Chương 29

Tết đến khó mua vé xe lửa, đúng lúc dự án tôi đang tham gia đang điều người, người trong đội có nhà xa đã đi từ sớm rồi, những nhân viên có kỹ thuật chút đều là người được mời từ công ty khoa học kỹ thuật bên ngoài vào, không đi được, tổ chức làm công tác tư tưởng cộng thêm bảo đảm tăng lương gấp ba lần trong dịp tết, có vài dân kỹ thuật trẻ đã từ bỏ ý định về nhà bảy ngày ăn tết, đợi người khác quay lại vào mùng bảy thì nghỉ bù.

Tôi định lái xe về mà nhân lực không đủ, kéo dài đến tận đêm giao thừa, có hai nghiên cứu sinh đồng hành cùng, một nam một nữ, nam là người An Huy, nữ là người Thường Châu. Tối hôm trước tôi đứng ở lối đi cầu thang hút thuốc, hai người này đang ôm đầu khóc rống vì không mua được vé xe lửa, tôi vừa thấy lúng túng vừa thấy buồn cười, bèn đề xuất tiện thể đưa họ cùng về Nam Kinh, rồi mua vé tàu cao tốc từ Nam Kinh về nhà mình.

Họ ríu ra ríu rít suốt đoạn đường, ve vãn tán tỉnh nhau, lái xe đường dài vô vị cực kỳ, không biết thế nào tôi lại nhớ đến Đoàn Minh Phong, muốn nghe em nói chuyện, dù là có đang giận dỗi với tôi đi nữa.

Vừa qua trạm thu phí thì mẹ tôi gọi điện thoại, lo lắng không yên bảo với tôi Đoàn Minh Phong xảy ra chuyện với người nhà rồi, bảo tôi đi thẳng đến bệnh viện tổng quân khu, thế là tôi rất không tử tế mà thả đôi tình nhân này xuống một trạm tàu điện ngầm, sau đó đạp chân ga đi thẳng đến bệnh viện.

Chuyện này là một chuyện tốt và cũng là một tin xấu, chuyện tốt là người bệnh không phải Đoàn Minh Phong, tin xấu là Đoàn Minh Phong đã nhốt Vương Ti Điềm bên ngoài ban công suốt một đêm, Vương Ti Điềm suýt thì đông cứng thành cây cà rem, bà Đoàn giận điên máu đòi đuổi em ra khỏi nhà.

Khi tôi bước đến cửa phòng bệnh thì bên trong đã nổi lên trận cãi vã kịch liệt.

"Chỉ vì một cái khăn choàng cũ thôi, quan trọng hơn em gái mày hả?"

Là giọng của Vương Thủ Trung, giọng địa phương, nói một câu ho ba lần, gần đây sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, uể oải ỉu xìu, bà Đoàn nói tiếp lời, hừ mạnh một tiếng.

Tôi đứng bên ngoài nghe, không bước vào. Trong lòng Đoàn Minh Phong luôn có một cục u, nhân lúc này nói ra cũng tốt, trước giờ em là kiểu có xảy ra xung đột với người khác cũng sẽ không thèm quan tâm, một là lạnh lùng quen rồi, không biết cãi nhau, hai là chả thèm đôi co, lười biện bạch với người khác.

Lúc này nghe nhắc đến chiếc khăn choàng cũ, chắc hẳn là nó là mồi lửa rồi, tôi cũng thắc mắc khăn choàng cũ nào có thể khiến em đột nhiên phẫn nộ như vậy, em bình tĩnh nói:

"Đó là của mẹ con tặng cho con, ba nên hỏi Vương Ti Điềm trước tại sao lại cắt đồ của con."

Bà Đoàn xen mồm vào: "Sao Điềm Điềm biết được khăn choàng đó của mẹ mày cho mày, cũ rồi thì thấy cũng chả làm sao mà."

Đoàn Minh Phong nói: "Bà cảm thấy không sao là chuyện của bà, tôi tức giận là chuyện của tôi."



Tôi nghe mà không khỏi buồn cười, sự phản bác có vẻ như không đạo lý này của em vậy mà chọc phát nào trúng phát nấy, bà Đoàn thẹn quá thành giận ngay lập tức, gào lên:

"Ông nhìn nó đi kìa, ăn nói kiểu gì vậy! Nuôi nó bao nhiêu năm vậy mà cuối cùng là một đứa ăn cháo đá bát, vì một cái khăn rác rưởi mà làm em gái nó suýt nữa chết cóng, ít nhiều gì cũng là lớn lên cùng nhau, sao mà ác ôn đến như vậy chứ!"

Vương Thủ Trung ho một trận dữ dội.

Đoàn Minh Phong nói: "Tôi nói nó rồi mà nó không nghe, nó cố ý đấy, nó đáng đời."

Vương Thủ Trung ho càng dữ dội hơn, vừa ho vừa nói: "Minh Phong mày... mày nói đáng đời cái gì, Điềm Điềm còn nhỏ không hiểu chuyện, mày làm anh trai bao dung một chút là qua thôi."

Đoàn Minh Phong cười nhẹ một tiếng: "Con bao dung ít quá hả? So về ác độc thì con thấy mặc cảm vì kém cạnh đấy, không so được với một phần mười với họ đâu."

Đột nhiên, một tiếng vang giòn giã, tiếp đó là lại thêm một tiếng nữa, là tiếng của bạt tay, tim tôi giật thót lên một cái, vội vàng đẩy cánh cửa khép hờ của phòng bệnh ra, Đoàn Minh Phong đập vào tường, khom người che lấy mặt.

Tôi đẩy Vương Thủ Trung và bà Đoàn ra, bà Đoàn còn đang giơ tay tức giận bất bình, tôi bẻ ngược cổ tay bà ta lại, quát lên:

"Đừng có mà quá đáng!"

Tay phải của Vương Thủ Trung đang run rẩy, vẻ mặt không thể tin nổi: "Sao con lại thành thế này hả?"

Một lúc lâu sau Đoàn Minh Phong mới ngẩng đầu lên, trên gương mặt là dấu tay đỏ tươi, nước mắt đã tràn ra đầy viền mắt nhưng em chỉ cắn môi chịu đựng, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Vương Thủ Trung, toàn là nỗi oán hận và ấm ức.

Em vươn tay đẩy tôi ra, hít sâu một hơi rồi nói với Vương Thủ Trung: "Ba chưa bao giờ... ra mặt cho con giống như ra mặt cho Vương Ti Điềm, chưa một lần nào."

Vương Thủ Trung nhìn gò má đỏ ửng của em, sắc mặt thay đổi: "Minh Phong... vì ba giận cuống lên nên mới..."



Cuối cùng nước mắt của Đoàn Minh Phong cũng lăn xuống, gương mặt căng lên đỏ ngầu, xúc động nhưng vụng về lý luận giống như trẻ con giành đồ chơi:

"Vậy tại sao ba... khi em gái bắt nạt con, tại sao ba chưa bao giờ đánh nó? Lần nào... lần nào cũng đều sống chết mặc bay, còn muốn con phải ra dáng rộng lượng nói không sao."

"Chẳng phải nó cũng nhốt con ngoài ban công sao? Ba biết một ngày một đêm con sợ đến mức nào không, con sợ côn trùng ba không biết sao? Tối hè đèn vừa lên thì toàn là côn trùng thôi, ba không biết sao? Ba đối với nó như thế nào vậy, ngay cả mắng mà ba cũng không mắng nó..."

"Ba chỉ tùy ý nói vài câu mà thôi, ba nói gì con cũng đều nhớ hết, ba nói... con gái ngoan, sau này đừng nghịch nữa nhé..."

Đoàn Minh Phong nghẹn ngào: "Các người mới là một gia đình..."

Tôi không biết người khác như thế nào, chứ tôi thì nghe đau lòng sắp chết rồi, từng chút hiềm khích bao nhiêu năm nay, tích tiểu thành đại, đè nén em không hít thở được. Nếu không phải là vì khăn choàng của cô thì với tính cách không tính toán với người khác này của em, e là em lại tiếp tục nhẫn nhịn.

Vương Thủ Trung kinh ngạc, sững người một lúc lâu mới nói lắp bắp: "Ba đối với các con như nhau cả."

Câu nói này đã chọc hoàn toàn vào vết thương của Đoàn Minh Phong, lần đầu tiên em căm phẫn khóc gào to: "Ba đừng lừa con nữa! Con biết vì sao ba lại như vậy, vì con không phải là con ruột của ba!"

Cả căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng, tay chân tôi cũng luống cuống, sao Đoàn Minh Phong lại biết? Bà Đoàn trợn tròn mắt, kích động đánh lên vai Vương Thủ Trung: "Tôi chẳng phải đã nói hai người không giống nhau sao, ông bị khùng rồi hả, phí công nuôi con trai cho người khác."

Vương Thủ Trung đi lảo đảo về phía trước, ho dữ dội một tràn, da mặt đầy nếp nhăn sắp đỏ ửng lên vì ho, cũng không biết là do tức hay là do thẹn, ông ấy phẫn nộ hỏi: "Là mẹ con nói với con sao?"

Tôi cũng thắc mắc.

Gương mặt Đoàn Minh Phong toàn là nước mắt, chợt ngẩng mặt lên, em cười một tiếng tự giễu, chán nản dựa vào tường:

"Con đoán thôi."