Chương 10: Đau lĩnh ngộ
Nghe thấy Hiên Viên Thần nói, Liên Mị không khỏi ngây người.
Nhị hoàng tử, không phải Nhị hoàng tử mười năm trước chết bất đắc kỳ tử sao?
Nàng tuy có nghi hoặc, nhưng Hiên Viên Thần không muốn nói, mình cũng không cách nào biết được sự thật .
Liên Mị thấp thỏm bất an ngồi, Hương Lam bên cạnh ngay cả thay đổi ba trở về nước trà, nàng đợi được có chút phiền.
Nàng liếc mắt nhìn Hiên Viên Thầnđang thoải mái , hoàn toàn coi như hắn là chủ nhân Cam Lộ điện, thoải mái nhàn nhã cho Đan Điệp hầu hạ, lên giường đi nghỉ ngơi.
Liên Mị không muốn cùng Hiên Viên Thần sống chung một phòng, chỉ đành phải buồn buồn ngồi chỗ xa khuất uống trà.
Nàng không thíchcó quá nhiều người hầu kẻ hạ, tất cả đều bị đuổi đi ,chỉ một thoáng chút liền cảm thấy Cam Lộ điện vắng vẻ lại vắng lạnh.
không đợi Liên Mị thưởng thức trà xong , chỉ cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, một ánh sáng liền vượt qua trên cổ nàng, bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Hoàng hậu nương nương, chúng ta lại gặp mặt."
"Lâm tướng quân?" Liên Mị trong lòng kinh ngạc, thật không nghĩ tới Lâm Li Triệt lại vào đây.
"Đừng động, đao kiếm không có mắt, nếu là đả thương hoàng hậu nương nương da thịt mềm mại, ta sẽ cảm thấy thương tiếc ." Lâm Li Triệt âm thanh trầm thấp mang theo một nụ cười, mập mờ bên tai Liên Mị, đôi môi như muốn hôn lên vành tai nàng.
không giống với Hiên Viên Thần khiến cho nàng toàn thân như lửa đốt , Liên Mị chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc cùng lạnh buốt.
Bởi vì nàng hiểu, Lâm Li Triệt ngoài miệng nói thì dễ nghe, nhưng không phải là người dễ chọc. Nhìn Nguyên quý phi thì biết, nếu nói thương hương tiếc ngọc, trên người hắn căn bản sẽ không động đao động kiếm với mình .
"thật không nghĩ tới, nương nương sẽ chọn Đại hoàng tử. hắn bệnh như vậy , cả người không có chút sinh khí , có thể làm cho nương nương hứng thú ,”vui vẻ” sao?" Lâm Li Triệt cười lớn , giọng nói nhẹ nhàng, đứng sát Liên Mị trên không có nhúc nhích chút nào.
"Ta đã quên nương nương tiến cung , vẩn là chưa biết mùi đời, không rõ ràng chuyện nam nữ ., nương nương không ngại tới tìm ta, ta sẽ dạy nương nương ,để người đích thân nếm thử..."
"Lâm tướng quân cố ý đến đây , không phải là muốnnói chuyện tán gẫu sao? Chẳng lẽ không lo lắng trở về Nguyên quý phi?" Liên Mị cắt đứt lời nói mập mờ vô sỉ của hắn .
"Nguyên quý phi?" Lâm Li Triệt bật cười, làm như nghe thấy được cái gì vui vẻ : "Bất quá là đồ chơi thôi, có cái gì tốt mà lo lắng? Nương nương tính tình cũng không hung ác , trong điện im hơi lặng tiếng, Nguyên quý phi bất quá là bị đánh ngất xỉu ném góc thôi."
"Cho dù nương nương không thích nàng, gϊếŧ chết nàng ta , trong hoàng cung một đêm chết không rõ nguyên nhân có rất nhiều , ai mà rảnh lo chuyện bao đồng ."
Liên Mị nhíu mày, không biết nên vì Nguyên quý phi cảm thấy đau lòng, hay càm thông cho trái tim băng giá Lâm Li Triệt .
"Tốt lắm, tán gẫu đến đây , xin nương nương đi theo ta đi một chuyến ." Lâm Li Triệt kiên nhẫn có hạn, Liên Hằngkhông chịu nói nửa lời, hôm nay bị đánh đến còn nửa cái mạng còn không chịu hé lời ..
hắn không tin, đem Liên Mị ném tới trước mặt Liên Hằng, Liên Hằng còn có thể không hợp tác, không chịu đem mật chỉ giao ra đây!
"Lâm tướng quân muốn hoàng hậu nương nương mang đi nơi nào?" một tiếng trầm trầm ho khan, Hiên Viên Thần vung rèm từ trong điện chậm rãi đi ra, nhìn Lâm Li Triệt, bên môi lộ ra ý nhạt nhẽo vui vẻ: "không, phải nói, hồi lâu không thấy, Nhị đệ."
Liên Mị trợn mắt há hốc mồm, Lâm Li Triệt rõ ràng chính là người chết bất đắc kỳ tử mười năm trước Nhị hoàng tử Hiên Viên dịch sao?
Lâm Li Triệt híp híp mắt, không chút hoang mang nói: "Ta thắc mắc sao Nguyên quý phi lại chậm chạp chưa có trở về, thì ra là nương nương Kim Ốc Tàng Kiều, Cam Lộ điện ẩn dấu một người sống."
hắn cằm cây đao kề sát cổ Liên Mị hơn, hừ cười nói: "Nhị hoàng tử mười năm trước đã sớm chết , trên đời này không có Hiên Viên dịch, chỉ có Lâm Li Triệt."
Kim Ốc Tàng Kiều?.
"Cũng vậy , tên bất quá là do người đặt mà thội , ý nghĩa mới có tác dụng." Hiên Viên Thần dù bận vẫn ung dung đứng vài bước, thanh thản nhìn về phía hai người, giống như là không có chút nào trông thấy Liên Mị bị Lâm Li Triệt kìm vào .
Lâm Li Triệt chán ghét, chính là thái độ ung dung tự tai của vị hoàng huynh này: "Nữ nhân ngươi chết trên tay ta, ngươi một chút cũng không lo lắng? Cũng đúng, năm đó Lý hoàng hậu chết trước mặt ngươi, đừng nói khóc, ngươi ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, thì làm sao để ý tới nương nương?"
hắn liếʍ liếʍ môi dưới, đột nhiên nở nụ cười: "Nhưng lúc này, ngươi ở Cam Lộ điện, lại xuất hiện trước mặt ta, chứng minh nữ nhân này đối với ngươi rất có ý nghĩa . Liên Mị vậy trắng nõn trơn mềm da thịt, nếu là lưu lại một vết sẹo xấu xí sẽ như thế nào, hoàng huynh muốn xem sao?"
Hiên Viên Thần sắc mặt như thường, chậm chạp nói: "Nhị đệ ưa thích, không ngại thử xem."
Liên Mị nghe vậy, sắc mặt đều trắng.
Lâm Li Triệt có chút kinh ngạc, nhưng nhanh bình thường trở lại: "Hoàng huynh quả nhiên... Cho tới bây giờ vẫn không thay đổi."
hắn còn tưởng rằng Hiên Viên Thần đối với Liên Mị không giống vớ người khác, bằng không sẽ không xuất hiện nơi này. Hôm nay xem ra, là tự mình nghĩ nhiều Hiên Viên Thần , ngay cả mẫu thân chết mà còn không đổi sắc , làm sao đối với người khác sinh lòng thương tiếc?
Lâm Li Triệt thật phải đánh giá cao Hiên Viên Thần, người này xứng làm đối thủ mình.
Những năm gần đây bình an vô sự, đơn giản là vì hoàng thượng còn sống , hai người bọn họ một ngoài cung, một trong cung.
Hôm nay hoàng thượng khó giữ mạng ,bọn họ ngay cả giả bộ cũng không muốn giả bộ, Lâm Li Triệt vươn tay, đầu ngón tay dọc theo lưỡi đao ôn nhu vuốt phẳng, phảng phất đối đãi sâu ái với nàng : "Nương nương gặp gỡ người lạnh lùng như vậy , thật đúng là đáng tiếc..."
Liên Mị chăm chú nhìn Hiên Viên Thần, thấy hắn không nhúc nhích, không có chút nào có ý cứu mình , một lòng giống như lạnh buốt , hàm răng cắn môi dưới, lại không muốn trước mặt hắn yếu đuối .
Nàng cảm giác đến trên cần cổ lưỡi đao hơi động một chút, bỗng thấy đau đớn , là máu tươi từ bên gáy chảy xuống.
Sau một hồi, cảm giác đau đớn bên gáy đột nhiên biến mất, "Bịch" một tiếng rơi xuống đất .
Liên Mị ngẩn ra, liền thấy Lâm Li Triệt kêu lên một tiếng đau đớn, hắn bắt lấy cổ tay mình lùi lại 2 bước ,trên mặt huyết sắc không còn một mảnh, lộ ra sắc mặt đau đớn .
"Lại là tử cổ, ngươi..." Lâm Li Triệt đau đến trước mắt mọi hình ảnh đều màu đen, "không sai,." Hiên Viên Thần chậm rãi tiến lên, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, tỉ mỉ lau máu cho Liên Mị .
Liên Mị chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn không muốn thí mạng nhỏ gây sự với hắn, khăn tay nhàn nhạt mùi thuốc, có thể sẽ giúp ích cho vết thương của nàng .
Nàng liếc về hướng Lâm Li Triệt, rốt cục đã hiểu vì sao Hiên Viên Triệt lại bình tĩnh ung dung .
Thuốc tử cổ có tác dụng, so với Liên Mị nghĩ đến còn nhiều hơn. Quả thật nàng không dễ chịu
trên cổ miệng vết thương đâm đau, nhưng xem ra vẫn chỉ là vết thương nhỏ,không ảnh hưởng nhiều . So sánh với Lâm Li Triệt liền đang dãy dụa đau đớn, giống như miệng vết thương thống khổ tăng thêm gấp mười gấp trăm lần..
Hiên Viên Thần vừa rồi nhắc tới Nhị hoàng là con Vương hoàng hậu, xem ra loại mầm mốngcủa vị thuốc này , Vương hoàng hậu trước kia cũng từng trúng qua?
Lâm Li Triệt đau đến sắc mặtxanh mét , khóe miệng rõ ràng gợn lên đường cong, âm trầm nở nụ cười: "Ngươi cho rằng nắm giữ nữ nhi Liên Hằng, hắn sẽ ngoan ngoãn đem mật chỉ ra sao? Đừng quên, Liên Hằng chính là tiểu nhân!"
Nghe thấy hắn lời nói, Liên Mị ngồi không yên. Lâm Li Triệt có thể nhục mạ nàng, nhưng không thể nhục mạ phụ thấn: "Lâm tướng quân,miệng của ngươi thật thối !"
Lâm Li Triệt cười lạnh, mặt mũi tràn đầy mỉa mai: "Ngươi không ngại hỏi người bên cạnh, Liên Hằng trước kia đối với hắn xảy ra chuyện gì , rồi đối xử với ta thế nào !"
Liên Mị nhíu mày, nhìn mắt hắn : "Mặc kệ phụ thân trước kia đối với hai vị đã làm gì, đối với ta mà nói, là một người cha tốt “
Phụ thân thành thân hai mươi năm, cùng mẫu thân cho tới bây giờ không có đi đến chỗ trăng khoa ,không có nap thϊếp ,toàn tâm toàn y đối tốt với mẫu thân .
Mẫu thân sau khi sinh ra nàng, liền không thể sinh tiếp , Liên Hằng vẫn không oán giận, đối với Liên Mị luôn cưng chiều, đem tấtcả điều tốt nhất hco nàng .
Mặc kệ Liên Hằng làm người như thế nào, trong nội tâm Liên Mị, đều là người cha tốt.
"thật đúng là cha con tình thâm, chỉ tiếc Liên Hằng đối với ngươi sủng ái, cũng cam lòng cho ngươi vào cung, chưa từng để ý tới ngươi sinh tử, cho ngươi ở trong hoàng cung tự sinh tự diệt." Lâm Li Triệt ánh mắt lạnh dần, nghiền ngẫm cười hỏi: "Nương nương có muốn đánh cuộc với ta ? Nếu là ngươi sẽ chết trước mặt Liên Hằng, hắn có đem mật chỉ giao ra đây?"
"nói bậy cái gì?" Liên Mị che lấy miệng vết thương, nhịn không được lui về phía sau hai bước, cách cả hai người xa một chút, trong lòng hoang mang , dù sao giữa nàng và mật chỉ , cái nào quan trong hơn ? ,phụ thân có thể xem trong nữ nhi với giang sơn xã tắc ....?
Lâm Li Triệt đau đớn đã từ từ dịu xuống: "Mật chỉ đối với ta mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, bất quá giống như thêu hoa trên gấm thôi , kỳ thật... Chỉ cần hoàng huynh chết, như vậy đủ rồi."
hắn vừa dứt lời, ngón giữa kẹp lấy rất nhiều con dao nhỏ, phóng vào Hiên Viên Thần.
Liên Mị hoảng loạng hô hấp căng thẳng, không nén được muốn hét rầm lên.
Đan Tiệp sau lưng Hiên Viên Thần bỗng bay ra , giống như như gió che Hiên Viên Thần , cánh tay nhanh chón bắt lấy những tiểu dao ấy, tiếng "Đinh đinh đang đang" rơi xuống bên chân Hiên Viên Thần.
Sắc mặt Lâm Li Triệt khẽ hoảng : "Lại là người vô cực phái, hoàng huynh thật sự phụ đoạn vô vàn “
Liên Mị nhịn không được Đan Điệp ,chưa bao giờ phát hiện cung nữmảnh mai là một võ lâm cao thủ, hộ vệ cho Hiên Viên Thần.
Khó trách cùng Hiên Viên Thần bên cạnh tám năm, còn không có bị hắn giữ trong phòng, thì ra là căn bản là đi theo bảo vệ hắn .
Lâm Li Triệt thấy hôm nay không có thu hoạch gì , liền nhẹ nhàng chống đỡ , hô hấp lại từ từ .
Liên Mị chưa kịp thở phào , liền nghe bên tai truyền đến tiếng nói Lâm Li Triệt: "Nương nương đừng mừng sớm, hoàng huynh xưa nay đa nghi, trên người của ngươi tuyệt không chỉ có 1 loại thuốc đơn giản như vậy,ta cảnh báo người trước rồi người sẽ sớm hiểu những lời ta nói thôi..."