn tức tốc phi tới dinh thự Bạch gia nhưng đã muộn. Bạch Cố và Tinh Lạc đã sớm ngồi xe bỏ đi, để lại một biệt thự vắng teo, lạnh lẽo.

Nghe Châu Phúc tường thuật lại mọi chuyện, từ đầu tiên không có mấy ấn tượng về cháu dâu Du Tinh Lạc, Bạch Lạc Quân đã phải thay đổi cách nhìn, tâm sinh đề phòng cô. Trên đường đi cùng Bạch Tỉnh Nhiên, Bạch Lạc Quân không kìm được tò mò, quay sang hỏi.

“Du Tinh Lạc đó… là người như thế nào?”

Bạch Tỉnh Nhiên cười lạnh, chỉ trả lời hắn đúng hai từ.

“Nguy hiểm.”