Chương 35

Dù cho em ăn phải gan hùm mật gấu muốn nhân lúc tôi uống rượu mà thực hiện "cưỡng bức" tôi, dũng khí dần dần mất đi do kỹ thuật quá kém, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi không trên không dưới ấy đang cuống tới mức đỏ mặt tía tai, tôi thấy em mà cứ hì hục như vậy nữa thì không chỉ em mềm đi mà tôi cũng sẽ mềm theo thôi.

"Đồng chí Đoàn Minh Phong, đánh trận trên giấy không có tác dụng gì đâu."

Tôi nói: "Thi lý thuyết trọn điểm, thi thực hành chỉ được 0 điểm thôi."

Em giận tôi phất tay không chịu giúp, còn nằm đó châm chọc.

Em nắm lấy hàng họ của tôi cắn răng ngồi lên, cả qυყ đầυ nhét vào trong, bất ngờ đến khiến bụng dưới tôi siết chặt lại, nâng hông thúc lên theo phản xạ có điều kiện, Đoàn Minh Phong oằn người sang một bên như cành liễu mùa xuân mới chớm, đau đớn kêu lên:

"Không được..."

Tôi cũng bị kẹp lại không dễ chịu gì, bộ phận đó vốn không phải nơi để sinh sản quan hệ, hơn nữa Đoàn Minh Phong là con gà tơ, chỗ đó không những không không thả lỏng, mà còn cắn chặt lại. Chuyện xảy ra bất ngờ, cơ bản là tôi không hề chuẩn bị gel bôi trơn và bao, chỉ có thể bắt em đừng làm càn trước, nhấc hông em lên bảo em thả ra, mặc dù Đoàn Minh Phong đường đời trắc trở, nhưng lại là một công tử bột tay yếu chân mềm đích thực, ngay cả một người cứng rắn như ông nội vậy mà cũng chưa bao giờ muốn rèn luyện Đoàn Minh Phong cả.

Hiện giờ lại mềm nhũn nằm sấp trên người tôi, khe khẽ lấy hơi, tôi sờ lên mông em, sờ đến dịch thể trơn nhẵn trong khe mông mà ấn vào, bất thình lình em run lên một cái: "Ưhm..."

"Đau sao?"

Tôi vỗ vỗ mông em: "Không thì thôi vậy."

Đoàn Minh Phong cau mày lại không nói chuyện, sáp đến hôn tôi, hôn một lúc rồi lại tuốt cho tôi, bộ dáng con lừa quật cường không sợ chết:

"Không đau." Không đau mới lạ đấy.

Em đã hạ quyết tâm là phải làm cho thành chuyện này rồi, tôi nhịn cũng khó chịu, cởϊ áσ ra ôm lấy em, Đoàn Minh Phong đổ mồ hôi nhẹ, giống như một miếng ngọc dương chi được vớt ra khỏi suối nước nóng dán vào ngực tôi, hơi lành lạnh, chạm vào là ấm lên ngay.

Tôi mê mẩn vuốt ve làn da của em, không kiểm soát được mình làm rộng một lúc lâu, Đoàn Minh Phong đỏ mặt nhìn tôi chăm chú, em đặt tay lên cơ bụng của tôi, sửa lại tư thế rồi ngồi lên một lần nữa, vào được một nửa em liền cắn môi lại.



"Đau thì nói."

"Không, không đau..."

"Vậy anh làm nhé." Tôi cố ý ác liệt thúc mạnh vào em, vào thêm được một đoạn nữa, thành ruột ẩm ướt mà nóng rực, không ngừng thít chặt vào, chèn ép lấy "kẻ xâm lấn", khiến tôi sinh ra một cảm giác xúc động muốn đầu hàng.

Mất tự chủ thấp giọng mắng một tiếng "đệt", tôi tóm lấy bờ mông căng mịn của em rút ra một đoạn rồi lại nhấp mạnh một cái.

"Ưưư... mmm..." Đoàn Minh Phong buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt ra, môi dưới trắng bệch lập tức tụ máu, giống như quả anh đào đã chín mọng đang rộ lên nước quả tươi mát, đỏ thắm dâʍ đãиɠ.

Tôi nhìn chăm chú hàm răng trắng lộ ra bên trong khe hở đôi môi em, tơ tưởng đến chiếc lưỡi mềm mại cực kỳ giấu trong đó, thế là tôi không do dự gì ngồi dậy hôn lên nó. Em đang quỳ, vốn đã miễn cưỡng chống đỡ trọng lượng cơ thể rồi, tôi làm càn ngồi dậy bất ngờ thế nên em liền mất đi thăng bằng.

"A..." Đoàn Minh Phong đau đớn ngẩng cổ lên, từng đường nét bờ vai cái cổ đều yếu ớt nhưng lại thật đẹp đẽ.

Còn chưa cắm vào hết, tôi cũng rên "hm" lên một tiếng, một tay ôm chặt lưng em, tay còn lại nắm tóc em cưỡng ép em tiếp tục chơi trò "ăn cháo lưỡi" với tôi.

Đoàn Minh Phong rơi nước mắt, có vẻ như cực kỳ đau, lúc hôn nhau với tôi đã cắn rách đầu lưỡi tôi. Tôi không biết mùi máu sẽ kí©h thí©ɧ đến ham muốn tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa tôi đã uống khá nhiều rượu rồi. Sau khi uống rượu dễ bị mất khống chế, tôi dồn sức bế mông em lên, thẳng người dậy đè em ngã xuống chăn, dường như trời lạnh cũng chẳng thể dập được lửa tình, trái lại còn làm tăng thêm khát vọng xá© ŧᏂịŧ dán vào nhau. Đôi chân vừa thon vừa dài của Đoàn Minh Phong tách ra trước mặt tôi, màu sắc du͙© vọиɠ trông giống như màu đóa phù dung, một cây hồng non nớt nằm nghiêng trên bụng.

Cảnh tượng tôi nhớ rõ nhất chính là ở đây, sau đó có lẽ là tôi điên rồi, da thịt toàn thân căng cứng, "xử" Đoàn Minh Phong một cách thô bạo hết lần này đến lần khác, muốn nhìn thử xem du͙© vọиɠ đã mềm đi kia có thể cứng lên khi bị chơi không. Nhấp nhả càng lúc càng dễ dàng, tôi ỷ vào lực eo và bụng mình khỏe, bèn tăng tốc liều mình thúc mạnh vào hơn.

Thấp thoáng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của em càng lúc càng cao vυ"t, em nức nở nghẹn ngào gọi tên tôi: "Triệu... Triệu Dịch Lam... nhẹ thôi."

Trong chớp mắt, cái đầu đã mê mang của tôi bỗng nhớ lại em là em họ của tôi, tôi đã làʍ t̠ìиɦ với em trai mình rồi, mẹ nó, tôi bóp chặt lấy hàm dưới em, đầu lưỡi thèm thuồng chui ra khỏi đôi môi hơi hé mở màu đỏ thắm. Tôi chặn những đau đớn của em lại bằng miệng mình, chiếc lưỡi rách luồn lách tìm kiếm trong môi lưỡi em, lúc quấn quýt lấy nhau quẹt qua vết thương ấy. Cảm giác châm chích đau đớn nhẹ khiến tôi sinh ra kɧoáı ©ảʍ tội ác bí ẩn trong lòng.

Lông mi Đoàn Minh Phong dính đầy giọt lệ óng ánh, giống như sương sớm đậu trên đôi cánh đen, run rẩy sắp rơi xuống. Em bị "đâm" liên tiếp từng cái đến bên mép giường, đầu em rủ xuống, đôi mắt em mất hồn, ngón tay trắng ngần luồn vào trong mái tóc tôi, không nhẹ không nặng mân mê nó:

"Ưʍ... ehm... ưng... Triệu Dịch Lam, a... không xong rồi, đừng mà..."

Đừng mà?



Lúc dụ dỗ anh trai sao không nghĩ đến hậu quả, đâm lao rồi thì phải theo lao, làm gì có chuyện "đừng mà", tôi lùi về phía sau một chút, tóm lấy hông em lôi cơ thể em trở về dưới thân mình, du͙© vọиɠ cương cứng không hề có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, đâm thẳng vào trong nơi sâu nhất của hang động.

"Gọi "anh hai" đi."

Tôi nghiến răng nghiến lợi, bức ép thằng nhóc Đoàn Minh Phong này cùng chìm đắm vào trong tội ác với tôi. Đoàn Minh Phong hồn bay phách lạc lắc đầu, tôi tức giận đánh vào mông em một cái, còn cắn rách một bên đầu ngực em, lúc bắn vào trong Đoàn Minh Phong em cũng bắn theo, em ôm lấy cổ tôi rêи ɾỉ bằng giọng yếu ớt như sắp chết, khổ sở gọi tôi:

"Anh hai..."

Tôi đúng là thằng khốn nạn đứng đầu vũ trụ, bắn xong là thỏa mãn ngủ vô tư, ngủ cũng ngon phết, một giấc đến tận khi trời tối rồi bị tiếng điện thoại đánh thức. Mẹ tôi hỏi:

"Mấy đứa xuất phát chưa?"

Tôi: "..."

Mở đèn lên vén chăn ra, Đoàn Minh Phong tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm sấp ở đó, toàn thân đầy vết bẩn, khắp nơi đều là vết bầm xanh tím trên làn da trắng như tuyết, tôi hít một hơi thật sâu, lật em trở lại, mắt tôi tối sầm hơn nữa.

Tôi không ngờ mình trên giường lại hung tàn như vậy, Đoàn Minh Phong da trắng thịt mềm bị giày vò thê thảm, có thể thấy rất rõ "rượu vào hỏng việc" rồi đó, rượu vào mất lý trí lại càng không thể chấp nhận được. Tôi vội vàng bế em dậy đi tắm rửa, Đoàn Minh Phong ngồi trong bồn tắm vừa tắm vừa khóc, chỉ lên những vết tích khắp trên người mắng tôi là cầm thú.

Tôi cười lúng túng, rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô đọng lại trên người em, nhưng nửa đời trước của tôi làm trai thẳng, không biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ để lại trong cơ thể sẽ bị tiêu chảy, em đẩy tôi ra ngoài, ở trong nửa tiếng mới chống tường bước ra, gương mặt nhỏ nhắn tái mét.

Em thay quần áo một cách gian nan, mặc một chiếc áo len cao cổ để che đi dấu hôn, lúc mặc quần nhấc chân lên được một nửa đã cứng đơ người. Tôi ngồi một bên vừa chà xát đùi vừa dịu giọng đề xuất:

"Thôi đừng ra ngoài nữa, em ở đây ngủ đi, anh đi đối phó họ."

Đoàn Minh Phong nhìn tôi oán giận, vừa mở miệng nói là giọng khàn đi: "Được thôi, nói là anh trai em đánh em không xuống giường nổi nữa, em không đi được."

Tôi cười khan, cuối cùng là bịa ra em bị té, tôi đỡ em đi chập chững đến, cả quá trình em đều đứng ngồi không yên, tôi thấy vậy cũng không ăn uống gì được.