Chương 4: Bảo hổ lột da
Liên Mị điềm tĩnh ngồi xuống, sắc mặt vô cảm ,không lộ một chút bối rối nào .
Chỉ là nàng hai tay nắm thành quyền, giấu trong tay áo từ lâu , móng tay đâm vào lòng bàn tay , mượn một ít đau đớn mới có thể làm cho mình duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
Nàng nhớ tới khi còn bénghe được sự việc, sau khi hoàng đế băng hà , hậu cung., tần phi phải theo hoàng thượng chôn cùng,để người đời sau ca tụng.
Phụ thân lặng lẽ nói cho mẫu thân, những phi tần không phải là tự nguyện, mà là bị buộc chôn cùng. Tiên đế để lại ý chỉ, muốn tất cả nội cung tần phi đều tuẫn táng!
Liên Mị còn nhớ rõ khi đó mẫu thân bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt ,không có chút máu ,cả nàng và mẫu thân đều phải khϊếp sợ .
Cảm giác Kinh ngạc, nhút nhát, cảm thán, sau đó chuyện nàynàng liền quên đi, không muốn nhắc tới Dù sao hoàng cung đối với lúc ấy nàng mà nói, quá xa xôi lại thập và xa lạ.
Hôm nay, nàng đã vào trong cung, nhớ tới năm đó thừa tướng nói về chuyện này, Liên Mị thì không thể không đễ ý . Nếu là hoàng đế bệnh nặng, không sống sót được bao lâu , chẳng lẽ nàng vừa mới tiến cung, làm hoàng hậu được vài ngày liền muốn đi theo chôn cùng?
Liên Mị càng nghĩ càng thấy sợ , hai chân mềm nhũn
Tuẩn táng , tay chân buộc chặt, nhốt ở trong mộ, từ từ sợ hãi vì hít thở không thông mà chết đi.
Khó trách những phi tần kia trực tiếp dùng một dải lụa trắng, hay là một ly rượu độc, thậm chítự sát , cũng không muốn trực tiếp đi theo hoàng đế chôn cùng,họ tình nguyện bị người mang đi vào cùng hoàng đế làm bạn.
Suy nghĩ một lát ,Liên Mị liền lấy lại tinh thần , cố gắng trến tĩnh lại
Hiên Viên Thần cố ý chính miệng nói cho nàng biết tin tức này, không thể nào là vô tình: "Đại hoàng tử muốn ta làm như thế nào? Ngự Lâm quân luôn coi chừng ở bên ngoài điện, bên trong có thái y và người hầu chờ, ta căn bản không thể đến gần."
Liên Mị nhìn thẳng vào Hiên Viên Thần, thử thăm dò hỏi: "Nguyên quý phi hàng đêm đầu chăm sóc cho hoàng thượng , Đại hoàng tử vì sao không đi tìm nàng, có lẽ có thể biết được tin tức."
Hiên Viên Thần từ tốn nở nụ cười , nhưng lại ánh mắt lạnh dần, cùng sắc mặt tái nhợt hoàn toàn bất đồng với nụ cười ấy , ánh mắt hắn có quyền uy , quyền lực mà vị đế vương cần có : "Mẫu hậu chắc cũng đã nhìn ra, Nguyên quý phi với thái giám tổng quản là cùng một bọn .họ càng che dấu , càng chứng tỏ phụ vương thân thể đã không chịu nổibệnh tình . Điều này chứng minh cái gì, mẫu hậu chắc rõ ràng hơn ta ."
Liên Mị đương nhiên hiểu, hoàng đế mà chết, nàng lập tức theo tuẩn táng ,bị chôn sống cùng ,quyền lực của hoàng hậu nàng là được nằm cạnh hoàng đế.....
Nàng mặc dù không muốn làm hoàng hậu, trong đầu lại nghị đến cảnh tượng được người ta quỳ xuống bái lạy
"Nguyên quý phi cùng Mạnh công công ém lại tin tức, là ý của Hoàng Thượng sao ?"
Liên Mị nhất quyết không tin Nguyên quý phi có can đảm nhúng tay vào chuyện bệnh tình của Hoàng thượng , cho dù có Mạnh tổng quản hầu hạ hoàng đế cũng không phải dễ dàng ra tay như vậy.
Nàng buộc lòng phảinghĩ đến mặt tốt , hoàng đế tự biết thân thể hắn càng ngày càng tệ, cho nên mượn xung hỉ để che dấu, lại cho người phong tỏa tẩm cung, chính là ổn định xã tắc, tránh hỗn loạn ..............
Bất quá những ý nghĩ này, Liên Mị thậm chí ngay cả mình cũng không thuyết phục được bản thân .
Đối với nàng mà nói, Hoàng thượng chính là bạo quân, tàn sát đại thần , , vài năm thay đại thần ,đơn độc chỉ có thừa tướng miễn cưỡng ngồi được mười năm.
Nhưng là Liên Mị là người rõ ràng nhất , cha nàng mỗi ngày nơm nớp lo sợ, vì địa vị thừa tướng vị trí bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, lại sợ hãi liên lụy một nhà già trẻ trong nhà.
Hiên Viên Thần nhẹ nhàng gõ mặt bàn,: "không ai biết rõ việc trong tẩm cung là chĩ đạo của ai ,là lời của phụ hoàng ,Nguyên quý phi ,hay Mạnh công công , không ai biết được chuyện này , ta thì đương nhiên không sao ,ta chỉ lo lắng cho mẫu hậu “
"Đại hoàng tử ý là tới nói cho ta biết cách thoát thân ?" Trong hoàng cung nàng không thể tin được bất kỳ kẻ nào, càng nói đến đây là lần đầu gặp Hiên Viên Thần .
"Đương nhiên, ta chính là vì mẫu hậu mà đến." Hiên Viên Thần đứng người lên, từ từ đến gần, bên tai nói nhỏ cho Liên Mị: "Mẫu hậu giúp ta đăng cơ, ta liền bảo toàn tính mạng mẫu hậu ,thế nào?"
Liên Mị nghiêng mặt qua, cách xa một chút: "Đại hoàng tử chớ quên, dựa vào ý chỉ tiên đế ,đã qua bao nhiêu triều vẫn không có Hoàng thái hậu."
Vì phòng ngừa ngoại thích chuyên quyền, tất cả Hoàng thái hậu sau khi chết mới được truy phong, cho dù là mẹ đẻ hoàng đế cũng không thể ngoại lệ.
Nâng đỡ Hiên Viên Thần đăng cơ làm đế vương , sau đó chờ hắn ttrừ bọ tai họa, thuận tiện đem mình truy phong làm Hoàng thái hậu ,như vậy chẳng phải cũng phải mất mạng như thường ư ????
Liên Mị còn chưa ngu xuẩn đến mức này !!
Hiên Viên Thần bật cười , hắn lấy tay xoa xoa má hồng của nàng , buộc Liên Mị đối diện với hắn : "Còn có một biện pháp."
"Đó chính là, mẫu hậu trở thành người của ta."
hắn cúi người đến gần, hơi thở tõa ra lên gương mặt Liên Mị , âm thanh dịu dàng thêm tình phản phất như nàng là người hắn yêu thương , có diều trong lòng nàng chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh .
Giọng nói quen thuộc , thư thế gần sát vào nhau , giống hệt như nam nhân gặp ở trong đình đêm ở hoa viên .
Lúc ấy nàng quá bối rối, trong bóng đêm nam nhân kia chỉ nói một câu, lại là lưng đối với mình, tướng mạo thấy không rõ, âm thanh cũng không nhớ được, Liên Mị không xác định được Hiên Viên Thần có phải là hắn hay không .
Nàng cảm giác được tay hắn đang trượt từ gò má tới trước ngực , nàng giật mình đột ngột đứng dậy , hướng ra phía ngoài đi vài bước, ngực phập phồng phập phồng, hồi lâu mới có thể bình phục .
dáng người hắn bị áo lông cáo căng bó chặt, thấp thoáng bên trong áo bào màu xanh . Nếu không phải sắc mặt vô cùng tái nhợt, chắc sẽ là một công tử tuấn mỹ .
Liên Mị đáy lòng tự nói với mình, nam nhân này rất đáng sợ.
Cùng hắn hợp tác , không khác là tự lột da mình.