Bạch Cố âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, ông giơ ngón tay cái với Tinh Lạc, nói.
“Không ngờ cháu còn có tài năng này. Ẩn giấu sâu thật đấy!”
Bạch Cố cứ nghĩ ông đã điều tra gần hết về Tinh Lạc rồi, nhưng mà ông lầm to. Những gì cô ẩn giấu còn rất nhiều, cái ông biết chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Thực chất Bạch Cố đã hơi hối hận, hối hận vì lựa chọn Tinh Lạc kết hôn với Bạch Kỳ, nhỡ đâu lòng dạ cô mang ý đồ xấu thì như thế nào? Không sợ người độc ác ra mặt, chỉ sợ kẻ mặt người dạ thú.
Đáy mắt Tinh Lạc lóe lóe, cô khiêm tốn cười.
“Không có gì to tát đâu, một người bạn ở nước ngoài đã dạy cháu, đều là những mánh khóe nhỏ.”
Không phải do Tinh Lạc sơ ý thể hiện kỹ năng, tất cả đều nằm trong tính toán của cô. Cô đang thử Bạch Cố, nếu như thái độ và cách hành xử của ông không làm cô cảm thấy hài lòng thì có khả năng cô sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ giữa cô và Bạch gia. Và để thuận tiện cho những lần hợp tác sau, cô cần biết Bạch Cố là con người ra sao.
Hiển nhiên, Bạch Cố không làm cho Tinh Lạc thất vọng, lúc cần giả ngu thì nên giả ngu, lúc cần tinh tế thì sẽ tinh tế. Ông không hỏi nhiều về chuyện vừa xảy ra nữa, lảng ngay sang vấn đề khác.
“Thế… cháu tìm ra tên trộm chưa?”
Tinh Lạc đưa mắt quay trở lại màn hình máy tính, trên đó đang hiển thị hai hình ảnh camera, một trong phòng cô, hai là ở ngoài hành lang tầng hai, thời gian camera theo thao tác của Tinh Lạc tua ngược lại, cho đến khi trên ấy xuất hiện bóng dáng của Tinh Lạc đang gọi điện thoại.
Tinh Lạc không xem một mình, cô xoay máy tính ra cho Bạch Cố và Bạch Kỳ cùng xem, ba cái đầu chụm vào một chỗ có vẻ chen chúc.
Tinh Lạc trong máy tính cởi bỏ chân giả để lên kệ rồi đi vào nhà tắm, cũng may camera không ghi lại được âm thanh nên hai ông cháu họ Bạch không nghe thấy tiếng nước chảy cùng giọng hát nghêu ngao đứt hơi của bạn nhỏ mù âm nhạc nào đó. Trong phòng Tinh Lạc giờ không một bóng người, kiên nhẫn đợi tiếp ba phút sau thì cánh cửa phòng bị người ta khẽ khàng đẩy ra từ bên ngoài. Có một cô hầu gái đeo tạp dề cầm chổi quét dọn, cô ta quét dọn chăm chỉ không chừa ngóc ngách nào, trải lại đệm giường, gấp chăn… Những tưởng cô ta đơn thuần chỉ là quét dọn thôi, nhưng không, trước khi cô ta ra ngoài, cô ta đã ngó nghiêng một lượt, nghe ngóng Tinh Lạc tắm xong hay chưa. Xác định Tinh Lạc vẫn còn ngâm mình trong bồn, cô ta liếc cái chân giả, nhanh tay vơ lấy nó chạy biến.
“Là cô ta đã lấy trộm chân giả của Tiểu Lạc! Kỳ Kỳ nhớ cô ta tên là Mai… gì gì đấy Mai....”
Bạch Kỳ mới đầu là kinh hô, sau đó lại nhăn mặt ngẫm nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra cái tên của hầu gái nọ. Ai bảo dinh thự Bạch gia có quá nhiều người làm làm chi!
“Mặc kệ cô ta tên là Mai gì hay Mai kia, đừng vội kết luận, phủ phạm... chưa chắc là một người đâu.”
Tinh Lạc nhếch môi đỏ, ngón tay cô gõ xuống, hình ảnh trên máy tính chuyển sang camera ở hành lang.
Cô hầu gái ấy khi từ phòng Tinh Lạc trở ra thì chạy một mạch đến cuối hành lang, ở đó có một bóng người đang đứng đợi sẵn cô ta. Hầu gái đưa cái chân giả của Tinh Lạc cho người kia, người kia lại đưa lại cho cô ta một thứ gì đấy nhỏ nhỏ không nhìn rõ là thứ gì.
Tinh Lạc để cho hình ảnh dừng lại tại đây, cô phóng to camera lên…
“Như suy đoán, chính là cô ta.”
Tinh Lạc khoanh hai tay trước ngực, dựa vào lưng ghế đằng sau, điệu bộ không có kinh ngạc hay bất ngờ nào.
Bạch Cố thì lại khác, ông đập bàn, gằn giọng gầm lên.
“Châu Phúc! Gọi Châu Phúc ra đây cho tôi!!”
Bạch Cố bình thường giống như là một ông già hiền lành sắp xuống lỗ, nhưng đừng vì vẻ bề ngoài mà coi thường ông. Không nói đến sức khỏe Bạch Cố vốn không có mấy vấn đề, riêng việc ông làm chủ tịch tập đoàn Bạch thị bao nhiêu năm thì đủ hiểu quyền uy của ông lớn nhường nào. Ông không tức giận thì thôi, ông mà tức giận thì cả Bạch thị không ai dám nhìn thẳng. Đó là lý do tại sao Bạch Tỉnh Nhiên lại sợ Bạch Cố đến vậy…
Dinh thự Bạch gia lớn thì lớn thật, nhưng vì lớn nên tiếng vang cũng vang to hơn. Không đợi mấy người làm đi gọi Châu Phúc thì ông ta đã tự mò tới, mồ hôi chảy đầy đầu, chứng tỏ ông ta không tiếc sức mà chạy cật lực.
Châu Phúc lau mồ hôi, khó hiểu hỏi Bạch Cố.
“Lão gia, có chuyện gì vậy? Tôi đang cho cá ăn.”
Châu Phúc ở chung với Bạch Cố đủ lâu để thân thiết với ông hơn bất cứ người làm nào, cũng đủ lâu để đọc được ra biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Cố. Bạch Cố tức giận!
Bạch Cố nhìn ra sau lưng Châu Phúc, ngoài một vài người hầu hóng chuyện lấp ló thì không thấy người ông cần tìm, ông sẵng giọng.
“Châu Phúc, con gái ông đâu? Hôm nay cô ta đến chơi đúng không?”
Châu Phúc giật mình, Bạch Cố vừa về tới nhà mà cũng biết con gái ông ta đến chơi?
“Khải Mỵ? Con bé về rồi. Từ năm phút trước.”
Chuồn nhanh thật đấy!
Tinh Lạc và Bạch Cố không hẹn cùng nhau cảm thán. Không biết là cô ta có tật giật mình hay là thực sự có việc?
Khuôn mặt Bạch Cố tối sầm, ông cầm lấy máy tính của Tinh Lạc đặt lên bàn cho Châu Phúc nhìn rõ đoạn video, nói.
“Cô ta đã không có ở đây thì thôi, không dạy được con gái là lỗi của cha mẹ. Ông hãy xem xem con gái ông đã làm cái trò không sạch sẽ gì ở Bạch gia?!”
Châu Phúc mang tâm thế rối ren cúi đầu xem video, dần dần thần sắc ông ta đại biến, trong đầu mắng con gái trăm ngàn lần, sợ hãi lắp bắp.
“Cái này… cái này… Khải Mỵ nó sao lại làm ra loại chuyện này? Chắc chắn có người hãm hại nó!”
Ông ta biết con gái mình bốc đồng, nhưng cô ta không những bốc đồng mà còn ngu si. Cô ta tưởng cô ta là nữ chủ nhân Bạch gia thật sao?
Trong hình ảnh được phóng to trăm phần trăm là con gái ông ta, Châu Khải Mỵ. Cô ta một tay cầm chân giả của Tinh Lạc, tay kia đưa cho cô gái người hầu một sợi dây chuyền vàng, nụ cười treo bên miệng vô cùng đắc ý.
Tinh Lạc vén váy để lộ ra cẳng chân trống không, mắt cô sắc lẹm trừng Châu Phúc, hờ hững mở miệng.
“Châu quản gia, ông nói như thể con gái ông có phân lượng để người ta hãm hại vậy. So với cái chân giả của tôi, cô ta chả là cái thá gì!”
Không một chút khách khí vả bôm bốp vào mặt Châu Phúc, ông ta nghẹn một ngụm khí mặt đỏ bừng, muốn phản bác lại không thể. Rơi vào hoàn cảnh khác, có lẽ lời nói của Tinh Lạc sẽ gây tranh cãi, cho rằng cô cậy giàu khinh nghèo, ỷ thế hϊếp người, kiêu ngạo hống hách. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, không có gì đả kích Châu Phúc tốt hơn.
Nói cô kiêu ngạo thì sao? Cô có bản sự đó! Có giỏi thì Châu Khải Mỵ lên làm nữ chủ nhân Bạch gia đi! Lúc ấy cô ta muốn kiêu ngạo, muốn làm sằng làm bậy lúc nào cũng được.
Bạch Cố thở dài, ông không bênh vực Châu Phúc, nghiêm túc nói.
“Chứng cứ đầy đủ, ông có cãi cũng vô dụng. Bây giờ tôi hỏi ông, chân giả của Tinh Lạc ở đâu? Trả lại cho con bé!”
Châu Phúc hít sâu vào một hơi, cúi gằm mặt không có can đảm nhìn thẳng mắt Bạch Cố, thành thật đáp.
“Lão gia, tôi không biết. Tôi sẽ gọi điện hỏi Khải Mỵ.”
Chuyện đến nước này, ông ta chỉ cầu mong Bạch Cố sẽ nể tình ông ta phục vụ Bạch gia nhiều năm mà xử lý nhẹ nhàng. Còn về chân giả của Tinh Lạc, ông ta chắc rằng cô con gái đã vứt ở xó xỉnh nào đấy.
“Không cần đâu, tìm thấy rồi.”
Quả nhiên, Tinh Lạc điều tra lại lịch sử các camera khác, Châu Khải Mỵ sau khi lấy được chân giả liền tùy tiện đem nó vứt ở trong góc nhà kho. Nghe Tinh Lạc cất lời, bàn tay đang bấm phím điện thoại của Châu Phúc chợt ngừng lại, ông ta mím môi, lần đầu tiên nhìn thật sâu cô gái xinh đẹp mới chen chân vào Bạch gia.
Tinh Lạc gấp máy tính cất đi, mắt thấy thời gian không còn nhiều bèn không ở lại lâu nữa, phi thường tự nhiên và linh hoạt ôm cổ Bạch Kỳ ý bảo anh cõng. Cô sẽ tự mình đi lấy lại chân giả, lúc đi không quên đạm đạm nhắc nhở Bạch Cố.
“Ông nội Bạch, cháu hy vọng ông sẽ đòi lại công đạo cho cháu, cháu cần một kết quả như ý nguyện...”
Không cần biết lúc sau Bạch Cố đã nói gì với Châu Phúc, Tinh Lạc dẫn Bạch Kỳ đến phim trường vừa kịp giờ quay, không sớm cũng không muộn. Thế là kế hoạch cho Bạch Kỳ tham quan phim trường của cô phải tạm gác lại một bên. May mắn chân giả không bị hư hại nhiều, Bạch Kỳ cũng biết điều ngoan ngoãn ngồi im nên cả ngày nay Tinh Lạc quay phim kết thúc trong thuận lợi.
Vì để đền bù cho Bạch Kỳ và trả công anh cõng cô, Tinh Lạc đã mua tặng Bạch Kỳ một cái áo phông. Ừm… nói thế nào nhỉ… cái áo phông đấy không phải Tinh Lạc chủ ý dẫn Bạch Kỳ vào shop quần áo mua, mà là do cô thấy cô bé bán đồ lặt vặt bên đường quá đáng thương nên mua ủng hộ thứ đắt nhất trong quầy hàng.
Phải! Là áo phông có hình siêu anh hùng này đây!
Có những chuyện không nói ra thì sẽ không thấy thương tâm.
Bạch Kỳ không biết cái áo anh mặc chật ních kéo lên quá rốn này là đồ vật Tinh Lạc mua bừa tặng, một mũi tên trúng hai đích. Về đến nhà, tắm xong Bạch Kỳ nhất quyết mặc cái áo đó đi ngủ, mặc kệ mấy người hầu khuyên răn thế nào, anh thích nó.
Tinh Lạc dù không nỡ nhưng cũng phải thừa nhận, cái áo đó xấu. Xấu đau xấu đớn đi được!
Tinh Lạc được biết Bạch Cố đã thẳng tay đuổi việc cô người hầu lấy trộm chân giả, chủ mưu là Châu Khải Mỵ cũng bị ông cấm không cho phép cô ta được đặt chân đến đây một lần nào nữa. Còn về phía quản gia Châu Phúc, Bạch Cố chung quy lại vẫn mềm lòng giữ ông ta, chỉ là trừ tiền lương tháng này đi.
Xong xuôi, Bạch Cố gọi riêng Tinh Lạc vào phòng, muốn cô và Bạch Kỳ ở chung một chỗ như những cặp vợ chồng bình thường, bảo vệ anh, chăm sóc anh. Bạch Cố kể cho Tinh Lạc, Bạch Kỳ khi ngủ hay gặp ác mộng, có khi sẽ một mình chui vào tủ quần áo thức tới sáng. Tinh Lạc không tin, buổi sáng cô gọi anh dậy thấy anh ngủ như heo, đâu có dấu hiệu của việc mất ngủ.
Bạch Cố cười đầy thâm ý, nói cô ngủ với anh cô sẽ hiểu. Tinh Lạc không còn cách nào khác đành đồng ý, mang chăn gối sang luôn phòng Bạch Kỳ.
Cũng vào buổi tối ấy, Bạch Tỉnh Nhiên không biết lấy thông tin Tinh Lạc và Bạch Kỳ kết hôn từ đâu, anh ta đến tìm Bạch Cố, nói bóng nói gió về những vụ bê bối trước đây của Tinh Lạc. Bạch Cố không thèm để tâm và nói ông rất có mắt nhìn người. Không những thế, Bạch Tỉnh Nhiên còn bị Bạch Cố cảnh cáo về những hành động mờ ám của anh ta đối với tài chính của tập đoàn Bạch thị.
“Du Tinh Lạc, cô cũng giỏi đấy.”
Bạch Tỉnh Nhiên gặp Tinh Lạc đang ăn đêm ngoài phòng khách, bộ váy ngủ kín đáo hơn ngày hôm qua nhưng vẫn theo trường phái quyến rũ mê người. Tinh Lạc huơ huơ quả táo gặm được một nửa, khoái trí nói.
“Bạch tiên sinh, à không… anh Tỉnh Nhiên, giờ chúng ta là người một nhà rồi, mong anh chiếu cố cô em dâu này nha.”
Bạch Tỉnh Nhiên mặt dày vẫn làm ngụy quân tử, anh ta cười thập phần dịu dàng, đẩy gọng kính đáp.
“Em dâu, mai sau em đừng có hối hận về lựa chọn của mình...”