Chương 23

Sau khi Trình Gia Thừa đi nghỉ hè, một tuần qua Mạnh Dao luôn dùng điện thoại liên lạc với hắn. Sau khi bắt đầu kỳ nghỉ chính thức, Trương Tố Úc lập tức đưa cô ra vùng ngoại ô, trong hai tuần này cô không thể liên lạc được với Trình Gia Thừa.

Trương Tố Úc đưa cô về một ngôi nhà cũ ở quê, không gian rộng khoảng 60m2, phòng ngủ lớn của Trương Tố Úc thì chứa đầy sách, còn phòng ngủ nhỏ của Mạnh Dao chỉ có một chiếc giường. Mỗi ngày cô đều ở phòng khách đọc sách làm bài tập, còn Trương Tố Úc thì luôn ở trong phòng làm việc đọc sách, hai mẹ con thường im lặng, mấy ngày liền chẳng nói với nhau lời nào.

Trương Tố Úc không cho cô vào phòng làm việc của bà, cũng không cho phép cô chạm vào những cuốn sách trong đó, khi còn nhỏ, lúc cô vô tình cầm một cuốn sách đọc, sau khi đọc xong thì quên không đặt đúng chỗ, lúc đó Trương Tố Úc tức giận vô cùng.

Sau đó cô không vào phòng đó nữa, nhưng hôm nay Trương Tố Úc ngã bệnh, sốt cao liên tục kéo dài, Mạnh Dao phải luôn ở bên cho bà uống thuốc và thay khăn lông. Bỗng buồn chán, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tủ sách đến ngẩn ngơ, nhìn thấy một hàng tài liệu màu đen, lớp dưới đã cũ, nhãn trên đó đã chuyển sang màu vàng, có thể lờ mờ nhìn thấy tên của Trương Tố Úc và Mạnh Nguyên Thành.

Mạnh Dao không kìm được sự tò mò của mình, cô nhìn Trương Tố Úc đang ngủ say, sau đó xoay người vươn tay lấy một quyển trong số đó.

Mở ra, bên trong chứa đầy những bức ảnh chụp lén cảnh Mạnh Nguyên Thành và Tịch Viện đang thân mật với nhau … Một trong số đó thậm chí còn có ảnh hai người họ thân mật ngay trong phòng khách, bức ảnh được phóng đại vô cùng lớn…

Mạnh Dao đóng tập tài liệu lại, chạy vào phòng vệ sinh hồi lâu mới bình tĩnh lại, cô biết cha mình trật bánh, nhưng cô vẫn rất sốc, không ai muốn nhìn thấy cuộc sống tìиɧ ɖu͙© của cha mẹ mình cả.

Nhưng không thể ngăn cảm giác tò mò lại được. Tổng cộng có bảy thư mục, nhưng tất cả bằng chứng này cũng không thể chỉ có hình ảnh Mạnh Nguyên Thành trật bánh được, Mạnh Dao quay lại lấy quyển thứ hai.

Trong đó có một cuộn băng cát-xét, phần còn lại là các bản ghi âm. Nét chữ của Trương Tố Úc, Mạnh Dao đọc lướt qua trang đầu, đây là bản ghi lại cuộc đối thoại giữa Trương Tố Úc và Mạnh Nguyên Thành, còn có một người thứ ba ở giữa, người này chắc là một bác sĩ.

Mạnh Nguyên Thành: Sống với cô ấy khiến tôi ngột ngạt, ngôi nhà sẽ luôn không có một hạt bụi, mỗi lần tôi hút xong một điếu thuốc thì cô ấy sẽ lập tức cầm gạt tàn đi rửa. Bạn có biết cô ấy lau nhà vệ sinh bao nhiêu lần mỗi ngày không? Ít nhất năm lần! Cô ấy sẽ phối các quần áo tôi mặc hàng ngày rồi để trên giường, kể cả tất. Mỗi tháng cắt tóc ngày nào cũng được quy định.

Trương Tố Úc: Thân là một người vợ, tôi chăm lo cho cuộc sống của anh, để cho anh không có bất kỳ lo lắng nào mà tập trung vào sự nghiệp cũng là sai sao?

Mạnh Nguyên Thành: Điều tôi cần là một người bạn đời, không phải một vυ" em.

Trương Tố Úc: Anh đang bắt tôi phải xin lỗi cái lối sống ngăn nắp của mình đó hả?

Bác sĩ: Cô Trương, mong cô đừng nói chuyện. Mạnh tiên sinh, anh còn cái gì không hài lòng thì nói ra hết đi.

Mạnh Nguyên Thành: Sống với cô ấy giống như sống với một con robot vậy, cô ấy luôn kìm nén cảm xúc của mình, luôn giữ trạng thái vui vẻ mọi lúc mọi nơi, đặc biệt là trước mặt người ngoài, cô ấy không bao giờ cho phép chúng tôi có ý kiến khác, bất kể đó là chuyện gì. Tôi cảm thấy ngột ngạt trong ngôi nhà này, ngay cả đời sống vợ chồng cũng phải có quy củ, mỗi tháng mấy ngày, đi ngủ lúc mấy giờ, ngay cả trước khi cưới cũng quy định số lần tôi trút giận.

Trương Tố Úc: Vậy đây chính là lý do anh nɠɵạı ŧìиɧ?



Mạnh Nguyên Thành: Tôi thừa nhận tôi yêu cô ấy, nhưng trước khi xảy ra quan hệ với cô ấy thì tôi đã đệ đơn ly hôn với cô rồi. Hiện tại chúng ta đang ly thân, ý định ly hôn của tôi sẽ không thay đổi.

Trương Tố Úc: Chúng ta vẫn chưa chính thức ly hôn, xin đừng lấy lý do này bao biện cho việc nɠɵạı ŧìиɧ của anh.

Mạnh Nguyên Thành: Tôi không bạo biện, tôi thừa nhận tôi nɠɵạı ŧìиɧ, cô không muốn ly hôn, một hai muốn tôi phải hợp tác với cuộc tư vấn hôn nhân này, vì vậy tôi mới đến đây. Chúng ta có thể một mình nói chuyện rõ ràng với nhau nhưng cô không chịu, vì vậy hôm nay tôi ở đây nói ra hết những suy nghĩ thực sự của tôi cho cô biết, tôi vẫn nhất quyết ly hôn, tôi sẽ đấu tranh để giành quyền nuôi Dao Dao.

Trương Tố Úc: Tôi không quan tâm đến việc anh nɠɵạı ŧìиɧ, nếu anh kết thúc với cô ta, vấn đề giữa chúng ta sẽ được giải quyết.

Mạnh Nguyên Thành: Vấn đề được giải quyết? Mỗi lần cô không hài lòng với cuộc hôn nhân của chúng ta thì cô không bao giờ nói chuyện trực tiếp với tôi, mà cô luôn dọn phòng như điên, sau đó quay sang mỉm cười với tôi như không có chuyện gì xảy ra cả, cô có biết mỗi lần cô cười như vậy làm cho người khác rất sợ hãi không?

….

Thư mục cuối cùng là nhật ký của Trương Tố Úc, Mạnh Dao đã đọc vài trang và cũng hiểu tại sao Trương Tố Úc lại có tính cách như vậy.

Từ khi còn nhỏ, Mạnh Dao chưa bao giờ gặp bà ngoại, theo nhật ký của Trương Tố Úc, bà của cô cũng lừa dối trong hôn nhân, tìm một người đàn ông giàu có hơn để làm vợ lẽ, ông ngoại của cô, tức cha của Trương Tố Úc giáo dục con gái so với Trương Tố Úc giáo dục Mạnh Dao chỉ có hơn chứ không có kém.

Hóa ra là do di truyền, Mạnh Dao nhất thời không biết nên thương hại mình hay thương hại Trương Tố Úc.

“Coi đủ chưa?” Trương Tố Úc tỉnh lại, Mạnh Dao giật mình, làm rớt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống đất, cô vội vàng nhặt lên cất lại.

“Xin lỗi mẹ …. Con…”

“Con cũng muốn bỏ mẹ sao? Đến sống chung với gia đình mới của ông ta.”, Trương Tố Úc hỏi.

Không biết là do ốm yếu hay là thực sự bộc lộ cảm xúc ra ngoài, Mạnh Dao chưa bao giờ thấy Trương Tố Úc bất lực như vậy, cô chậm rãi ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm tay Trương Tố Úc, “Không đâu … Con sẽ không bỏ mẹ.”