Chương 49: Đại Quân Lễ 4

Chương 49: Đại Quân Lễ 4

:::Trà sữa và thịt nướng là combo hạnh phúc:::

Sáng ngày đầu tiên của Đại Quân Lễ chính là thi thơ từ, quả nhiên, hai đội của Quốc Tử Giám lần lượt giành được vị trí hạng nhất và hạng nhì, được 5 điểm. Cũng có một người khiến tất cả phải khϊếp sợ đó là Thẩm Hoài An của Điểm Tương Đài, lấy khí thế to lớn của một mình mình giành được đồng hạng nhì bằng《Thú Biên Từ 》, giúp Điểm Tương Đài lấy được 2 điểm. Mà đội một của Kính Võ Viện không biết có phải vì chưa vực dậy được tinh thần hay không, ngay cả 1 điểm cũng chưa lấy được, ngược lại là Quách Quan của đội hai nhờ vào một đầu thơ văn mà giành được hạng ba, lấy được 1 đủ khiến mọi người chấn kinh. 2 điểm còn lại do Tịnh Biên Đường cùng tuyên Võ Đường mỗi đội 1 điểm.

Đội hai của Kính Võ Viện vốn không được xem trọng cư nhiên giúp Viện mình giành được thứ hạng khởi đầu rất tốt, cú đá đầu tiên này khiến trong lòng Hàn Thanh Dao nở đầy hoa, cũng khiến cho thành viên của đội hai từ uể oải, thiếu ý chí chiến đấu trở nên có tinh thần.

Buổi trưa cùng ngày, đội hai tự động gom lại một chỗ cùng nhau, từng người bày mưu tính kế, tự tiến cử sở trường đặc biệt của mình, nghiên cứu chiến lược ứng thí kỹ càng tỉ mỉ. Rốt cuộc, bọn họ đều xuất thân từ võ tịch, sau này rời khỏi Kính Võ Viện thì sẽ tới quân doanh, dù cho nhiều lần lập chiến công thì cả đời chắc cũng chỉ lên được chức Giáo úy, không thể nào lên được Tướng quân, nhưng nếu bọn họ có thể giành thắng lợi cuộc thi này, vậy thì hộ tịch của bọn họ sẽ được thăng thành tướng tịch, trực tiếp thăng tiến từ dân thường thành hoàng thân quốc thích. Cho nên, trong tất cả mọi người, chỉ có bọn họ mới có khát vọng chiến thắng mãnh liệt nhất.

Buổi chiều là phần thi bắn tên, toàn thể tham gia, hạng nhất bị đội một của Điểm Tương Đài lấy đi, nhưng đội hai của bọn họ lại phát huy thất thường, không giành được điểm nào. Mà hai đội của Kính Võ Viện lại phát huy ổn định, không biết có phải do thấy được cơ hội thắng lợi nên mới khiến cho mọi người bùng lên ý chí chiến đấu hay không, màn bắn ba mũi tên của Ngô Sĩ Nguyên vô cùng ấn tượng, cuối cùng cả hai đội đều được giành được hạng nhì.

Ngày hôm sau là tới phần thi vòng loại đấu võ kéo dài, nhóm thư sinh của Quốc Tử Giám rất tự giác mà chịu thua, dư lại các đội thuộc võ học thì nóng lòng muốn thử. Cách thức tỷ thí đầu tiên là vòng đấu loại, sau đó là thi đấu theo vòng tròn.

Hàn Thanh Dao tuy rằng được Lãnh Thích chỉ điểm cho các thế võ, nhưng rốt cuộc thời gian học tập quá ngắn, trong lòng hiểu rằng như thế vẫn chưa đủ. Vì tránh để ca ca nhìn thấy mình bị người ta đánh mà đau lòng phát bệnh, nên nàng liền dùng lý do gió lớn có hại cho bệnh suyễn, cứng rắn bắt Hàn Văn Chiêu lưu lại trong phòng nghỉ ngơi, sau lại dặn dò Hách Liên Phụng Tường trông chừng ca ca cho tốt, mới yên tâm bước lên đài luận võ.

Nàng rút thăm, người thi đấu với nàng là một đệ tử của Tịnh Biên Đường, gọi là Bùi Hạo. Người này vừa lên đài thì đã nheo mắt đánh giá Hàn Thanh Dao từ trên xuống dưới không ngừng, miệng còn nói những lời không sạch sẽ: “Doãn Thiên Xu cả ngày mặt lạnh thì có cái gì tốt, không bằng ngươi theo ca ca đây, tuyệt đối làm ngươi…” Không đợi hắn nói xong, Hàn Thanh Dao đã bổ một chưởng qua, trên mặt mang theo ý cười nói: “Không có biện pháp a, khẩu vị của cô nương ta phải là nhất phẩm!”

Bùi Hạo này không chỉ miệng đê tiện, tay càng đê tiện hơn, mới đầu nhìn thấy Hàn Thanh Dao tấn công thì lắc mình tránh thoát, sau đó cư nhiên duỗi tay hướng tới ngực nàng muốn sờ soạng. Hàn Thanh Dao lập tức hạ eo trốn thoát, liền nghe hắn chép chép miệng nói: “Eo nhỏ thật mềm!”

Đường Hạo Cẩn ở dưới đài túc tới thất khiếu bốc khói, nhưng cố tình cả người ngứa ngáy lại không thể gãi được, chỉ có thể tức giận ở dưới đài rống to: “Bùi Hạo! Ngươi dám dùng thủ đoạn hạ lưu, xem ta có đánh gãy tay ngươi không!”

Bùi Hạo không chút để bụng tới cơn thịnh nộ của Đường Hạo Cẩn, vẫn dùng thủ đoạn hạ lưu theo ý mình, đυ.ng ngực, sờ eo, quả thực không chừa bất cứ thủ đoạn đê tiện nào. Hắn càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng thậm chí còn bắt lấy tay Hàn Thanh Dao hướng xuống dưới háng mình mà sờ soạng, trong miệng còn nói: “Ngươi nhìn xem, ca ca cứng rồi.”

Hắn võ nghệ không cao, vốn tưởng rằng có thể sử dụng chiêu này làm Hàn Thanh Dao xấu hổ tự rối loạn trận tuyến, lại thấy nàng mảy may chẳng loạn, chỉ vững vàng công kích cùng né tránh. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn cũng bắt đầu nóng nảy lên, tuy vẫn dùng hết thủ đoạn bỉ ổi, nhưng lực tay lại mất đi sự chính xác.

Một chưởng hắn đánh ra, được nửa đường đột nhiên lại biến thành bắt lấy, đánh úp lại trên ngực trái của Hàn Thanh Dao, mà nàng tựa hồ tránh không kịp, vừa vặn bị hắn bắt được, nam nhân vui vẻ trong lòng, tay thuận thế dùng sức chuẩn bị hung hăng sờ mó.

“Đệch!”

“A!”

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, tiếng mắng “Đệch” là của Đường Hạo Cẩn, mà tiếng kêu thảm thiết còn lại là của Bùi Hạo. Liền thấy hắn nắm chặt bàn tay bị kim đâm như tổ ong, đau đến dậm chân, trong miệng hô: “Nàng ta giấu vũ khí trên người, nàng ta vi phạm quy định!”

Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người ra, lại thấy Hàn Thanh Dao thập phần vô tội nháy mắt hỏi: “Ngươi nói ta giấu vũ khí đúng không? Vũ khí đã giấu rồi mà còn có thể làm ngươi bị thương?”

Bùi Hạo tức khắc nghẹn lời, bởi vì hắn không cách nào nói với người khác rằng hắn biết rõ đối phương là nữ mà còn tập kích lên bộ ngực của người ta, cho nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhắm mắt nuốt xuống, tiếp sau đó hắn lập tức quy củ hơn rất nhiều.

Bất quá bởi vì cố kỵ trên người Hàn Thanh Dao giấu kim, nên làm hắn sợ tay sợ chân, cuối cùng bị Hàn Thanh Dao một chân đạp xuống đài.

Hàn Thanh Dao thắng!

Thi đấu kết thúc, Hàn Thanh Dao lập tức chạy đến chỗ ẩn nấp lấy ra bọc kim châm giấu ở trước ngực mình. Đây là chiêu thức kiếp trước nàng học được trong chốn phong trần, dùng nó để tự bảo vệ mình, vốn chỉ là phòng ngừa vạn nhất, không nghĩ tới vậy mà nó thật sự phải phát huy công dụng.

Sau khi nàng đi ra, liền trực tiếp đυ.ng phải Doãn Thiên Xu, Đường Hạo Cẩn cùng Lãnh Thích vừa mới từ trên đài đi xuống, trong mắt cả ba người tràn đầy quan tâm, hỏi nàng có bị làm sao không, khiến lòng nàng ấm áp, dặn dò mọi người không được đem việc này báo cho ca ca cùng Khánh vương biết, mới đưa bọc kim châm trong tay giao cho bọn họ xem.

“Thật tiện nghi cho hắn, ngươi hẳn nên đặt phấn ngứa gì đó mới tốt!” Đường Hạo Cẩn nói

Doãn Thiên Xu nhìn vật kia nhíu mày nói: “Cái này tuy dùng tốt, lại dễ dàng làm nàng bị thương, về sau sợ là bọn họ không dám lại dùng chiêu này đối phó nàng đâu, nàng không cần mang nó theo nữa.”

Lãnh Thích nhìn bọc kim châm như suy tư gì đó, cũng không nói lời nào.

++++

Vào ban đêm, Hàn Thanh Dao cùng Lãnh Thích đang cùng nhau nghiên cứu tư liệu các đội, bỗng nhiên nghe được một trận cãi vã ngoài cửa, vì thuận tiện cho việc tham gia giao lưu thi đấu, hiện tại nơi này chỉ có nhóm người đội hai bọn họ, cho nên chỉ có thể là nhóm người này đang ầm ĩ ở ngoài. Hàn Thanh Dao chợt lóe ra một tia dự cảm bất tường trong lòng, vội vàng đẩy cửa ra xem. Liền thấy bốn người của đội hai đang cầm đao kiếm thở phì phì muốn đi ra ngoài, mỗi một tên tiểu tử tầm mười tám mười chín tuổi này hai mắt đều đỏ hồng, dáng vẻ ủy khuất đến cực điểm, tư thế này là muốn cùng người liều mạng.

“Đứng lại!” Hàn Thanh Dao quát: “Các ngươi muốn làm gì đó?”

Ngô Sĩ Nguyên dẫn đầu cũng không trả lời câu hỏi đó, chỉ là hướng về phía Hàn Thanh Dao hỏi: “Chúng ta muốn đi gϊếŧ chết tên Mã Thế Kiệt đó, ngươi có đi hay không? Nếu đi thì lấy vũ khí rồi đi cùng bọn ta, nếu không đi thì không cần chặn đường!”

Lãnh Thích đứng phía sau cất bước tiến lên đem Hàn Thanh Dao che ở sau người, ánh mắt tựa băng, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng mọi người vẫn khá là sợ Lãnh Thích, vì thế sôi nổi thu liễm lại sự tức giận, thoáng nhìn nhau.

Lúc này Sử Tín mới nói: “Ngày hôm qua bọn ta tới thư phòng mượn sách, kết quả nhìn thấy Mã Thế Kiệt đang đánh chửi một thư đồng nhỏ, hài tử kia bất quá mới mười hai tuổi, xương cốt yếu ớt, bị hắn ta dùng roi ngựa đánh đến nỗi mình mẩy đầy thương tích, chúng ta đi lên ngăn cản, lại bị hắn bảo rằng người nọ là gia nô trong nhà hắn. Bọn ta sao còn quản gia nô hay không gia nô, liền cùng hắn tranh chấp, kết quả quan binh tới, bọn ta liền nói cho quan binh việc này. Nhưng quan binh cũng không quản được hắn ta, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể khiến hắn ta không tiếp tục đánh hài tử kia nữa. Ai biết hôm nay chúng ta đi trả sách, ông chủ thư phòng nói cho chúng ta biết, hài tử kia vào đêm hôm qua đã bị hắn đánh chết.”

Sử Tín nói xong, vành mắt không khỏi lại đỏ thêm.

Xem ra, nhóm người này chuẩn bị đi báo thù cho hài tử kia! Tim Hàn Thanh Dao đột nhiên đau xót, nàng tuy rằng hiểu được phẫn nộ dưới đáy lòng của những người này, nhưng giờ này khắc này, không thể để xảy ra chuyện, nàng cần phải giải quyết tốt chuyện này, không thể để ảnh hưởng ý chí chiến đấu của bọn họ, nếu có thể mượn chuyện này đẩy cơn tức giận của bọn họ thành động lực thi đấu, như vậy thì càng tốt.

Nhìn Hàn Thanh Dao trầm mặc không nói, Hoàng Chính tính tình nóng vội, quát: “Người ta là Huyện chúa cao cao tại thượng, sao có thể đi cùng chúng ta, các huynh đệ đi thôi!”

“Đều mẹ nó đứng lại cho ta!” Hàn Thanh Dao di chuyển người ngăn ở trước mặt bọn họ, ánh mắt nghiêm khắc nhìn bọn họ nói: “Gϊếŧ người thì đền mạng, cho dù các ngươi muốn chết, các ngươi cũng muốn kéo thân nhân của mình theo sao?”

Nhóm thiếu niên vốn dựa vào một cổ nhiệt huyết, căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, hiện giờ bị Hàn Thanh Dao rống cho, nháy mắt bình tĩnh lại. Tuy rằng bọn họ xuất thân thấp hèn, nhưng mỗi người đều là hạt giống tốt trong mắt gia tộc của họ. Thờ điểm được tuyển đến Kính Võ Viện, các tộc nhân khua chiêng gõ trống tiễn đưa, trưởng bối kiêu ngạo vì bọn họ, tiểu bối sùng bái bọn họ, nếu bọn họ thật sự vì tư đấu mà phạm tội, hoặc nếu bị khai trừ, bọn họ hoàn toàn không có mặt mũi nào về nhà đối mặt với thân nhân.

Nhìn các thiếu niên thả bàn tay nắm vũ khí xuống, Hàn Thanh Dao biết bước đầu tiên nàng đã làm được. Vì thế đưa mắt ra hiệu với Lãnh Thích, thiếu niên liền từng bước từng bước đưa bọn họ đẩy vào trong phòng Hàn Thanh Dao.

Bốn người lần lượt vào phòng, trông như là ‘sương đánh cà tím’, ủ rũ héo úa, ngay cả Hoàng Chính vừa rồi rống to nhất giờ cũng cúi đầu vuốt vuốt đại đao.

“Đứa bé đó bất quá chỉ là muốn tới thư phòng mượn sách xem mà thôi, đang sống sờ sờ vậy mà bị người đánh chết. Mạng của ái đi chăng nữa thì cũng đáng quý a, hài tử kia cũng có cha mẹ huynh đệ!” Quách Quan là người thứ nhất mở miệng, hắn ngồi ở trên ghế, hai tay nắm chặt đến trắng bệch, trong mắt rưng rưng nói: “Chỉ vì xuất thân thấp hèn liền không thể theo đuổi sinh hoạt tốt hơn sao? Chỉ vì xuất thân thấp hèn nên bị người ta đánh chửi như súc sinh sao?”

Phụ thân hắn mất sớm, mẫu thân không thể không một mình nuôi lớn hắn cùng đệ đệ, ngày tháng trôi qua vô cùng cực khổ, nên đã nếm đủ xem thường cùng khổ sở, hắn ở trong Kính Võ Viện học tập còn chăm chỉ hơn so với Hàn Thanh Dao, nhưng hắn giỏi văn không giỏi võ, cũng nhờ năng lực không tồi, bằng không cũng sẽ không giúp đội hai có được một khởi đầu tốt đẹp.

Lời hắn nói như có sức nặng ngàn quân, trực tiếp đè trong lòng các đội viên đội hai.

Ngô Sĩ Nguyên cắn răng nói: “Muội muội của ta… bất quá là nhìn thấy hoa trong tuần phủ gia đẹp, trộm hái một bông đã bị đánh tới chết. Lúc đó…nàng chỉ mới 4 tuổi! Mới 4 tuổi!”

Nói ra chữ cuối, vành mắt thiếu niên không khỏi đỏ lên, rơi lệ.

Hàn Thanh Dao nhăn mi, bình tĩnh nhìn bọn họ, nỗ lực áp chế những kí ức vụn vặt của kiếp trước bỗng dâng trào, cứ để bọn họ tùy ý phát tiết phẫn nộ cùng bi thương trong nội tâm.

“Các ngươi hận bọn hắn ta có thể hiểu được, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới chưa, mười mấy hai mươi năm sau, hài tử của các ngươi cũng sẽ trải qua chuyện giống vậy? Bọn họ sẽ bị người đánh, sẽ bị người nhục mạ, cho dù nỗ lực cũng không cách nào ngẩng đầu. Các ngươi có từng nghĩ tới chưa?” Hàn Thanh Dao thong thả nói.

Bốn người ào ào sửng sốt, ngay sau đó trong mắt lại phiếm ra sự vô lực cùng thất vọng, đúng vậy, bọn họ đều là dân thường, cơ hồ có thể hình dung được con cháu của bọn họ cũng sẽ giống như thế, không, có lẽ còn thảm hại hơn, bọn nó có thể sẽ giống như hài tử kia, bị người khi dễ.

“Nhưng!” Hàn Thanh Dao tiếp tục nói: “Nếu các ngươi có thể chiến thắng trong Đại Quân Lễ, các ngươi sẽ được đổi hộ tịch, trở thành hoàng thân quốc thích! Sự thay đổi này không đơn giản chỉ là thay đổi vận mệnh của mình, mà thứ thay đổi theo còn có vận mệnh gia tộc của các ngươi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~