So với vài năm trước, điều duy nhất Tô Hạ không tiến bộ chính là tửu lượng ba ly đã gục.
Trong men say mông lung, cảnh vật mơ hồ, dường như cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Hửm, muốn nhìn chằm chằm người ta bao lâu hả? Người quen à?”
“Nhìn thì nhìn thôi, không quen”, Tô Hạ quay đầu lại, ý cười không giảm, “Anh gì đó ơi? Làm ơn đi, với cái tuổi này so với người ta cậu có thể kêu một tiếng chú đó”.
“…”
Đối phương cũng không buồn để ý, ánh mắt chẳng dừng lại trên người cô được nửa giây.
Ba tiếng sau, hai người đang ngủ trên cùng một cái giường.