Chương 9
Mở mắt ra lần nữa, Tạ Mỹ Tiệp tỉnh lại trong căn phòng màu trắng tràn đầy mùi thuốc, bên cạnh có Lê Bách Thuần, Quan Điềm Điềm, thậm chí cả boss đại nhân cũng ở đây, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
"Mọi người. . . . . ."
Cô muốn ngồi dậy, nhưng khẽ động lại cảm thấy cả người không thoải mái, lập tức nhíu chặt lông mày.
"Đừng động! Em nằm ngoan, ngàn vạn lần đừng động."
Lê Bách Thuần vội vàng giữ vai của cô, không cho phép cô lộn xộn.
"Nơi này là. . . . . . Bệnh viện sao? Bách Thuần, tại sao em lại ở chỗ này?"
Tạ Mỹ Tiệp nằm xuống, chú ý tới bình truyền nước bên người mình, cô không biết làm sao túm tay Lê Bách Thuần hỏi.
"Bởi vì. . . . . ." Lê Bách Thuần đang muốn nói nguyên nhân cho cô, liền bị một giọng nóixen vào.
"Thật xin lỗi Mỹ Tiệp, đều là bởi vì tôi bảo cô phụ trách vụ này, mới khiến cô bị thương." Boss là một phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, mới vừa mở miệng vành mắt liền hồng.
"Sếp?"
Cô sợ hết hồn, không hiểu sao boss lại kích động như vậy, vì vậy chuyển tầm mắt qua trên người Điềm Điềm, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Điềm Điềm, sếp ngài ấy. . . . . ."
"Cậu không có việc gì là tốt rồi, quả thật dọa chết tớ!" Một tay Quan Điềm Điềm đỡ boss, một tay vỗ ngực, giống như bị kinh sợ cực lớn.
"Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì. . . . . ."
Cô là Trượng Nhị Kim Cương không hiểu nha*!
*Nguyên văn nó là câu này “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
"Thật ngại quá, hai vị, tôi nghĩ Mỹ Tiệp cần nghỉ ngơi, có thể mời mọi người về trước hay không?" Lê Bách Thuần nắm chặt tay của cô, lễ độ ra lệnh đuổi khách.
Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, họ ở chỗ này cũng không giúp được gì cho Mỹ Tiệp, vẫn là mời họ rời đi sớm một chút, sau đó anh sẽ từ từ giải thích cho Mỹ Tiệp là được rồi.
"Được, vậy Mỹ Tiệp nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng tôi trở lại thăm cô."
"Phải khỏe lại nhanh lên đó! Cố gắng lên!"
Quan Điềm Điềm nghe theo đề nghịcủa Lê Bách Thuần, động viên cô rồi rời đi trước.
"Bách Thuần, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Cô không hiểu ra sao, không biết chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn boss và Điềm Điềm rời đi, liền không ngừng bận rộn đặt câu hỏi.
Lê Bách Thuần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
"Bách Thuần?"
Gì đây? Nét mặt kia giống như người khác thiếu anh mấy chục triệu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
"Em có biết em mang thai hay không?" Anh mở miệng, âm thanh khàn khàn dọa người.
"Hả?"
Mang thai? Người nào? Cô sao?
"Ai mang thai?"
"Em...em mang thai con của chúng ta, đã sáu tuần." Lê Bách Thuần nói cho cô sự thật, trong mắt hiện đầy đau lòng.
Là anh nói sai hay là cô nghe lầm? Sao cô không biết mình mang thai? Cô sững sờ thật lâu, thật lâu nói không ra lời.
Bởi vì mang thai, cho nên cô mới luôn thấy buồn nôn?
Bởi vì mang thai, hông của cô mới có thể mỏi không chịu được, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong?
Trời ạ! Cô thật là bà mẹ sơ ý, thế mà hoàn toàn không phát hiện mình mang thai!
Nhưng mang thai là chuyện vui, tại sao vẻ mặt của anh lại nghiêm túc như vậy?
Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mình ngã ở studio, sự đau đớn này vẫn in sâu trong đầu cô, hoảng sợ bỗng chốc hiện ra trong mắt của cô, kinh sợ đến xanh mặt.
"Không có việc gì, chỉ là động đến thai khí, nghỉ ngơi một tuần lễ liền hết chuyện."
Dễ dàng nhìn thấu sợ hãi của cô, anh nhanh chóng trấn an cô."Đừng lo lắng, đứa bé vẫn còn an ổn ở trong bụng em, không có chuyện gì."
". . . . . . Có thật không?"
Cô vừa mừng vừa sợ, không dám xác định hỏi một lần nữa."Anh không lừa em? Thật vẫn còn?"
"Là thật."
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh lại thu lại nụ cười khẽ nhếch này. "Đều tại anh đến quá muộn, mới có thể hại em. . . . . ." Nhớ tới hình ảnh kinh khủng kia, trong nháy mắt âm thanh của anh mắc ở cổ họng.
Khi anh muốn rời khỏi công ty, chuẩn bị mở trước xe đến studio tìm cô, không chú ý, đυ.ng vào một bà lão đang muốn qua đường, bởi vì nhìn bà không khỏe lắm, anh liền đưa bà đến bệnh viện trước, xác nhận bà bình yên vô sự mới chạy tới studio.
Anh không ngờ vì một lúc trì hoãn này, vợ mình lại vào bệnh viện, đứa bé cũng suýt chút nữa mất, điều này làm cho anh vừa tự trách lại hối tiếc.
"Ngốc, là tự em không đủ cảnh giác, nếu như em đủ cảnh giác, Thiệu Dịch Ngạn sẽ không có bất kỳ cơ hội đến gần em."
Nếu cô sớm có chuẩn bị, hắn ta đến cô nhất định sẽ chạy ra chỗ khác, mà không phải ngồi trong góc tối không người."Em rất vui là cuối cùng anh cũng đến, em biết rõ là anh đã cứu em."
Hốc mắt Lê Bách Thuần nóng lên, bàn tay to khẽ run nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cổ họng khô khốc khó có thể lên tiếng, anh cúi người xuống, kích động hôn mu bàn tay nắm chặt của hai người.
Cô vươn tay sờ sờ tóc anh, nội tâm cảm động khó có thể diễn tả bằng lời.
Người đàn ông này, dùng cả tấm lòng để yêu cô, thương cô, mình bị thương tổn, anh lại đau vào tận xương, được yêu say đắm như vậy, còn cần thử nghiệm cái gì, chứng minh cái gì chứ?
Cô tin tưởng cõi đời này sẽ không còn có một người khác thương yêu cưng chiều cô như người đàn ông này, cho dù có, cô cũng không cần, cô biết, người cô muốn chỉ có người đang ở bên người cô bây giờ.
"Bách Thuần, chúng ta kết hôn đi!"
Hôn lễ tổ chức sau khi Tạ Mỹ Tiệp dưỡng thai xong, bụng vẫn còn chưa rõ ràng, cả quá trình vừa long trọng vừa náo nhiệt, bố mẹ hai bên càng thêm cười không khép miệng, may mắn cuối cùng vợ chồng có thể gương vỡ lại lành.
Người Trung Quốc nói, cuộc đời bốn chuyện vui lớn nhất, Kim Bảng Đề Danh (có tên trên bảng vàng), hạn hán gặp mưa rào, tha hương ngộ cố tri (xa quê hương gặp người quen) và đêm động phòng hoa chúc, trên lý thuyết, là chú rể, Lê Bách Thuần phải là vui như đón gió xuân mới đúng, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tối nay Lê Bách Thuần vui vẻ tất nhiên không nói, bởi vì rốt cuộc mộng đẹp của anh cũng trở thành sự thật, thuận lợi cưới Mỹ Tiệp của anh về làm vợ, nhưng mặt ngoài thì vui vẻ, sâu trong lòng mơ hồ mang theo chút buồn bã.
Anh như nguyện tìm được người vợ đi lạc của mình về bên người, còn ngoài ý muốn kèm thêm một tiểu bảo bối, tất cả thoạt nhìn tốt đẹp như thế, hạnh phúc tương lai đang vẫy tay ở phía trước, nhưng anh vẫn không khỏi tự cảm thấy lo lắng.
Sau khi ly hôn, anh nhiều lần cầu hôn Mỹ Tiệp, cô luôn có một đống lý do đếm không hết lấy cớ cự tuyệt mình, mà khi biết được tin mang thai ngoài ý muốn, cô chủ động yêu cầu kết hôn.
Là vì lý do gì khiến cô xoay chuyển thái độ 180 độ? Từ ban đầu từ chối từ chối lại từ chối, biến thành không hề báo động trước chủ động nhắc tới?
Là bởi vì rốt cuộc cô cũng hiểu mình đối cô thật lòng, hay là bởi vì đứa bé?
Ai, thật ra thì mặc kệ cô quyết định gả cho anh vì lí do gì, anh đều là người được nhiều nhất không phải sao?
Nhưng anh chính là lòng tham không đáy, chính là không biết đủ.
Trời mới biết lý do anh muốn biết nhất, muốn nghe nhất thấy, là cô chính miệng nói với anh là bởi vì thương anh mới nguyện ý gả cho anh lần nữa ——
"Chồng? Anh đang nghĩ đến cái gì?"
Ở trong phòng tắm cởϊ áσ cưới vừa dầy vừa nặng, cũng tắm thoải mái xong, Tạ Mỹ Tiệp tốn hết gần một canh giờ mới đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vào phòng liền thấy Lê Bách Thuần ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhịn không được dựa sát qua, đưa tay ôm chặt eo của anh.
Thân thể Lê Bách Thuần cứng đờ, mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.
"Em, mới vừa rồi gọi anh là cái gì?"
Chuyện này với anh mà nói, là một xưng hô cực kì mới lạ, cô chưa bao giờ gọi anh như vậy, ngay cả lúc chưa ly hôn cũng không.
“Ch...chồng”
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô đột nhiên xấu hổ, không cẩn thận nói lắp.
“Ông?”
Anh nhíu mày, xoay người nheo mắt nhìnmình trong cửa sổ, buồn cười vuốt ve cằm của mình, tự giễu chế nhạo nói: "Anh mới ba mươi tuổi đầu, hẳn là không có rất già chứ?"
"Hừ! Người ta chỉ là không cẩn thận lắp bắp, làm chi soi mói người ta như vậy~~" cô giẫm chân, hồn nhiên không có phát hiện mình làm nũng với anh.
Nhưng Lê Bách Thuần chú ý tới, điều này làm anh cảm thấy hết sức vui mừng!
"Vợ yêu, em đang làm nũng với anh sao?"
Trời ạ! Hôm nay cô không chỉ là người vợ anh yêu, còn diễn thiên sứ bé nhỏ mang vui mừng cho anh sao? Lời nói và cử động lơ đãng của cô cũng làm lòng anh rất ngọt rất ngọt.
"Em? Em mới không làm nũng!"
Cô vô tội nháy mắt, chưa quên anh vừa mới trầm tư, tấm lưng kia giống như che giấu rất nhiều tâm sự, nặng nề đến nỗi cô chỉ liếc mắt nhìn liền cảm bị tác động, dĩ nhiên, cũng làm cho lòng cô đau đớn một chút."Vừa rồi anh đang suy nghĩ gì?"
Anh im lặng.
Chuyện này muốn anh nói với cô thế nào? Nói thật giống như anh cố tình cưỡng ép cô yêu mình vậy. . . . . .
Hơn nữa, nếu như anh thành thực nói rõ nghi ngờ của mình, đổi lấy cũng là lời nói dối trấn an của cô, vậy anh tình nguyện vĩnh viễn chôn giấu điều này ở trong lòng.
"Bách Thuần?"
Thấy anh thật lâu không nói một câu nào, Tạ Mỹ Tiệp đột nhiên vô duyên vô cớ cảm thấy hoảng hốt. "Thế nào? Chúng ta đã là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói cho em biết sao?"
Giữa vợ chồng vốn cũng không nên có bất kỳ bí mật nào, mặc dù trước kia cô đã từng lừa dối anh, cũng có bí mật không cho anh biết, thế nhưng một số chuyện đã sớm không còn là bí mật, vì vậy cô cũng hi vọng anh có thể thẳng thắn với mình.
"Anh chỉ đang suy nghĩ, đứa bé trong bụng em có ngoan ngoãn hay không, rốt cuộc tối nay chúng ta có thể động phòng hay không?" Nếu quyết định không hỏi, anh cũng sẽ không dùng vấn đề kia làm phiền cô, cho nên liền tùy tiện tìm một đề tài qua loa tắc trách.
"Có thể chứ!"
Cô đỏ hết cả mặt, xấu hổ vặn vẹo trước ngực anh."Em đã hỏi bác sĩ..., bác sĩ nói chỉ cần đừng quá kịch liệt là được rồi."
Hả? Không ngờ anh bịa chuyện thật là có đáp án? Chính mình còn chưa nghĩ đến cô đã nghĩ qua mà còn lấy được giải đáp?
Thì ra là bà lão này nhà anh có chút sắc! Nhưng mà anh thích!
"Vậy chúng ta còn chờ cái gì đây?" Anh thuận thế ôm cô lên, cô kêu khẽ một tiếng, thẹn thùng ôm gáy của anh.
"Anh đừng quên đó! Bác sĩ nói không thể quá kịch liệt." Nhớ tới "phong công vĩ nghiệp"*, “công lao to lớn” của anh vào thời gian trước, cô không sợ phiền dặn dò lần nữa.
*Sự nghiệp to lớn, công tích vĩ đại.
"Em mặc như vậy còn nói anh không thể quá kịch liệt?"
Lê Bách Thuần dịu dàng đặt cô lên giường, để ý tới cô mặc bộ áo ngủ khêu gợi màu hồng."Quá làm khó người khác đi, Lê phu nhân."
Chỉ cần là đàn ông bình thường, thấy phụ nữ mặc như thế cũng sẽ huyết mạch căng phồng, huống chi đối tượng là người phụ nữ mình yêu? Người đàn ông kia sẽ biến thành dã thú, không thể nào quá dịu dàng!
"Mẹ em mua, thừa dịp bây giờ còn có thể mặc thì mặc, nếu không qua mấy tháng nữa sẽ không mặc được." Cô tức giận lẩm bẩm."Nếu anh không thích, ngày mai em đổi lại mặc áo ngủ Obasan là được."
"Vợ yêu mặc cái gì cũng đẹp, anh đều thích."
Thật ra thì mặc kệ cô mặc cái gì, không phải đều bị anh cởi hết sao. Nhưng anh cũng không dám nói ra, đỡ bị vợ nói mình không đứng đắn.
"Ba hoa!"
Cô cười một cái, nũng nịu liếc anh.
Anh cười khẽ, cánh môi lưu lại mùi rượu khi tiếp khách chạm khẽ môi của cô, nhẹ như gió thổi qua, cố gắng đạt tới yêu cầu gọi là không quá kịch liệt của cô.
"Ưmh. . . . . . Anh có thể hơi thô lỗ một chút cũng không sao." Hôn như có như không làm cô kháng nghị.
"Vợ, yêu cầu của em rất khó nha, có muốn tự mình làm hay không?" Anh bất đắc dĩ khẽ thở dài.
"Tự mình làm?"
Mắt to xoay vài vòng, con ngươi lóe lên tia sáng vui vẻ, vì vậy lật người ngồi dậy, vỗ vỗ bên cạnh giường ngủ."Vậy anh tới bên này nằm."
Khóe mắt Lê Bách Thuần co quắp, dưới sự thúc giục của vợ, anh cởϊ áσ ngủ, lưu lại một cái qυầи ɭóŧ cợt nhả ngắn cũn cỡn, run như cầy sấy. . . . . . Không, là vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn nằm xuống vị trí vợ quy định, nhìn khuôn mặt tươi cười có chút tà ác của cô, anh có chút hoảng hốt, lại có chút hưng phấn. . . . . .
Đợi anh nằm xong, cô không chút nào ngại ngùng giạng chân ngồi trên bụng anh, hài lòng nghe anh sợ hãi thở hổn hển.
"Yên tâm, em sẽ dịu dàng."
Cô cười duyên, cực kỳ giống sói cái đói bụng, lại xinh đẹp đến làm người ta chói mắt.
Anh khó khăn gian khổ nuốt nước miếng, trơ mắt mắt nhìn cô cúi người hôn khóe miệng của mình, toàn thân anh không tự chủ được nổi da gà, bất lực nhắm hai mắt lại.
Anh có cảm giác bị Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng, lại đáng chết làm người ta mong đợi!
Cô lè lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ viền môi của anh, khi anh khó nhịn khẽ rên ra tiếng, ý đồ dây dưa cái lưỡi bướng bỉnh của cô, thì cô lại vừa cự tuyệt vừara vẻ mời chào né tránh anh, điều này không thể nghi ngờ khơi lên du͙© vọиɠ chinh phục của anh.
Anh giữ chặt gáy cô, không cho cô né tránh, dây dưa cô, giống như hai con cá trong nước truy đuổi lẫn nhau, cho đến khi phổi hai người đều bởi vì thiếu dưỡng mà trướng đau, mới không thể không tách ra.
"Tại sao làm như vậy? Tự anh nói muốn để em làm mà!"
Cô kháng nghị, không hài lòng vỗ vào ngực anh, tròn trịa ôm trọn trong áo ngực đung đưa trước mặt anh, anh nhìn không chớp mắt.
Thật mê người! Ấm nóng của cô ngồi lên đúng chỗ nhạy cảm của anh, bầu vυ" trắng nõn tròn trịa bởi vì mang thai mà càng thêm hùng vĩ ngông nghênh kí©h thí©ɧ tầm mắt của anh, anh sao có thể không chút cử động?
Động lòng không bằng lập tức hành động, anh không nói lời gì vươn tay, hai ba lần liền cởi bỏ áo ngủ ôm trọn mỹ lệ củacô, để cho tuyết trắng của cô không chút nào che giấu phơi bày trước mắt anh.
"Anh làm gì? Lộn xộn nữa em sẽ trói tay anh lại!" Bị đoạt đi quyền khống chế, cô hờn giận, lên tiếng uy hϊếp.
"Được rồi được rồi, vậy em nhanh lên một chút ~~"
Người ta cũng bị đông lạnh!
Cô vừa bực mình vừa buồn cười vuốt ve mặt của anh, sau đó cúi người dùng cái miệng nhỏ mềm mại hôn anh, từ cằm của anh lướt qua hầu kết, kế tiếp lướt qua xương quai xanh cợt nhả l*иg ngực vững chãi của anh.
" Á. . . . . ."
Anh cắn răng rêи ɾỉ, không nhịn được ưỡn thẳng lưng bụng, làm cả người cô khẽ nhô lên.
"Còn chưa có gì! Anh nhiệt tình cái gì?"
Cảm thấy lửa nóng của anh đang chống đỡ mình, mặt của cô đỏ, chưa bao giờ lớn mật như thế, tối nay cô đã khiêu chiến chừng mực lớn nhất trong đời.
"Không phải em đang hành hạ anh sao?"
Hưng phấn và thống khổ đồng thời hành hạ anh, khiến anh lã chã chực khóc.
"Vậy anh biết trước kia em có nhiều khó chịu đi!" Cô nở nụ cười tà ác.
Thì ra là nắm quyền chủ đạo ở trên giường thú vị như vậy, cô đùa đến nghiện, tay nhỏ bé mềm mại sờ loạn trên người anh, hại anh thoải mái lại tê ngứa mà run lên rung động cầu xin tha thứ.
"Không được! Anh không chịu nổi!" Rốt cuộc anh không nhịn được cầm hông của cô, một xoay người lên ngựa, thế cục chợt biến.
"Anh!"
Cô kinh ngạc thở gấp, ảo não phát hiện mình lại bị anh đè ở phía dưới rồi."Để cho người ta chơi đùa một chút cũng không được, quỷ hẹp hòi!"
"Anh thích chơi đùa em hơn."
Anh thô lỗ cởϊ qυầи lót cô ra, ngón tay dài thuận lợi trượt vào dũng đạo chật hẹp trơn trượt của cô."Vợ ơi, em thật ướt!"
"Ai da, đừng nói!" Mặt của cô càng ngày càng đỏ, đỏ mặt một đường tràn lan, rất nhanh liền lan tràn khắp người.
"Chán ghét anh cũng tốt, thích cũng được, anh chỉ biết anh thật yêu em."
Anh nhận, mặc kệ lòng của cô có ở trên người anh hay không, chỉ cần có cô, đời này anh cũng không cầu xin điều gì."Vĩnh viễn chỉ thích một mình em."
Lời yêu đã sớm nghe quen thành công cảm động cô, cô thở gấp cảm thụ anh co rút trong cơ thể mình, sau đó đưa tay ôm lấy anh, thẹn thùng dán vào ngực anh.
“Chồng à, em cũng yêu anh."
Không hề dối lòng nữa, rốt cuộc cô cũng thừa nhận tình yêu mình chưa bao giờ nói ra miệng.
Câu nói kia như ma chú, trong nháy mắt đông lại tất cả, anh hôn, vuốt ve, toàn bộ bởi vì mấy chữ cô quyết tâm thốt lên mà dừng lại.
"Chồng?” Cô không rõ chân tướng nhìn anh.
"Em. . . . . . em vừa mới nói cái gì?"
Máu trong cơ thể sôi trào, trừ du͙© vọиɠ, còn có một cảm giác loại khác đang lan tràn trong lòng."Anh không nghe rõ, em nói lại lần nữa." Anh cảm thấy giọng mình đang run lên.
Là anh nghe lầm hay là cô nói sai?
Cô nói cô yêu anh?
Trời ạ! Anh nhất định là yêu cô đến điên rồi, mới phải xuất hiện loại nghe nhầm ngọt ngào này!
Anh kích động bỗng nhiên liên kết với bóng lưng trầm tư trước cửa sổ, cô mơ hồ đoán được tâm tư của anh, không tự chủ được vành mắt hồng hồng.
Mình bỏ ra tất cả, cũng không hiểu tâm ý của đối phương, loại cảm giác chua xót và lo lắng đó cô từng trải qua, làm sao lại phạm vào sai lầm giống vậy?
Cô một mực đòi hỏi tình yêu của anh, lại chưa từng tiết lộ tình cảm của chính mình cho anh biết, cô, mới là người ích kỷ nhất!
“Chồng, em yêu anh."
Vuốt ve mặt của anh, cô chảy xuống hai hàng lệ, khóc nói thật với anh tình cảm mình khó có thể che giấu. "Trừ yêu, em không tìm được bất kỳ lý do gì để gả cho anh."
"Không phải. . . . . . Bởi vì đứa bé?"
Vui sướиɠ bùng lên trong mắt, anh lau nước mắt trên khóe mắt cô, tất cả hoài nghi đều bị nước mắt cô hòa tan.
Cô lắc đầu, cho tới bây giờ đứa bé đều không phải là nguyên nhân cô gật đầu gả cho anh. "Em có năng lực nuôi đứa trẻ, sao phải vì đứa bé mà gả cho anh?"
Não anh chậm chạp, vui mừng quá độ khiến anh phản ứng chậm vài nhịp, thật lâu sau mới hiểu ý cô.
"Cho nên, em thật lòng yêu anh?" Anh run run tìm kiếm cam đoan từ cô.
"Đương nhiên là thật lòng yêu anh." Cũng như anh yêu em—— cô yên lặng nói thêm một câu trong lòng.
Trời ạ, quả nhiên đêm động phòng hoa chúc là một đêm vui mừng, anh vĩnh viễn đều sẽ không quên cảm động và vui sướиɠ trong giờ phút này!
"Vậy chúng ta là lưỡng tình tương duyệt?"
Anh như đứa ngốc, không ngừng hỏi lại.
"Vâng, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt."
Cô gật đầu, chống lên người, dịu dàng hôn anh.
Trên đời không còn lời nào động lòng người bằng, anh kích động ôm chặt cô, trong lòng nóng lên, hốc mắt cũng nóng, nhưng anh không quan tâm chút nào, anh chỉ quan tâm trong lòng cô cũng có anh.
Tạ Mỹ Tiệp nhè nhẹ vuốt lưng anh, thõa mãn than thở—— chỉ có trước mặt người mình yêu, mới có thể biểu lộ tính tình không chút nào che giấu, người đàn ông kiên cường này cho cô thấy một mặt yếu ớt nhất, không còn gìhơn so với cái này để có thể chứng minh anh thật lòng.
Cái ôm cảm động không duy trì được bao lâu, hai người lại bắt đầu ma sát, kí©ɧ ŧìиɧ trước đây không lâu bởi vì tỏ tình mà cắt đứt lần nữa lạicháy lên, không có thời gian từ từ hâm nóng, lưỡng tình tương duyệt, hai bên đều gấp gáp muốn lấy lòng đối phương, nhiệt tình nhanh chóng tăng nhanh đến điên cuồng!
Cuối cùngkhi anh khó nhịn đoạt lấy cô, mười ngón tay hai người quấn quít, bọn họ bốn mắt tương giao, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
"Vợ ơi, anh yêu em."
Buồn nôn là có chút buồn nôn á..., nhưng không nói ra ai biết?
"Chồng à,em cũng yêu anh."
Yêu là phải nói ra, không có gì phải dấu diếm!
Dịu dàng hôn, nồng tình mật ý vuốt ve, cộng thêm kí©ɧ ŧìиɧ rung động nóng hừng hực, dành cho người mình yêu tình yêu sâu đậm tới mức tan không được, giống như một khúc nhạc đẹp đẽ, đời đời kiếp kiếp hát lên vì những đôi tình nhân. . . . . .
—Hết trọn bộ—