Chương 2

Chung Lĩnh lớn lên trên núi, làn da hơi đen, gầy gò, nhưng rất cao, là một khuôn mẫu nhìn thoáng qua là biết cô bé này rất xinh đẹp. Cô bé rất sợ hãi với ngôi nhà to lớn xa lạ này, ánh mắt đen láy tràn đầy bất an, nắm chặt lấy áo cậu mình, không cho cậu về: “Niễu Niễu ngoan, đây là ba mẹ con, sau này con sẽ học hành ở đây, được đi học, cậu phải đi đón tàu rồi, con phải ngoan đấy nhé.” Bọn họ nói ngôn ngữ đại phương không dễ hiểu lắm, thân mật lại đáng thương, anh lén nhét chút tiền vào tay Chung Lĩnh, vội vàng vàng chạy ra ngoài lên xe đi mất.

Chung Lĩnh khóc đến sắp ngã quỵ, tê tâm liệt phế vùng vẫy trong tay hắn, cô bé nói giọng địa phương, đứt quãng gọi cậu ơi, làm ồn đến mọi người.

.

Lúc đầu Chung Lĩnh còn làm loạn vài lần, không ra ngoài ăn cơm, trốn trong phòng, ai kêu cũng không nên. Cô còn bỏ nhà đi, thừa dịp người ta không chú ý, lẻn ra ngoài, cô vợ vốn không thích cô bé, giận đến mức nói không cần quan tâm đến cô bé nữa.

Hắn thông báo cho cục công an, lại dẫn người trong bộ đội đi tìm, Chung Lĩnh lúc ấy đã bỏ nhà đi một ngày, sắc trời rất tối, cuối cùng bị tìm được, buổi sáng trộm cắp hai miếng bánh mì, đói đến mê man chóng mặt cũng không dám ăn.

Chung Lĩnh vẫn còn bản tính hoang dã của một đứa nhỏ trên núi, không chịu nổi kỷ luật, cô không thích em trai, luôn véo Chung Kỳ khóc lên, còn ác ý bịt miệng không cho cậu bé khóc, luôn bị Dương Thấm Như mắng, cô bĩu môi, không để ý tới.

Cô trèo cây rất giỏi, leo nhanh như chớp, cười lớn với đứa trẻ phía dưới, dáng vẻ lại đen gầy, hắn ở trên xe xa xa nhìn thấy, thật giống như một con khỉ nhỏ xinh đẹp.

Thường xuyên bắt nạt những đứa trẻ khác, bất kể là xung quanh nhà, hay là trong trường học, cô luôn có bản lĩnh này làm cho người ta khóc, hết lần này tới lần khác có nhiều người sẵn sàng nhận lỗi thay cô, tuổi còn nhỏ, những cậu bé theo đuổi cô càng lúc càng nhiều, giống như một vị vua vậy.

Cô rất kiêu ngạo, nhiều lắm là khi gọi điện thoại với nhà ngoại sẽ mềm nhũn, nũng nịu yếu đuối, mới giống như một cô bé, dùng giọng địa phương quen thuộc, tự xưng mình là Niễu Niễu,. Lúc cô được ôm đến nhà ngoại, không đặt tên cho cô, con gái của giáo sư đã mất, anh ta phát điên lên, cảm thấy dáng vẻ của cô giống như con gái của anh ta đầu thai chuyển kiếp, cũng gọi cô là Niễu Niễu, mọi người vẫn gọi cô như vậy, cho đến bốn tuổi mới đặt tên cho cô.

Cái tên Niểu Niểu không phù hợp với cô chút nào, trong nhà này cũng không có ai gọi cô như vậy, có đôi khi hắn đi ngang qua phòng khách, thấy cô cầm ống nghe, lén lút nhìn xung quanh, nói vào điện thoại: “Đến kỳ nghỉ là con sẽ về, Niểu Niểu muốn ăn măng khô, ưm, muốn cậu làm cho con ăn, A Xung không được phép ăn, phải để lại cho con đấy..." Cô sẽ trở về trong kỳ nghỉ đông và mùa hè, cả kỳ nghỉ đều về nhà cũ, luôn luôn như vậy.

.

Hắn từ phía sau đi tới làm cho cho cô bé giật mình, sợ tới mức rụt cổ vội vàng che ống nghe lại, xấu hổ đến mức mặt đỏ lên. Hắn lấy một ly nước ra khỏi nhà bếp: "Sợ cái gì? Cứ nói chuyện tiếp đi.”