Chương 17

Tôi và giáo viên chủ nhiệm nói chuyện xong cũng khoảng bảy giờ rưỡi tối, cả đường ngồi tàu điện ngầm về tôi đều trầm ngâm suy nghĩ, Đoàn Minh Phong mới lớp bảy, sao mới có tí tuổi đầu vậy mà đã có hai bộ mặt rồi? Hồi tôi lớp bảy là như thế nào? Suốt ngày đi chơi bóng rổ với đám bạn, nói nhảm với tụi con gái, rảnh rỗi vô vị thì chơi game yêu đương, chỉ cần đạt được thành tích ba mẹ yêu cầu thôi, thời gian còn lại mặc tôi sắp xếp, cơ bản là chẳng có chuyện gì đáng để tôi ưu phiền cả.

Em tôi mới mười hai tuổi, nếu dùng lời của mẹ tôi thì là "người chưa bằng hạt đậu", đang trong thời kỳ thanh xuân chưa biết gì gọi là sầu muộn, sao lại gặp chướng ngại xã giao thế này?

Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy nguyên nhân đầu tiên là vì trong lòng bị đè nén nhiều quá, hoàn cảnh gia đình thì rối nùi, thường trong trạng hay phải buồn bã khóc lóc ấm ức, môi trường học tập... bỗng tôi thấy đau tim, vẫn giữ được hạng nhất khối trong ngôi trường ngoại ngữ Nam Kinh đầy rẫy cao thủ này, biếи ŧɦái thật.

Ba mẹ không có nhà, tôi ra khỏi trạm điện ngầm gọi điện thoại kêu Đoàn Minh Phong xuống lầu tìm chỗ ăn tối.

Chạng vạng giữa hè, mặt trời dần khuất đi giữa đường chân trời, ráng chiều rực rỡ khắp vùng trời giống như nước hoa bóng nước đổ tràn lan, rồi dần bị oxi hóa chuyển thành màu đen.

Tôi đang ở cổng đi bộ tiểu khu đợi em, không quá sáng, lúc này người về nhà nhiều nên đèn đường đã bật, dáng người Đoàn Minh Phong nhỏ nhắn, đứng giữa dòng người qua lại trông như một quả cà rốt, em cúi đầu tránh đi sự tiếp xúc cơ thể với người đi đường, tôi cất giọng gọi em:

"Đoàn! Minh! Phong!" Em ngơ ngác ngẩng đầu tìm theo giọng nói.

Đoàn Minh Phong tươi cười hớn hở chạy về phía tôi, tôi vô thức giang hay tay ra, có lẽ em vốn không định nhào vào lòng tôi, là vì tư thế của tôi đã giật dây em làm vậy, em đâm sầm đến ôm lấy tôi, tôi rên lên lùi liên tục về phía sau, cười vừa gian trá vừa hài lòng, con nít thì phải vậy, được cưng mà kiêu căng, tự do không gò bó.

Cằm của Đoàn Minh Phong cấn vào lòng tôi, gương mặt trẻ con trắng trẻo non nớt, tôi giả vờ chê bai véo gò má phúng phính của em: "Đi thôi."

Đoàn Minh Phong ngẩng đầu lên, môi đỏ răng trắng: "Anh hai, chúng ta đi ăn gì thế?"

Tôi gác tay lên vai em, hào phóng nói: "Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó."

Đoàn Minh Phong rất thích...nước canh của mì Lan Châu, lần nào cũng ăn có vài đũa mì, húp sạch nước canh, tôi ăn mì xong thì trợn mắt một cái rồi đổi tô với em, em lại húp sạch hết nước canh trong tô của tôi, ợ một cái: "Em ăn no rồi."

"Cái này là em uống no rồi."

Tôi bất đắc dĩ: "Đi tiểu cái là hết rồi, nhà không có gì ăn, tối em đói thì sao?"

Đoàn Minh Phong liếʍ liếʍ môi: "Chúng ta không mua bánh su sao?"

"... Mua."

Em vừa về tới nhà là đi làm bài tập, tôi đứng ở cửa thư phòng nhìn trộm em, em không chú ý gì đến xung quanh, bánh su để trước mặt cũng không ăn cái nào, tôi gõ cửa, em lật đật gấp tập lại, tôi đi chậm rãi để đợi em sắp xếp xong, tôi lơ đãng liếc qua, thì ra là đang viết nhật ký, nhật ký có khóa mật mã.

"Anh hai...?" Em đè tay lên nhật ký, chốt khóa "cạnh" một tiếng khóa lại.



"Anh muốn nói chuyện với em." Tôi hắng giọng, ngồi ngay ngắn.

"Về việc họp phụ huynh."

Đoàn Minh Phong cơ bản chẳng hề xem tôi là phụ huynh, tùy ý dựa vào ghế: "Oh, thầy nói gì vậy anh?"

Tôi cười ha ha trước, lạt mềm buộc chặt: "Khen thành tích của em tốt, phát giấy khen học sinh ba tốt."

Đoàn Minh Phong rõ ràng đã xem đó là chuyện bình thường, chỉ cười thẹn thùng một chút.

Tôi giả ngu tiếp lời xuôi theo: "Anh còn tưởng giải cán bộ lớp xuất sắc cũng có phần em chứ."

Đoàn Minh Phong hơi sững người, nằm nhoài ra bàn lật vở bài tập ra, nói nhỏ: "Em không làm cán bộ lớp."

Tôi thấy em muốn trốn tránh bèn kéo em lại mặt đối mặt với tôi: "Không phải chứ, cậu bé thành tích tốt thế này còn không được làm cán bộ, giáo viên lớp các em nghĩ gì thế?"

"Do em không muốn làm." Đoàn Minh Phong cau mày.

"Làm cán bộ lớp phải quản lý người khác, em không thích."

Quản lý người khác thì phiền thật, tôi gật đầu ra chiều tán thành, mà câu sau đó của em bắt đầu làm người khác kinh ngạc.

"Thật ra em không thích đi học, không thích làm bài tập, không thích thi cử, không thích xếp hạng." Đoàn Minh Phong càng nói càng lạc lõng, nói lẩm bẩm.

"Thầy nói làm cán bộ lớp phải thích học tập, có thể dẫn dắt mọi người, em không thích họ, họ cũng không thích em..."

"Đợi chút!" Tôi luôn cho rằng Đoàn Minh Phong chìm đắm trong học tập như vậy đơn thuần là vì yêu thích mà nên, vậy mà em lại nói em không thích học... cũng không thích xếp hạng, không vì tranh cường hiếu thắng.

Tôi hỏi em: "Vậy sao em lại nghiêm túc như vậy?"

Đoàn Minh Phong nói như đương nhiên: "Em thi tốt thì ba sẽ rất vui, thành tích của Vương Ti Điềm không tốt, ba hay than vãn lắm."

Dường như suy nghĩ đến cái gì đó, Đoàn Minh Phong bỗng cười lên: "Có lần Vương Ti Điềm tức giận, chạy đến xé bài kiểm tra tháng của em, kết quả là bị ba mắng một trận, nó lại càng tức hơn nữa, cuối tuần ba mẹ đều không có nhà, nó đóng cửa lại nhốt em ngoài ban công một ngày một đêm."



Giọng điệu của Đoàn Minh Phong rất nhẹ nhàng thoải mái, như thể đang chia sẻ một chuyện thú vị gì đó vậy.

Tôi nắm lấy tay em, kinh ngạc nói: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Nụ cười trên gương mặt Đoàn Minh Phong dần dần tan vỡ, viền mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào: "Là lần... em gọi điện thoại cho anh, anh còn mắng em."

Tôi đâu ngờ chuyện này lại liên quan đến tôi như vậy, vội nói: "Anh mắng em khi nào chứ?"

Đoàn Minh Phong lôi chuyện cũ ra tính, học theo giọng điệu ngang ngược của tôi: "Anh nói, này! Nửa đêm rồi bị khùng hả?"

Tôi cười đau cả bụng, Đoàn Minh Phong vừa lau nước mắt vừa nhìn tôi trách móc, em bắt chước tôi quá giống, như thể có mặt tại hiện trường vậy, tôi hít thở hổn hển mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được, bợ lấy mặt em:

"Xin lỗi nhé, anh hai sai rồi. Sau này cho dù anh có nằm trong quan tài cũng sẽ vùng dậy điềm đạm nhận điện thoại của em nhé.

Đoàn Minh Phong vừa khóc vừa cười, suýt nữa thì phụt cả nước mũi ra.

Tính nợ cũ xong, em bĩu môi kiêu ngạo: "Người khác mắng em ghét em thì được, anh không được..."

Tôi xem em là con nít nhõng nhẽo, chỉ thấy dễ thương và tội nghiệp, đồng ý ngay tắp lự: "Anh thích em còn không kịp nữa là, sao ghét em được."

Đoàn Minh Phong ngẩn người ra, ánh mắt nhìn tôi rực sáng.

Tôi nói tiếp: "Bạn cùng lớp nhất định cũng rất thích em, em phải cho họ cơ hội để hiểu em..."

"Không." Đoàn Minh Phong đột nhiên đứng dậy.

"Cái này không giống nhau."

Em đẩy tôi ra khỏi phòng, chân tôi kê ở khung cửa, cố gắng khuyên em: "Sao không giống? Em học giỏi như vậy, tướng mạo cũng đẹp đẽ, chắc chắn trong trường có một mớ bé gái thích em đấy, Đoàn Minh Phong... em đừng coi nhẹ bản thân, mọi người đều rất thích em đấy."

Tôi càng nói Đoàn Minh Phong càng bực bội, cuộc tâm sự này gần như đến bờ vựa sụp dổ. Em nói: "Em không cần họ thích em!" Sau đó đẩy mạnh tôi ra ngoài.

Rầm.

Haiz, tôi lau mồ hôi trên trán, thở dài với cánh cửa thư phòng đóng kín mít, thằng nhỏ đang trong thời kỳ dậy thì kỳ cục quá.