Chương 5

Tyrone lấy một chiếc ghế cạnh David, sau một lúc anh nói.

“Cháu không cần phải nghe những chuyện tầm phào đó và cậu lại càng không muốn nói tới. Hay là cậu đề nghị một giải pháp khác thay vì cháu ngồi đây âu sầu rầu rĩ.”

“Cháu có thể làm được chuyện gì khác đây?” David khổ sở hỏi cậu mình. “Lúc đầu em ấy thích cháu lắm, rồi đột nhiên thấy mọi người khác thú vị hơn cháu. Nếu em ấy không chịu lấy cháu, cháu thà là chết.”

“Cậu đã nói là còn cách khác mà, cháu có chịu nghe không?”

“Phải đành vậy thôi.” David bực bội nói.

“Tối qua cậu ở Paris, khi tới khách sạn Ritz cậu gặp được ba ông bạn quen biết từ lâu rồi. Họ sắp sửa qua Phi châu săn bắn ngoài sa mạc. Bọn họ rủ cậu đi, vì lúc đầu dự định là 4 người nhưng một người bỏ cuộc.

Anh nhận ra cháu mình đang lắng nghe nên tiếp tục nói.

“Họ không những đi săn mà còn thám hiểm khu vực Trung Phi ít người biết đến.”

Anh ngưng một chút rồi nói tiếp.

“Dĩ nhiên cậu biết những chuyện này không hấp dẫn cháu, nhưng cậu bảo đảm với cháu bạn cậu khá lắm, bắn giỏi, và đầy kinh nghiệm du lịch nữa.”

“Cậu không tính nói là cháu đi với họ chứ?” David hỏi bằng giọng chán chường.

“Tại sao không được? Cách còn lại là cháu cứ tiếp tục ở đây tự làm cho mình khổ hơn bằng cách thuyết phục người không còn thích mình nữa đổi ý. Trong thâm tâm cháu, cháu cũng biết em ấy sẽ không chịu mà.”

Từ cuộc đối thoại lúc nãy Tyrone nghĩ người thành niên này dù có là ai đi chăng nữa cũng là một đứa con trai kiêu kỳ khó ưa nhất cháu anh nên tránh xa, nhưng anh khéo léo và tế nhị trước cảm giác của người khác nên không muốn làm mất thể diện đối tượng đang theo đuổi của David.

“Cậu có nghĩ là nếu cháu đi với bạn cậu leo sẽ nhớ cháu không?” Sau một lát David hỏi.

“Cậu nghĩ tất cả người yêu đều nhớ đến người mình thương mến nếu họ không còn ở gần mình nữa.” Tyrone thận trọng nói. “Cậu nghĩ cháu sẽ thấy cảm quan của mình thay đổi một cách đáng kể sau một chuyến hành trình như thế.”

“Cậu đang nói là cháu sẽ phải quên đi leo sao? Điều đó không khi nào xảy ra đâu.” David gằn giọng.

“Cậu không đề nghị bất cứ gì cả. Điều mà cậu đang nghĩ là cháu sẽ trở thành người hiểu biết lôi cuốn hơn. Người ta du hành sẽ mở rộng tầm mắt, tùy theo kiểu đi nào. Cậu bảo đảm châu Phi là nơi tiềm tàng nhiều khả năng và những kiến thức chưa được quật phá.”

“Cháu biết mà.”

“Có thể chuyến đi chưa hấp dẫn được cháu.” Tyrone tiếp tục nói. “Nhưng hội Địa Lý Quốc Gia cho rằng người làm những chuyến đi như thế không những là một nhân vật tiên phong mà còn là một anh hùng nữa.”

“Nếu cháu đi.” David nói như thể đang nói với chính mình. “leo sẽ nhận ra cháu không phải là người nhu nhược như em ấy nghĩ.”

Một thoáng yên lặng rồi Tyrone nói tiếp.

“Chỉ có một khó khăn duy nhất.”

“Là cái gì?”

“Cháu phải đi ngay ngày mai! Chú có thể đánh điện cho bạn cậu là cháu sẽ tới, cậu nghĩ mình chắc không lầm rằng họ sẽ rời Maseille khuya tối mai.”

Một khoảng yên lặng dài, thật dài rồi David nói lớn.

“Cháu sẽ đi, cậu Tyrone, cháu sẽ đi! Chuyện này sẽ cho léo thấy cháu không là món đồ chơi của em ấy.”

Anh ta nhảy cẫng lên.

“Cậu nói cháu sẽ phải cần những đồ mặc nào?”

“Dễ thôi, cậu có vài khẩu súng trên tàu cháu sẽ cần đến sau này.”

“Cậu cho cháu mượn nhé? Cậu tốt quá, cậu Tyrone.” Giọng David đầy hăng hái người cậu không thể không nhận ra, đoạn giọng anh chùng xuống.

“Còn mẹ! Mẹ sẽ nói sao đây?”

“Về phần mẹ cháu cứ để cho cậu. Đừng nói gì cả trước khi cậu nói chuyện với mẹ cháu, nhân tiện cậu cũng muốn đi chào mẹ cháu. Mình sẽ đi chung luôn, để cậu lấy áo choàng đã.”

“Để cháu đi lấy cho cậu, trong phòng cậu hả?”

“Nó ở trên ghế.”

David toan đi về phía biệt thự, nhưng ngưng lại.

“Cậu Tyrone, cái kiểu cậu nhảy xuống lúc nãy thật gọn gàng nhanh nhẹn. Cháu phải nghĩ cẩn thận trước khi dám làm chuyện đó.”

“Tất nhiên chuyện đó sẽ làm ông cậu già khú này ngạc nhiên lắm.” Tyrone nói với giọng tếu tếu.

“Cháu đâu có nói vậy.”

“Nhưng cậu chắc là cháu nghĩ như vậy. Thôi, đi lấy áo cho cậu rồi mình tìm mẹ cháu.”

***

“Nhưng Tyrone, David đi với mấy người đó có an toàn không?”

“Nó cần phải trưởng thành, Helen à. Em nghe ra nó xem trọng tình cảm này lắm.”

Phu nhân Hellen Merill thở dài.

Ở tuổi bốn mươi lăm bà vẫn còn rất đẹp, vẫn còn nhiều người nài nỉ bà tiến thêm bước nữa. Nhưng trước sau gì bà vẫn một mực từ chối, như em bà từng thấu hiểu, giờ đây bà chỉ sống vì đứa con trai duy nhất của mình.

“leo navanda quá đẹp,” bà thở dài. “Ai cũng hiểu là David và mấy đứa thanh niên và thiếu nữ trẻ chết mê chết mệt vì thằng bé ấy.”

“Từ câu chuyện của giữa David và tên đó, em thấy tên đó là một thí dụ điển hình khó ưa nhất của đám người thời nay: vô tâm, rỗng tuếch, mà em đôi khi gặp qua.”

Chị của anh nhìn sửng sốt.

“Chị đoán em nghĩ thế vì em chưa gặp thằng bé.”

“thằng bé xảy ra chuyện gì vậy khi em vừa vào tiệc?

Thằng bé vội vã ra xe với mấy người hàng xóm chị không chấp thuận, nhưng nói một cách chính xác nó cũng chưa hỏi xin chị.”

“Mặc kệ là tên đó đang ở nhà chị hay sao? Cách xử sự tệ chưa từng thấy.”

Phu nhân Merill mỉm cười.

“Em xưa quá, Tyrone.”

“Chị quên là em chưa từng biết tên đó.”

Phu nhân Merill lại cười.

“Vậy để chị nói cho em nghe, leo Navanda là nam thừa kế giàu nhất ở Mỹ đó.”

“Em nhận ra tên là người Mỹ, có cả núi tiền như thế thảo nào tên đó không bị hư hỏng.”

“Chị cũng sợ chuyện đó là đúng, nhưng mẹ của thằng bé từng là bạn học của chị. Bà ấy dịu dàng nhu mì nhất trong tất cả những người chị quen biết. Elizabeth là con gái của bá tước xứ Fenbridge, bà ấy kết hôn với Clint Van Arden một năm sau lần ra mắt đầu tiên. Chị nghĩ bà ấy có đời sống hạnh phúc lắm.”

Tyrone lắng nghe chị mình nói nhưng miệng cười có vẻ châm biếm.

“Chúng tôi thường viết thư cho nhau, mặc dù rất khó để duy trì tình bạn cách cả đại dương như vậy. Khi lEo Navanda tám hay chín tuổi gì đó Elizabeth qua đời. Clint Van Arden đau khổ lắm.”

“Ai kể cho chị nghe vậy?”

“Ồ, nhiều người bạn Mỹ. Ông ta chỉ quan tâm đến tiền bạc thôi, không mấy có thời gian cho đứa con trai.”

“Chị đang thuyết phục em thương xót cho tên đó.” Tyrone trách móc, “nhưng thương xót là điều cuối cùng em dành cho tên ấy.”

“Nếu em làm vậy thằng bé sẽ cảm thấy bị sỉ nhục. Thằng bé tự tin ở mình lắm, hoàn toàn nghĩ rằng thế giới này dễ dàng cho nó bước lên. Nhưng khổ nỗi nó không bước đi trên đất thường mà bước đi trên tình cảm người khác.”

Nhìn thấy ánh mắt khinh thị của Tyrone bà nói tiếp.

“Đợi đến lúc em thấy thằng bé đã. Đến lúc đó em sẽ thấy tại sao thằng David khờ khạo nhà mình với mấy đứa con trai con gái khác không có chút nào cơ hội.”

Phu nhân Merill ngưng một chút rồi giọng nấc lên.

“Oh, Tyrone mấy ngày nay chị lo cho David quá.”

“Em hiểu được mà.”

Anh không dám nói với chị mình David đe dọa kết thúc mạng sống hay là tìm thấy súng trong tay David. Nhưng có lẽ chị mình biết nhiều hơn mình nghĩ, vì một lát sau đó bà nói tiếp.”

“Chị nghĩ rằng em đúng, Tyrone. Nếu David đi xa, nó sẽ quên được Leo.”

“Em không muốn nó quên tên đódễ dàng vậy, em muốn nó phải sáng mắt ra là thằng bé ấy nông cạn và vô giá trị như thế nào.”

Anh gằn giọng nói tiếp.

“Em không thể tưởng tượng được đàn ông nào có đầu óc sẽ đi lấy hạng người không có một chút đặc trưng nào của người cao quý .”

Chị của anh mỉm cười.

“Có biết bao nhiêu phụ nữ rất nữ tính đến với em rồi, Tyrone, nhưng em vẫn chưa chịu cưới ai mà.”

“Bà chị thân mến, chỉ vì em chưa thấy ai lôi cuốn để ngắm hay trò chuyện như chị cả.”

Bà bật cười.

“Em nịnh chị quá đi mất!”

“Không em nói thật mà. Em chỉ thấy đàn bà quyến rũ đến khi em nghe họ nói thôi. Họ rất dễ thương trước khi xen vào đời sống của em.”

“Nhưng, Tyrone, em đâu thể sống độc thân cho hết cuộc đời được.”

“Sao lại không được?”

“Vì như thế sẽ phí cả đời. Chị còn muốn thấy con cái của em nữa.”

Phu nhân Merill thở dài.

“Chị rất đau khổ là chỉ có mỗi David, chị muốn có cả tá kìa. Nhưng em biết rồi đó, sau khi David ra đời bác sĩ nói chị không có thể có con nữa.”

Tyrone đưa tay áp lên tay chị.

“Đã quá trễ để có thêm con, nhưng em mong muốn chị bước thêm bước nữa. Có nhiều nhân tuyển chờ đợi vị trí này mà.”

Bà mỉm cười.

“À có một hai người, nhưng chị muốn lo cho đến khi David chững chạc đã. Đôi khi nó có tính gì đó lạ lùng làm chị sợ lắm.”

“Ai lớ lên cũng phải vậy thôi, Helen, có người chồng sẽ giúp chị hiểu và điều khiển được David.”

“Chị chưa bao giờ nghĩ sẽ gửi nó đi Phi châu.”

“Chuyện đó sẽ cứu vãn được nó, dù rằng em cũng đau lòng để nó đi xa.”

“Chị nói thật chị cũng mừng để cho nó đi nếu nó quên được leo. Thằng bé gây cho nó bao nhiêu khốn khổ rồi, giờ lại lập lại trò đó với Dundonald.”

“Con trai của Gerald?

“Phải, em còn nhớ nó à? Nó tốt lắm.”

Phu nhân Merill ngưng một lát rồi nói.

“Đương nhiên có lý do mà: cậu ta sẽ trở thành hầu tước một ngày nào đó. Chị nghĩ người Mỹ sính danh tước.”

“Hóa ra thằng bé đó đang theo đuổi mục đích đó – nhưng mà sao không lại là David.”

“Chị không biết, trừ phi thằng bé nghĩ một hầu tước nghe lôi cuốn hơn.”

Giọng nói có vẻ cay đắng của phu nhân Merill khiến cậu em trai mím chặt môi lại, đoạn bà gượng nói tiếp.

“Nói đến tước hiệu, Tyrone, chị nghe nói là em từ chối đước sắc phong K.C.M.G. (Knight Commander of the Order of St Michael and St George). Tại sao vậy?”

“Ai đã nói với chị?”

“À thì những người ái mộ em.”

“Vậy thì những người đó nên biết khôn im miệng lại.”

“Hóa ra là đúng – em được sắc phong KCMG?”

“Đúng, nhưng em nói rõ là em không có hứng thú trong tước hiệu hay huân chương.”

“Nhưng làm cho chị hãnh diện vì em.”

“Chị phải cần đến những thứ ấy để hãnh diện sao?

“À không, tất nhiên là không. Chị lúc nào cũng nghĩ em là người tuyệt lắm mà! Không có ai được như em đâu, Tyrone, nhưng chị muốn thế giới bên ngoài cũng biết như vậy.”

Tyrone bật cười đứng lên.

“Chị bị mấy cái tiêu chuẩn xã hội đó đầu độc rồi. Khi đến London hay Riviera em nhận ra cái thế giới hào nhoáng này nhỏ bé biết bao nhiêu so với thế giới bên ngoài.”

“Chị cũng nghĩ như vậy,” phu nhân Merill thừa nhận, “dù em có nhận sắc phong hay không, Tyrone, chị vẫn thương em. Em luôn là người em trai tốt nhất tuyệt nhất mà một người chị có được.”

“Vậy chị hãy tin em làm những điều nên làm cho David.”

“Chị tin em, chị chắc chắn – rất chắc chắn – là em đúng.”

“Em biết mình mà.”

Tyrone đứng lên hôn lên má chị mình.

“Chị đi ngủ đi. Mình sẽ nói mọi chuyện vào sáng mai, nhưng đừng quên là David phải đón chuyến xe lửa lúc hai giờ.”

“Ronaldson sẽ lo lắng mọi chuyện, chị nghe David nói chuyện với ông ấy trước khi mình lên lầu.”

“Ronaldson không quên đâu, ông ấy chưa bao giờ làm mình thất vọng mà.” Tryone mỉm cười. “Chúc ngủ ngon. Ráng ngủ đi chị, chỉ còn vài chuyện nhỏ cần giải quyết sáng mai thôi.”

Anh mỉm cười chào chị mình rồi đi xuống lầu. Trời đã quá khuya, đúng hơn là quá sớm vào buổi sáng, gia nhân đã dọn dẹp xong bữa tối và đã lên giường. Villa thật yên tịnh, nhưng đèn ngoài đại sảnh vẫn còn cháy hắt ánh sáng lên những bình hoa huệ lớn đặt trên những chiếc bàn phụ.

Nơi chốn này đối với Tyrone tượng trưng cho sự tinh khiết, mà mỗi lần có dịp ghé qua miền nam nước Pháp, anh đều mong ngóng trở về.

Đang đưa mắt nhìn những chậu hoa được cắm và trình bày rất mỹ thuật phô bày hết vẻ đẹp của hoa anh thấy cửa trước mở và một người đang đi vào. Anh quay lại xem người đó là ai, thì thấy đó là một chàng thiếu niên.