Chương 2-2
“Theo đuổi… tôi chưa từng theo đuổi phụ nữ.” Mặt Lê Bách Thuần mờ mịt.
Anh xác định mình rất hi vọng Mỹ Tiệp trở lại bên cạnh mình, mặc dù năm đó cô có chút tự cho mình là thông minh, nhưng cũng là thật tâm suy nghĩ cho anh, anh nguyện ý đem hết toàn lực gánh vác trách nhiệm năm năm chưa từng chăm sóc cho cô, nhưng theo đuổi… anh thật sự biết không nên làm sao mới đúng.
Chu Gia Hào khoa trương cúi người, đưa tay đỡ mặt bàn, thiếu chút nữa đã ngã nhào.
“Cậu? Cậu chưa từng theo đuổi phụ nữ, vậy làm thế nào chị dâu trước đến được tay cậu?” Chuyện này làm cho người ta thật sự không dám tin rồi.
“Tôi không có theo đuổi! Từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, trong nhà nói kết hôn, chúng tôi lập tức kết hôn!” Lê Bách Thuần đáp lại như đó là đương nhiên.
“… Cái gì?” Thì ra là còn có một tầng quan hệ thanh mai trúc mã này! Vậy… vậy anh cũng không thể nói gì hơn. “Cho nên bây giờ cậu định làm gì?”
“Có thể nói, đương nhiên là sẽ đem cô ấy về nhà!”
“Nghĩ thì làm ngay! Cái gì gọi là có thể nói?”
“Tôi không biết hiện tại cô ấy có đối tượng tới lui hay không, thậm chí không biết được cô ấy có muốn tái hôn không.” Anh cảm thấy trong lòng ê ẩm.
“…” Oa liệt! Tương lai nhiều khó khăn…
Tạ Mỹ Tiệp mệt mỏi từ trụ sở về đến nhà, nơi này không có trang trí phô trương, càng không phải là khu nhà cao cấp, chỉ là một căn nhà trọ cũ trên tầng lầu cao nhất được lợp mái tôn đơn sơ, cũng là nơi cô ở trong năm năm qua.
Thật ra thì, bên người cô cũng không phải không có tiền gửi ngân hàng, nhưng ở cái nơi này đã thành thói quen, cô cũng không nghĩ đến sẽ dọn đi đâu khác, định cư như vậy đã thật nhiều năm.
Trải qua mấy năm gần như tất cả cuộc sống của cô đã đi vào quỹ đạo, nhưng kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng, trong lòng của mình có một khu vực không có bất luận kẻ nào có thể xâm lấn, mà trong khu vực đó chính là người chồng trước mà cô vô duyên vô cớ ly hôn.
Mặc dù ban đầu là cô yêu cầu ly hôn, nhưng tình cảm của hai người cũng không có gì không được, cô vì tương lai của anh mà suy nghĩ, cho nên mới phải làm ra quyết định đau lòng như thế.
Đáy lòng của cô rất rõ ràng, mình vẫn yêu chồng trước như cũ.
Từ khi còn rất nhỏ cô chỉ thích một mình Bách Thuần thôi, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình thật sự trở thành vợ của anh, cho đến sau khi lớn lên, mộng đẹp trở thành sự thật, cô lập tức đem chuyện được kết hôn với anh làm thành món quà ông Trời ban cho cô.
Đáng tiếc điều kiện không bình thường, sau khi Từ Tĩnh Phương có tình cảm tốt với Bách Thuần, hạnh phúc của cô lập tức xuất hiện vết rách, không phải chồng ghét bỏ cô không biết giúp chồng, mà cô tự ghét bỏ mình.
Cô tức giận mình không có bối cảnh gia đình hùng hậu, giận chính mình không có năng lực giúp anh, để cho anh thủy chung chỉ làm một nhân viên nhỏ không có tương lai, thật vất vả mới có một người phụ nữ nguyện ý giúp anh thăng chức nhanh, tất nhiên cô không thể nào ngăn cản được, vì vậy lập tức không câu nệ mà chắp tay nhường ông xã cho người ta.
Lúc ấy ba mẹ cô hoàn toàn không hiểu nổi hai người rõ ràng đang rất tốt làm sao lại ly hôn, cô cũng không cho bạn tốt Tinh Tinh biết nguyên nhân thật sự mình ly hôn, chỉ chính cô biết, những năm gần đây cuộc sống của cô trôi qua trong rất nhiều cô đơn.
Mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, những câu nói của Bách Thuần từ nhỏ đến lớn không ngừng vang lên trong đầu cô, giống như con ngựa chạy loạn không ngừng trình diễn trong cảnh mộng, càng đau lòng hơn chính là, cô còn thường xuyên nhớ tới cuộc sống hôn nhân hòa hợp giữa Bách Thuần và Từ Tĩnh Phương mà lệ hoe ướt mi.
Reng reng!
Đang thay quần áo chuẩn bị nằm trên giường sắp ngủ, đột nhiên chuông cửa vang lên, cô kinh ngạc, đôi tay mò mẫn lung tung nắm chiếc áo khoác mỏng bao trùm thân thể, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi đến trước cửa.
“Em còn chưa ngủ sao?” Chỉ thấy thân thể Lê Bách Thuần đứng ở cửa, mắt say lờ đờ nhưng vẫn tỉnh táo nhìn về phía cô cười khúc khích.
“Bách Thuần? Anh… anh làm sao biết em ở nơi này?” Cô bị dọa sợ, mới vừa nghĩ đến anh, một giây kế tiếp anh lại xuất hiện ở trước mắt cô? Điểm này không quá đáng sợ hay sao!
“Biết! Làm sao lại không biết?” Công ty thông tin cho tài liệu rất đầy đủ, cô đang làm ở chỗ nào, nghỉ ngơi ở đâu, những thứ này là điều cơ bản nhất. “Không mời anh vào nhà sao?”
“Ách… đã trễ thế này, không tiện lắm.” Cô lo lắng kéo áo khoác mỏng trên người lại, cảm giác mặt mình nóng ran.
Mặc dù hai người bọn họ trước kia từng là vợ chồng, thế nhưng cũng là chuyện năm năm trước, thời gian này thật sự không thích hợp cho anh vào trong nhà, dù sao lời đồn đãi rất đáng sợ, vẫn là kiêng dè tương đối tốt hơn.
“Nhưng anh muốn đi vào.” Anh lảo đảo, bàn tay đỡ khung cửa. “Cho anh vào đi.”
“Anh nên trở về để vợ anh chăm sóc, có con cái rồi, không nên tới chỗ của em…” Chóp mũi cô đau xót, khuyên anh vào giờ này nên về nhà.
“Vợ con cái gì?” Anh chỉ đang say, còn chưa đến mức không làm rõ mình độc thân hay đã kết hôn rồi sao?
“Từ Tĩnh Phương? Chẳng lẽ các người còn chưa có con?” Cô sững sờ, cho là anh không có nghe rõ mình nói cái gì, không thể không nói rõ ràng hơn một chút nữa.
“Chuyện Từ Tĩnh Phương có quan hệ gì? Rốt cuộc có em muốn để cho anh đi vào không?” Kỳ quái, chuyện Tĩnh Phương muốn kết hôn là chuyện của cô ấy, chú rễ cũng không phải là anh, nói đến cô ấy làm cái gì? Thật là không giải thích được…
“Cái này là chuyện riêng… tại sao có thể đem vợ mình đặt ở trong nhà, chạy tới này cùng em chứ?” Cô tức giận la mắng, không ngờ bây giờ anh lại biến thành một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm như vậy.
“Ai nói anh có vợ? Bây giờ anh là người độc thân….” Đầu anh đột nhiên choáng váng, vội vàng đưa tay vịn cánh cửa để giữ thăng bằng.
Sau khi chia tay với Chu Gia Hào bên ngoài quán rượu, muốn nói mình mới vừa uống rượu, không có ý định lái xe về nhà, vì vậy gọi tắc xi, đang muốn đọc địa chỉ nhà, trong đầu vô ý lại hiện lên bóng dáng của Mỹ Tiệp, cộng thêm lời Chu Gia Hào vừa mới nói văng vẳng bên tai anh, anh không tự chủ được lập tức báo địa chỉ nhà Mỹ Tiệp5