Chương 2

Editor: Hana

Sở Ca bất lực mở to mắt nhìn rõ ràng là một đôi tay còn rất trẻ, mỗi lần tiếp thu cốt truyện xong đều cảm thấy vô lực sâu sắc. Nhiệm vụ giả sở dĩ có thể thành công bởi vì họ biết rằng đây không phải là cuộc sống của chính họ, họ có mục đích mạnh mẽ, nhưng là một người bình thường, rất ít người có thể bộc lộ suy nghĩ thật của mình một cách vô nguyên tắc và làm những gì họ muốn làm, bởi vì không biết trước được tương lai, vì vậy không muốn trở nên tồi tệ hơn mà có chút sợ tay sợ chân.

Trên thực tế, nguyên chủ và Trịnh Thời Sanh là thanh mai trúc mã, ngay cả khi họ sau khi thổ lộ không nhận được kết quả tốt thì họ cũng sẽ không trở nên tồi tệ, ít nhất là tốt hơn là nhìn anh ta chết trong cùng một hố với những người phụ nữ khác. Nhưng cô ấy trở nên thận trọng vì cô ấy sợ rằng cả hai sẽ không thể gặp nhau sau khi tỏ tình, và cuối cùng cô ấy chỉ có thể sống trong sự hối hận.

"Nhiệm vụ của ký chủ lần này là mong bản thân không sống trong đau khổ như vậy nữa, hi vọng ba mẹ bớt lo lắng cho cô, để Trịnh Thời Sanh không phải sống cả đời với sự áy náy. Dù hai người không thể ở bên nhau. cuối cùng nguyên chủ Sở Ca cũng hy vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc. "

Sở Ca bí mật trả lại ghế gấp cho người ta, nhiều lần thở dài rằng nguyên chủ có lẽ thực sự yêu Trịnh Thời Sanh, thậm chí còn trả giá cả linh hồn của mình, chỉ mong anh ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Khi trở lại lớp học, đã gần vào tiết học, cô gái nhỏ ngồi cùng bàn với Sở Ca đã đến, cô ấy là thành viên ban học tập của lớp này và một trong những người bạn của Sở Ca, Vu Hân Hân.

Khi nguyên chủ bị toàn trường chỉ chỉ trỏ trỏ, cô ấy là người duy nhất không xa lánh cô vì tin đồn, sau đó, Sở Ca chuyển ra khỏi thành phố, và Vu Hân Hân trực tiếp nộp đơn xin vào trường đại học ở thành phố nơi Sở Ca ghi danh, và ở lại với cô ấy. Thật không may, nguyên chủ đã không nhiệt tình với cô ấy vì xấu hổ. Nhìn thấy cô, Sở Ca có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của nguyên chủ.

"Hân Hân."

Vu Hân Hân ngước nhìn cô từ cuốn sách, sau đó lấy ra một cái bánh mì trong túi và đưa cho cô.

"Cho cậu, loại mà cậu thích nhất đất, bảo cậu ăn đi thì không ăn, đợi chút nữa cho cậu đói chết đi!”

Sở Ca mỉm cười, choàng tay qua Vu Hân Hân,

"Hắc hắc, Hân Hân nhà tớ tốt nhất, tớ yêu cậu nhiều lắm ~"

Khuôn mặt Vu Hân Hân nở một nụ cười, nhưng giọng điệu của cô ấy thì ghét bỏ chết đi được.

"Cái gì! Yêu tớ nhất? Tớ thấy người mà cậu yêu nhất chỉ có A Sanh nhà cậu thôi!"

Câu cuối cùng, Vu Hân Hân ghé vào tai Sở Ca nói, Sở Ca đỏ mặt, cô gái tuổi này mà vẫn còn rất nhút nhát trước loại chuyện này, không thể không đẩy cô ấy ra.

"Đừng nói nhảm nữa! Nếu cậu như vậy nữa, tôi sẽ nói với lớp trưởng rằng cậu thích anh ta!"

Khi Sở Ca nói, Vu Hân Hân sợ đến mức vội vàng che miệng lại.

"Ôi chao, bạn yêu, tớ sai rồi, tớ sai rồi."

Hai cô gái nhỏ lại cãi nhau rồi lại cười rất nhanh.

Khi cô giáo bước vào, hai người ngoan ngoãn ngồi xuống. Sở Ca liếc nhìn cuốn sách tương đối mới của cô, cô vừa bước vào năm thứ ba cấp 3, Trịnh Thời Sanh hơn cô hai tuổi, hiện là sinh viên năm hai, còn Vệ Huyên thì vừa mới nhập học trường đại học nơi Trịnh Thời Sanh học. Còn nửa năm nữa Vệ Huyên mới ra tay, thật ra chiêu thức của cô ta cũng không cao nhưng lại bắt được điểm yếu của người ta.

Diệp Vân Vân vẫn đang là học sinh năm nhất cấp 3. Thực ra cô ấy học cùng năm với Sở Ca, nhưng đã từng sống ở nước ngoài, sau này nghe nói ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó nên mới trở về Trung Quốc, chẳng qua chương trình học bắt phải học lại ...

Sở Ca về đến nhà đã gần chín giờ, vừa xuống xe liền nhìn thấy Trịnh Thời Sanh nghỉ hè vẫn chưa đi học, Sở Ca nghe nói anh ấy một khoảng thời gian trước đi đến công ty thực tập và được sắp xếp ở tầng dưới cùng, bận rộn cả ngày, nhìn thấy anh ấy vào thời điểm này, có vẻ như đó là sự thật.

Trịnh Thời Sanh cũng nhìn thấy cô và mỉm cười chào hỏi cô.

"A Sở ~"

Sở Ca dừng lại. lúc trước cô không phát hiện ra, nhưng Trịnh Thời Sanh gọi to như vậy khiến cô bị sốc khi phát hiện ra những nam chính trong những thế giới gần đây đều gọi cô là "A Sở". Sở Ca nhớ ra rằng cha mẹ của cơ thể này vẫn còn bạn bè, thậm chí bố mẹ của Trịnh Thời Sanh còn gọi cô là "Sở Sở" ...