Chương 12

Trình Gia Thừa tiễn Mạnh Dao xong thì về nhà, bà nội đã ăn cơm xong, thấy hắn vẫn chưa ăn thì bà quay sang nhờ dì Chu làm bữa tối cho hắn, sau đó cũng không lập tức đi chơi bài mà nhìn cháu mình ăn no nê, thấy hắn đã ăn xong thì lúc này mới hài lòng đi ra cửa.

Vừa ra cửa lại đυ.ng phải một vị khách không mời mà đến.

Một cô gái trẻ tự nhận mang thai đứa con của Trình Thịnh đến cửa khóc đến hoa lê đái vũ cầu xin bà nội giúp cô ta giữ lại đứa trẻ, vừa bước vào cửa đã quỳ xuống cầu xin, bà nội quay sang kêu Trình Gia Thừa vào nhà.

Những năm gần đây Trình Thịnh chưa bao giờ bị những người phụ nữ này cản đường, cũng đã có vài người đến chỗ này tìm bà nội, Trình Gia Thừa nhìn nhiều nên đã miễn dịch với những chuyện này, lúc nãy nhìn người phụ nữ kia khóc lóc không biết tại sao hắn bỗng nghĩ đến Mạnh Dao.

Trình Thịnh và Ngô Vận sinh ra Trình Gia Thừa, nhưng họ thực sự không phải tấm gương tốt để con cháu nôi theo.

Hai người dùng dao trong lúc cãi vã, có lúc lại hận đến mức muốn chết trên tay nhau, bọn họ ly hôn khi Trình Gia Thừa đang học lớp 4. Sau khi ly hôn, có một năm Trình Gia Thừa phải sống trong cảnh cướp giật của cha mẹ, mỗi ngày tan học, xe của Trình Thịnh và Ngô Vận đều đậu trước cổng trường chờ hắn.

Họ tranh nhau đưa con trai về ở với mình, quanh qua quẩn lại thì quyết định ở với mỗi người một tuần, sau đó thì bà nội đưa Trình Gia Thừa về ở với mình.

Trình Thịnh và Ngô Vận làm ăn rất lớn, hai người đã ly thân nhưng cơ nghiệp cũng không chia, sau khi ly hôn, đàn bà đối với Trình Thịnh chưa bao giờ là thiếu, còn Ngô Vận cũng không hề tụt hậu, nhưng cả hai đều đồng lòng ở một chuyện là cứ cách vài bữa là sẽ đến nhà bà nội lấy lòng con trai mình.

Ngô Vận không tái hôn cũng không sinh đứa con thứ hai. Đôi khi cả hai người đều nhắc tới chuyện hi vọng sau này Trình Gia Thừa sẽ nuôi họ khi họ về già, lúc ấy Trình Gia Thừa cười lạnh một tiếng, nói phận ai thì tự người ấy lo đi.

Bà nội Trình cũng đã từng trải qua một chuyện lớn, ông nội Trình tính cách mềm yếu, một tay bà nội quản lý cả gia đình, sự nghiệp của Trình Thịnh phát triển đến ngày hôm nay cũng là xuất phát từ mẹ của ông.

Trình Gia Thừa không sợ chuyện nhỏ này sẽ chọc tức bà nội, nhưng bà vừa mới ra viện được mấy ngày nên Trình Gia Thừa quyết định gọi điện thoại cho Trình Thịnh.

“Người phụ nữ của ông tới nhà rồi, mau đến đây dẫn đi đi.”

Trình Thịnh ngay lập tức chạy đến, còn dẫn theo hai người trực tiếp xách người phụ nữ ấy đi, bà cụ đóng cửa lại cầm gậy đánh ông, sau khi đánh xong vẫn còn giận đến run lên bần bật, Trình Gia Thừa và dì Chu đỡ bà vào phòng nằm xuống.

Trình Thịnh đi theo đứng ở cửa, bà cụ tức giận đến mức không thèm nhìn ông. Trình Thịnh gọi điện thoại đẩy lùi công việc buổi chiều, chuẩn bị ở lại hầu hạ bà cụ để nhận lỗi, Trình Gia Thừa đi xuống nhà ăn ăn thêm một chén cơm, sau đó đi đến trước cửa phòng ngủ của bà nội nói, “Bà ơi, cháu ăn xong rồi, cháu ra ngoài chơi một lát nhé, đến giờ cơm chiều thì cháu về.”

Vừa bước tới cửa thì Trịnh Thịnh đi đến nắm lấy cánh tay hắn nói: “Cuộc đời này của ta chỉ có con là đứa con trai duy nhất, sẽ không có thêm đứa con thứ hai.”

Trình Gia Thừa không nhìn ông, kéo tay ông ra khỏi cánh tay mình sau đó đi thẳng.

Ban đầu hắn hẹn Quách Tử Hàng đến tiệm net chơi game, nhưng giờ hắn không muốn đi nữa. Trình Gia Thừa không có mục tiêu đi dạo phố hai vòng, sau đó lấy điện thoại di động ra lướt một hồi lâu. Tất cả tin nhắn trong WeChat đều đến từ các cô gái không quen biết ở trong trường gửi cho hắn, những tin nhắn này hắn chưa từng đọc qua, hắn thậm chí cảm thấy khó chịu vô cùng trước mớ tin nhắn này.

Trình Gia Thừa giơ tay gọi taxi đến trung tâm mua sắm gần đó, hắn mua điện thoại di động, sau đó ra ngoài làm sim rồi về nhà sớm.

Trình Thịnh đã đi, bà nội thì đang ngủ, dì Chu nói Ngô Vận gọi điện đến nói rằng tối nay sẽ đến gặp bà cụ, Trình Gia Thừa vâng một tiếng rồi đi vào phòng ngủ mở mạng nghịch điện thoại di động.

Thực tế thì chỉ tải xuống tài khoản WeChat, khi tạo biệt danh của mình thì thuận tay viết tên “Dao”, còn ảnh đại diện thì trực tiếp sử dụng ảnh thật của mình.

Đến giờ cơm chiều thì Ngô Vận đến, bà cầm theo túi lớn túi nhỏ, bà nội Trình thấy bà cũng tức giận, nhanh chóng đuổi người ta đi.

“Mẹ, mẹ đừng giận mà, cái loại như Trình Thịnh không phải là thứ tốt lành gì, không đáng để tâm đến.”

“Mày thì tốt lành à?” Bà cụ hỏi ngược lại.

Trước khi Ngô Vận đi, như thường lệ bà sẽ quan tâm đến con trai mình, bà đứng sau cánh cửa nói chuyện với hắn, Trình Gia Thừa không quan tâm đến bà vì những lời bà nói khiến cho hắn khó chịu.

“Mẹ nghe Trình Thịnh nói con có bạn gái? Dẫn nó ra cho mẹ gặp mặt đi, để mẹ dẫn con bé đi dạo phố mua sắm. Con trai, con yêu đương mẹ cũng không phản đối, nhưng con phải biết rằng, con nên có trách nhiệm với con gái nhà người ta. “

Trình Gia Thừa quay lại nhìn bà, giễu cợt: “Vậy à? Hay bà và Trình Thịnh làm tấm gương tốt cho tôi nhìn đi.”

Ngô Vận nghẹn lời, vừa đi ra khỏi cửa thì gọi điện thoại cho Trình Thịnh. Trình Thịnh đang ở một quán trà trên phố Nam bàn công việc với người ta, Ngô Vận đi sang phòng bên cạnh đợi một lúc.

“Ông mẹ nó ngày nào cũng làm chuyện không nên người, báo hại con tôi có bóng ma tâm lý trong lòng.”

Trình Thịnh cười, cười đến bí hiểm, khiến Ngô Vận cảm thấy hoảng sợ.

“Bà Ngô, đừng tung hoành nữa, chúng ta phục hôn đi.”

Ngô Vận sững sờ một phút mới định thần lại được, bà dùng vẻ mặt như ăn phải phân nhìn người đối diện, “Trình Thịnh, não của ông bị hư rồi à? Không biết có bao nhiêu lứa con hoang rồi mà còn muốn bà đây phục hôn với ông, ông cầm cái dươиɠ ѵậŧ của ông đi mạ vàng đi rồi bà đây sẽ rũ mắt nhìn đến.”

“Dươиɠ ѵậŧ của ông đây không cần mạ vàng cũng đã đủ cứng rồi.”

Thứ hai Mạnh Dao xin nghỉ ốm, trong lòng Trình Gia Thừa bỗng cảm thấy không yên, hắn lấy điện thoại của người khác gọi cho Mạnh Dao nhưng cô cũng không nghe máy.

Vào tiết tự học buổi tối, Trình Gia Thừa trốn học đợi ở cổng nhà cô, đợi một lúc lâu thì thấy cô gái ngày trước đứng nói chuyện với Mạnh Dao đang tay trong tay với cô gái nào đó đi tới.

“Cậu là bạn của Mạnh Dao đúng không?”

Điềm Điềm gật đầu, bảo bạn cùng lớp kia đi trước.

“Hôm nay Mạnh Dao không đến trường, cô ấy bị sao vậy?”

Điềm Điềm xoắn xuýt, cô ấy cũng không rõ Mạnh Dao có cho cô ấy nhiều chuyện hay không, lỡ như cô ấy nói sai thì phải làm sao bây giờ.

“Tôi cũng không biết.”

Trình Gia Thừa thêm WeChat với cô ấy rồi bảo cô ấy đến nhà của Mạnh Dao nhìn rồi sau đó gửi lại tin nhắn cho hắn.

Điềm Điềm gõ cửa nhà của Mạnh Dao, Trương Tố Úc ra mở cửa.

“Dì à, Dao Dao ngủ chưa ạ? Con muốn hỏi bạn ấy mượn giấy kiểm tra.”

“Con bé ở trong phòng ngủ,” Trương Tố Úc trả lời.

Trông Mạnh Dao vẫn bình thường, cô đang mặc đồ ngủ ngồi ở bàn làm bài tập, thấy cô ấy đến còn mỉm cười vui vẻ, Điềm Điềm cầm bài thi, trước khi đi còn bí mật nói với cô, ” Trình Gia Thừa đang ở dưới lầu chờ cậu, hình như là lo cậu bị bệnh.”

“Mình bị cảm, hơi sốt nhẹ nên hôm nay không đến trường.”, Mạnh Dao dịu dàng nói với bạn mình.