Chương 27

Nhật ký của Đoàn Minh Phong dày khoảng nửa ngón tay, bìa da bò màu nâu, bốn góc đều đã bị mài bong tróc, có thể thấy nó đã được sử dụng nhiều năm rồi. Tôi cầm trên tay lắc lắc, nặng trình trịch giống như một khối gạch mang theo bí sử của năm tháng được giấu trong bức tường thành cổ, bên hông có gắn khóa mật mã sáu số.

Theo lý mà nói thì em đã mười sáu tuổi, tôi nên tôn trọng sự riêng tư của em, nhưng tôi mất ngủ đến ba giờ sáng rồi vẫn còn tò mò ngứa ngáy tay chân, hơn nữa bất kể Vương Ti Điềm nói là thật hay giả, riêng tâm tư của Đoàn Minh Phong dành cho tôi thôi cũng đủ kiến tôi trằn trọc đến sáng rồi. Bởi vì chuyện này không dễ để hỏi thẳng mặt, một khi đâm thủng nó thì sẽ khó tránh khỏi khó xử, vậy nên thật sự tôi nhịn tới mức khó chịu. Đồng hồ dưới lầu gõ bốn tiếng, tôi ra sức tung chăn ra nhảy xuống giường, xông thẳng đến phòng của Đoàn Minh Phong, kéo ngăn tủ lấy quyển nhật ký ra, tôi nghĩ:

Thôi kệ đi, hôm nay xem nhật ký của em rồi đấy, tốt nhất là em nên xem anh là anh trai đi, hôn môi... hôn môi có gì to tát đâu? Còn chưa trưởng thành nữa mà! Thằng bé chưa đủ lông đủ cánh!

Lần thừa thế xông lên này của tôi rất thuận lợi, mật mã đoán là trúng ngay luôn, ngày sinh nhật dương lịch của em.

Mở ra lớp bìa da dày, cách ghi chép nhật ký của em không giống với quyển hồi còn tiểu học nữa, từ đầu tới cuối đều không có ngày tháng năm rõ ràng, nhiều trang để trống, có mấy trang bị xé đi rất rõ ràng, ba phần hai số giấy đều đã viết, một phần còn lại là chép những câu danh ngôn của người nổi tiếng, cũng có những câu nói thường ngày của bạn bè xung quanh.

Tôi lật ra trang đầu tiên, phía trên viết: "Sau này tôi không có mẹ nữa rồi."

Phía dưới vẽ một người phụ nữ xõa tóc và một chiếc xích đu. Tôi đoán thời gian bắt đầu quyển nhật ký này là kể từ lần đầu tiên em gặp cô tôi, Vương Thủ Trung dẫn em đi, sau đó hai năm liền đều không qua lại gì với chúng tôi, cũng không biết Vương Thủ Trung có nói gì với em không, khiến em nảy ra suy nghĩ "không có mẹ" trong khi có cả mẹ nuôi và mẹ ruột đang khỏe mạnh như vậy.

Sau đó có hai ba mươi trang là đang ghi chép lại thu chi, trong đó ghi gặp ngày nghỉ lễ Đoàn Minh Phong sẽ viết: "Ngày mai là ngày lễ xx, anh hai sẽ đến đón em chứ?"

Tôi lật từng trang một, trong lòng rất khó chịu, hai năm Vương Thủ Trung từ chối qua lại với nhà chúng tôi ấy, tôi không hề thường nghĩ đến Đoàn Minh Phong, em đối với tôi mà nói chỉ là một viên kẹo trong cuộc sống đầy màu sắc mà thôi, có thì ăn không có thì thôi, lúc đó tôi đang bận yêu đương với Kiều Thu Vũ, cơ bản chẳng nhớ đến em. Tôi không biết thì ra Đoàn Minh Phong đã luôn mong đợi tôi đến đón em như vậy.

Sau đó nữa thì là chuyển nhà đến biệt thự, Vương Ti Điềm nói Đoàn Minh Phong cố ý ngã cầu thang, tôi bật đèn bàn lên nhìn thật rõ mấy trang ấy.

Em nhắc đến: "Vương Ti Điềm luôn đẩy tôi khi tôi xuống cầu thang, nhưng nó không thành công, tôi dọa nó: "Nếu em còn nghịch nữa thì anh sẽ giận đấy." Nó không tin."



Sau đó thêm mấy trang nữa: "Nghỉ hè ba không cho tôi sang nhà cậu, tôi phải nghĩ cách mới được."

Lật tiếp nữa: "Cuối cùng cũng có thể đi chơi với anh hai rồi, đau đầu quá (mặt cười)."

Tôi miết lấy bàn tay đầy mồ hôi, Vương Ti Điềm nói em tự ngã xuống, tôi có thể đoán được đại khái cảnh tượng đó rồi, con nhóc đẩy em nhiều lần đều em đều không ngã, bèn coi đó là trò nghịch phá để chọc tức Đoàn Minh Phong, ai biết được Đoàn Minh Phong thuận thế té thật xuống luôn, Vương Ti Điềm trở thành kẻ thế tội một cách danh chính ngôn thuận. Vậy nên nhỏ mới nói Đoàn Minh Phong tự ngã, mà cảnh Vương Thủ Trung nhìn thấy là Vương Ti Điềm đẩy. Tôi không biết là xuất phát từ việc Đoàn Minh Phong muốn báo thù Vương Ti Điềm hay là vì muốn qua việc ngã cầu thang này ép Vương Thủ Trung đưa em đến nhà tôi, hay là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tóm lại mục đích của em đã thành, Vương Ti Điềm vì chuyện này mà thù dai em nhiều năm, mà em cũng khiến Vương Thủ Trung tới lui lại với nhà họ Triệu như ý nguyện.

Tôi nhìn lại nhiều lần mấy trang nhật ký này của em, đúng là làm tôi kinh ngạc, tôi còn nhớ năm đó hỏi em có phải tự té hay không, em không trả lời.

"Sao em lại hư thế chứ..." Tôi sờ lên trang giấy lầm bầm.

Từng người đều đang bức ép em, ép em nhốt mình lại vào trong vỏ, ép em phải mọc gai trên người, mà tôi cũng không thoát tội được, là tôi đã tự ý nói toạc ra cô là mẹ ruột của em, khiến cho Vương Thủ Trung cắt đứt không qua lại, mà tôi lại không có bù đắp gì sau hậu quả xảy ra ấy, tôi đã bỏ rơi em lại, em đã mong chờ tôi đến đón em vô số lần, nhưng tôi đã không như vậy.

Em lấy cái giá sứt đầu mẻ trán ấy để đổi lấy cơ hội xoay chuyển càn khôn, lần đầu tiên gặp lại tôi là lúc tôi và Kiều Thu Vũ hôn nhau.

Đoàn Minh Phong viết trong nhật ký: "Tôi ở lối đi đợi cậu mợ, chị gái ấy hỏi anh hai có thích chị ấy không? Anh hai nói thích, sau đó họ hôn nhau. Thích là cảm giác như thế nào?"

Đoạn này được viết bằng bút mực, màu sắc đã rất cũ kỹ, phía dưới dùng bút mực đỏ viết thêm một hàng, có lẽ cách đó rất lâu được thêm vào, viết rằng: "Anh hai cũng nói anh ấy thích tôi, là cùng một kiểu thích sao?"

Tôi thật sự muốn xông vào trong nhật ký nói với Đoàn Minh Phong lúc đó rằng: "Không phải! Đừng hiểu lầm!"

Dính đến tình cảm của Đoàn Minh Phong dành cho tôi, tôi căng thẳng tới mức trái tim sắp nhảy lên tới tận cổ họng, đang lúc định lật tiếp về phía sau thì có tiến bước chân từ cầu thang truyền đến, cô nhìn thấy đèn phòng của Đoàn Minh Phong sáng nên đi đến, tôi nhét nhật ký lại vào trong ngăn bàn, tay chân rối rắm đứng dậy.



"Sao lại là con?" Cô nói.

Tôi cười ha ha: "À... con nè."

Cô nghiêng đầu nhìn ra phía sau tôi, giống như cảm giác được điều gì đó, ánh mắt sáng như đuốc: "Con ở đây làm gì vậy?"

Tôi chột dạ: "Không làm gì cả, xem chơi thôi ạ."

"Con..." Cô chỉ vào tôi tiến gần lại, vẻ mặt đầy vẻ âm mưu.

"Có phải con có ý đồ xấu với Đoàn Minh Phong không? Cô thấy con đã sai sai từ lâu rồi."

Tôi: "..."

Tâm trạng cô bất ổn nhìn tôi mấy giây liền, ngón tay chợt chuyển hướng, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi: "Con giấu con trai cô đâu rồi? Minh Phong... Minh Phong... ra đây đi, mẹ đến tìm con đây..."

Lưng tôi túa mồ hôi từng đợt, tôi giữ cô lại trước khi bà ấy kéo ngăn bàn ra:

"Cô à, hôm qua Minh Phong đã đi rồi, về nhà ba em ấy ở mấy ngày, sáng dậy cô chưa uống thuốc phải không, đi thôi, chúng ta đi uống thuốc."

Đầu óc cô tôi lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, mặc dù bà ấy bị tâm thần, nhưng lại rất thông minh.