Chương 39

Lương Hiểu Ngôn gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy bảo có lời muốn nói với tôi, đồng thời phải là nói trực tiếp, tôi đồng ý. Chiều ba giờ hẹn gặp mặt ở quán cà phê gần nơi cô ấy làm việc. Nửa tháng nay dì hai và mẹ tôi thỉnh thoảng đều hỏi tiến triển của tôi và cô ấy, tôi cười ha ha cho có lệ, tránh được mồng một không tránh được tới mười lăm, đúng lúc nhân cơ hội này nói trước mặt cho rõ, cũng đỡ phải lãng phí thời gian đôi bên.

Tôi không biết Đoàn Minh Phong xem điện thoại tôi khi nào, em đang viết code trong thư phòng, vì để tham gia một cuộc thi lập trình của các trường cấp ba, công việc của tôi thỉnh thoảng cũng phải viết code, nhưng tôi sử dụng C còn em là JAVA. Em giở trò quen rồi, quấn lấy tôi bảo tôi giúp em làm từ điển số liệu, lấy yêu cầu của giáo viên hướng dẫn đưa ra cho tôi tham khảo.

Lúc đó tôi đi lấy một cốc nước, tất cả mọi thứ như bình thường, khoảng gần đến giờ cơm trưa, Đoàn Minh Phong sờ bụng vô cùng tự nhiên nói mình đói rồi, sau đó cầm điện thoại tôi lên nói đặt đồ ăn đi, tôi đang nhìn máy tính nên tùy ý gật đầu. Em chậm rãi đi ra ngoài, sau đó quay người đóng cửa lại.

Tôi đang định hỏi em đóng cửa làm gì thì nghe thấy tiếng chìa khóa đang xoay, sững sờ một lúc mới phản ứng kịp, tôi bị nhốt rồi.

Tôi đã khuyên một cách dễ chịu rồi, cũng đã đập cửa trong lửa giận bùng cháy rồi, Đoàn Minh Phong vẫn không chịu mở cửa, em từ chối nói chuyện với tôi, còn đóng hết tất cả đường dây mạng trong nhà, cắt đứt luôn ý định tôi dùng máy tính liên lạc với bên ngoài.

Tôi nghĩ có lẽ là tôi đã quá nuông chiều em, khiến em càng lúc càng không biếng kiêng nể gì, em làm nũng ghen tuông một chút thì có thể coi là tình thú, nhưng nhốt tôi lại thế này thì không hề dễ thương một chút nào đâu, chuyện gì mà quá thì cũng không tốt, làm ầm quá nhiều thì tôi cũng thấy mệt mỏi phiền chán.

Rạng sáng em đến mở cửa, tôi đứng bên cửa sổ hút thuốc, không mở đèn.

Tôi không quay đầu nhìn em, em nói em phải đi rồi.

Qua làn khói lượn lờ vấn vít, tôi cảm thấy chuyện này xảy ra thật không chân thực, giống như trong mơ vậy. Trận phiền chán buồn bực kéo đến, tôi không khỏi bật cười:

"Chưa đủ nữa sao? Nửa đêm rồi còn đi đâu?"

Đoàn Minh Phong nói: "Em không biết... hình như em không có nhà, anh phải tìm bạn gái rồi, ở đây cũng không phải nhà em."

Tôi vùi đầu thuốc vào khung cửa sổ, đốm sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm cũng đã vụt tắt. Tôi quay đầu nhìn em, dưới ánh trăng phảng phất như trông thấy em đang đeo ba lô, trông cũng giống muốn bỏ đi thật lắm.

Tôi nói: "Nhiêu đó đủ rồi, về phòng ngủ ngoan đi, nhân lúc anh chưa bộc phát."



Em rất ngoan cường, lặp lại thêm một lần nữa: "Em muốn đi."

Tôi nói: "Vì cái gì? Vì một người phụ nữ chẳng có chút liên quan gì sao? Anh gặp cô ta chẳng qua chỉ là từ chối cô ta mà thôi, em tưởng anh muốn làm cái gì? Vì cái chuyện cỏn con này mà nhốt anh ở nhà, có bản lĩnh rồi nhỉ. Hôm nay anh chỉ đi gặp một người phụ nữ mà thôi, trước đây anh đã gặp nhiều rồi, sau này anh gặp cũng chẳng ít đâu, em có thể làm gì nữa? Giám sát anh suốt hai mươi bốn tiếng sao?"

Đoàn Minh Phong và tôi giằng co nhau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Anh không hiểu."

Tôi tức muốn bật cười, tức đến độ đầu đau như búa bổ, lười lảm nhảm với em nữa, cái tính của Đoàn Minh Phong này còn ngoan cố hơn con lừa, ở đây lời qua tiếng lại với em không bằng tự giữ lấy bình tĩnh, tôi chỉ tay:

"Cút đi ngủ nhanh lên, đừng để anh phải nói đến lần thứ ba."

Đoàn Minh Phong quả là có bản lĩnh, không hề có chút xoay chuyển gì, quyết tâm phải quậy banh nóc, nửa đêm nửa hôm nói ra một câu kinh người:

"Em nói với mẹ rồi."

Tôi: "?"

"Chuyện của em với anh."

Giọng nói của em bất ổn, dừng một lúc rồi lại nói tiếp: "Còn anh? Khi nào thì anh mới nói với ba mẹ anh đây?"

Một lúc lâu sau tôi vẫn chưa thể phản ứng được, sau đó tôi nói gì ấy nhỉ, tôi nói:

"Em điên rồi."