Chương 25: Làm Ơn Tôi Muốn Ở Lại.

Cậu không quay lại nhưng cảm thấy anh đang nhún vai, sau một lúc anh nói tiếp.

“Cậu vẫn là một nhân vật thành công lừng lẫy trong xã hội, nhưng tôi nghĩ, Leo, cậu nên tử tế với các thanh niên trẻ một chút, những người yêu cậu và bị quyến rũ một cách vô vọng vì đôi mắt xanh lục và mái tóc đỏ của cậu.”

“Nếu tôi không bị… họ quyến rũ… thì thế nào?”

Những lời ấy thật khó nói ra, nhưng cậu vẫn ráng nói.

“Cậu muốn cái gì trong đời sống, Leo? Cậu đang tìm kiếm điều gì?”

Giọng anh dường như vang động khắp căn phòng?

Đó là câu hỏi cậu đã từng hỏi mình và biết rất rõ câu trả lời, nhưng đó cũng là điều cậu không bao giờ có thể nói cho anh nghe.

“Cậu muốn điều gì?” Tyrone hỏi lần nữa.

“Tôi… tôi… muốn ở lại đây, trong Ma Rốc. Có lẽ tôi có thể… làm việc cho ông Frazer… có lẽ tôi sẽ xây một viện mồ côi cho những đứa trẻ nhưng những đứa vừa tìm thấy một mái nhà.”

Cậu nghe giọng nói mình có vẻ ngập ngừng, rồi anh ngạc nhiên nói.

“Cậu có hiểu cậu đang nói gì không?”

“Có, đương nhiên tôi hiểu! Bây giờ tôi đã biết được những gì tôi muốn, tôi không thể… trở lại… tôi không muốn… nếu tôi trở về tôi sẽ không còn gì nữa.”

“Cậu nói vậy có nghĩa là gì?”

Cậu quay lại.

Anh đang nhìn cậu, và cậu nghĩ nét mặt anh thật khắc nghiệt như sẵn sàng từ chối lời cậu yêu cầu.

Cậu biết anh có thể khó khăn, nếu không nói là hoàn toàn không muốn cho cậu ở lại Ma Rốc, vì thế cậu muốn thuyết phục anh là cậu rất chân thành. Cậu run giọng nói.

“Tôi làm thế nào cho ông… hiểu đây? Tôi biết quá rõ ông nghĩ gì về tôi… nhưng tôi đã thay đổi… đây không phải là ý thích nhất thời… không phải như anh đang nghĩ, một người đàn bà giàu có muốn tìm một món đồ chơi mới. Việc này rất quan trọng đối với tôi hơn tất cả bất cứ điều gì khác từ trước đến nay.”

“Cậu có thể thực sự thay đổi trong một sớm một chiều như thế sao?”

“Có lẽ không hoàn toàn là một thay đổi, nhưng dường như trong quá khứ tôi không thể thực hiện bất cứ điều gì ngoại trừ rằng tôi được nuôi lớn chỉ để giải trí, tiêu khiển, tiêu xài tiền bạc cho bản thân mình.”

Thấy anh vẫn chưa có vẻ thuyết phục mấy cậu nói tiếp.

“Tôi sẽ… kể cho anh nghe điều này, có lẽ nó sẽ làm cho anh hiểu tại sao tôi lại ra nông nỗi như thế.