Chương 1-2
Từ Tĩnh Phương liếʍ cánh môi khô khốc, mặt sợ hãi nói: “Em xin cô ấy hiểu rõ, nếu như cô ấy nguyện ý chủ động rời khỏi anh, em sẽ dùng hết khả năng của mình cho anh tương lai tốt nhất, để cho anh thăng chức rất nhanh…”
Lê Bách Thuần khϊếp sợ với giọng nói hung ác kia, một luồng khí nóng xông thẳng lên ót, anh xông về phía trước chộp lấy cánh tay Từ Tĩnh Phương, dùng sức lớn đến gần như khiến cô đau đớn mà gào thét ra tiếng.
“Em nói cho rõ ràng, cái gì gọi là nếu cô ấy nguyện ý chủ động rời khỏi anh? Em thế mà cầm chuyện như vậy uy hϊếp cô ấy?” Chẳng lẽ… năm năm trước Mỹ Tiệp vì lý do đó mà muốn ly hôn, cũng là bởi vì cô gái này đến trước mặt cô khua môi múa mép?
“Đó không phải là uy hϊếp, em cũng không buộc cô ấy đồng ý!” Từ Tĩnh Phương bị phản ứng của anh hù sợ một chút, ấp a ấp úng, thiếu chút nữa thì đã khóc lên. “Bởi vì em, khi đó em thật sự rất thích anh….”
“Coi như vậy là yêu anh hay sao?”
Đầu óc anh loạn thành một cục, giận đến giọng nói cũng phát run. “Rốt cuộc em có biết chuyện phá hư gia đình người ta là chuyện thất đức hay không?”
Trời ơi! Tại sao có chuyện hoang đường như vậy xảy ra ở trên người anh? Lòng dạ con người đáng sợ quá, anh vẫn tin tưởng Tĩnh Phương là bạn bè anh!
Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ Mỹ Tiệp thật sự vì lý do như vậy mới nói ra những lời khiến anh đau lòng đến thế, ép anh cực kỳ tức giận, đồng ý ly hôn, vậy anh nên làm như thế nào mới có thể tha thứ cho mình đây?
Giờ phút này đáy lòng của anh rất kích động, tuyệt đối không phải vài ba lời có thể hình dung!
“Thật xin lỗi… thật xin lỗi…” Từ Tĩnh Phương khóc thúc thít không thành tiếng, toàn bộ mỹ phẩm trang điểm trên mặt cũng hỗn độn xen lẫn vào nhau, xem ra có chút kinh khủng.
“Em cho là một câu thật xin lỗi, là có thể đền bù gia đình bể tan tành của anh sao?” Câu nói của anh được thốt lên giữa hai hàm răng, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ.
“Thật xin lỗi, thật, thành thật xin lỗi…” Cô khóc không ngừng, biết mình trừ nói xin lỗi ra, cái gì cũng không thể gúp được.
“Em..” Thấy cô khóc thành ruột gan đứt từng khúc, mặc dù Lê Bách Thuần đau lòng, cũng không tiện nặng lời trách móc cô cái gì nữa, dù sao những năm gần đây cô không có tình cũng có nghĩa với mình, mà mình cũng không thể bồi thường cho cô bất kỳ cái gì.
Anh thầm than một tiếng, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
“Thôi, quá khứ đã trôi qua rồi, không cần nhắc lại.”
“Bách Thuần…” Từ Tĩnh Phương còn muốn nói tiếp những thứ gì đó, nhưng anh vung tay lên, cắt đứt lời cô muốn nói ra khỏi miệng.
“Thật xin lỗi, anh muốn yên lặng một mình tí.”
Nếu biết được Tạ Mỹ Tiệp bởi vì nguyên nhân ‘không bình thường’ nên mới rời khỏi anh, tất nhiên Lê Bách Thuần không thể nào ngồi yên bất động, biết mà không làm.
Trước sở dĩ anh chưa từng đi tìm Mỹ Tiệp, là bởi vì thái độ cô ngay lúc đó quá kiên quyết, lời nói cũng quá tuyệt tình, anh mới cho rằng hai người đã không còn cơ hội quay lại, cho nên năm năm qua chưa từng tìm kiếm cô.
Rất dễ nhận thấy, anh đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để tìm kiếm cô
Chuyện tìm người như vậy, xử lý càng sớm thì cơ hội tìm được người càng lớn, hiện tại cũng qua 5 năm, anh gọi điện thoại đến nhà mẹ cô hỏi thăm, kết quả tất nhiên là bị chế giễu một trận, cũng không có bất kỳ tin tức nào về Mỹ Tiệp.
Anh không có vì thế mà trong người không vui vẻ, ngược lại càng cảm thấy mình là một người chồng thất trách, không gì có thể làm khó được anh, anh tìm các cơ quan thông tin nhờ giúp đỡ, quả nhiên lấy được vài tin tức về Mỹ Tiệp ở hiện tại, bao gồm người ở nơi nào, đang làm ở chỗ nào.
Nhưng mà, khi nhìn vào tư liệu cơ quan thông tin đưa, anh cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại ở gần mình như vậy, hai bên ở cùng một thành phố thế mà chưa từng gặp mặt.
Nhưng Thư ký tình yêu là cái gì chứ? Đến bây giờ anh mới hiểu được chuyện tình yêu cũng có thể đem ra làm thành kinh doanh buôn bán, nhưng nếu anh không có tìm đến cơ quan thông tin, sợ rằng đến chết anh cũng không tìm thấy.
Anh dừng xe trước tòa nhà của công ty Thư ký tình yêu, bước một bước vào công ty Thư ký tình yêu, lập tức nói rõ cho cô gái ngồi ở quầy tiếp tân biết mình muốn tìm người, cũng nói rõ họ tên Mỹ Tiệp, cô gái tiếp tân nở nụ cười với anh, muốn anh ngồi ở cửa đợi một chút.
Anh nhìn xung quanh đại sảnh, phát hiện có không ít nam nữ trẻ tuổi đang đi lại bên trong, có vài người nữ thậm chí quăng cho anh ánh mắt ái mộ, anh nhíu mày, không chút cử động.
Không bao lâu sau, một cô gái đi ra, Lê Bách Thuần xoay người đối mặt với cô gái, chỉ thấy cô gái kia bỗng chốc rùng mình một cái, xoay người lập tức chạy về phía phòng làm việc.
“Mỹ Tiệp!” Thật ra thì Lê Bách Thuần không thể xác định được đó là Tạ Mỹ Tiệp - vợ trước của mình, bởi vì xem ra côcũng không giống như là trước đây, trên mặt trang điểm nhẹ, tăng thêm chút rực rỡ dịu dàng, nhưng cô gái này vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy, ngũ quan cũng có mấy phần giống như vợ trước của anh, vì vậy anh không chút nghĩ ngợi nhấc chân, xông lên phía trước kéo cánh tay của cô.
“Đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy…” Trái tim Tạ Mỹ Tiệp nhắc nhở, trở tay đẩy anh ra, nhưng sức lực của anh thật rất lớn, lớn đến để cho cô không cách nào rung chuyển. “Buông em ra, như vậy rất khó coi.”
Đều do cô quá sơ sót, hoàn toàn không ngờ chồng trước sẽ đến nơi này tìm cô, khiến cô vừa ra đã thấy anh, tim hoảng hốt, chần chừ một lúc dẫn đến không kịp trốn tránh.
Nhưng mà….
Tại sao anh lại tìm đến cô vậy?
Anh nên… kết hôn với Từ Tĩnh Phương mà?
Nhớ tới có thể xảy ra chuyện đó, sự độc ác của cô hung hăng co rút đau đớn – Tạ Mỹ Tiệp ơi! Tạ Mỹ Tiệp à, mày thật đúng là một cô gái vô dụng siêu cấp, thế mà cho đến bây giờ vẫn đau lòng vì anh, thật sự là ngốc đến cực điểm.
“Em không chạy anh lập tức sẽ không kéo em, trừ phi em đảm bảo sẽ không chạy trước.” Cảm thấy cô khước từ, Lê Bách Thuần vốn là muốn nóng giận một trận với cô, cô dám làm trái lại anh, kéo cô vào trong ngực.
“Lê, Bách, Thuần!” Tạ Mỹ Tiệp ảo não giãy dụa thân thể.
“Chị Tạ sao thế? Cần giúp một tay sao?” Cô gái tiếp tân thấy dường như Tạ Mỹ Tiệp gặp khó khăn, vội vàng đi lên trước, quan tâm hỏi thăm.
“Không, không có việc gì…” Sắc mặt cô biến đổi, khóe miệng xé ra một nụ cười, muốn dàn xếp ổn thỏa.
Trời ơi! Là ông Trời muốn gϊếŧ cô sao? Tại sao lại gặp loại tình huống này, cô làm sao có thể tranh chấp cùng với anh?
Cô đang đảm nhiệm chức cố vấn ở công ty Thư Ký Tình Yêu, công việc chính là dạy các đôi nam nữ chưa cưới trong hiện tại làm cách nào nói yêu đương, mặc kệ có kỷ xảo nói chuyện, các loại trang phục dáng vẻ, tiến tới khiến các nam nữ độc thân hấp dẫn lẫn nhau, theo đuổi được đối tượng mình thầm yêu.
Bởi vì trước mặt cái nghề này rất đần, trong đại sảnh có tới mười người muốn tìm người nhờ giúp đỡ, hiện tại nếu cô cùng anh lôi kéo ở chỗ này, sợ là sẽ khiến cho các hội viên kia không có lòng tin vào công ty, chính chuyện của mình xử lý không tốt thì làm sao xử lý tốt chuyện của các đôi nam nữ khác, làm sao có năng lực thuyết phục hội viên cần giúp đỡ? Cho nên cô chỉ có thể cố làm như không có việc gì.
“Thế nhưng vị tiên sinh này…” Nhìn tay của anh còn ôm chặt hông của chị Tạ!
“Anh… anh ấy là người quen cũ, cùng tôi có chút hiểu lầm, không quan trọng.” Trên trán Tạ Mỹ Tiệp trợt xuống ba vạch đen, đứng cứng ngắt ở đó.
“Như vậy sao, vậy tôi nghĩ tốt nhất chị Tạ nên đến phòng làm việc nói chuyện, bằng không…” Cô tiểu thư tiếp tân lộ vẻ khó khăn liếc mắt nhìn đến những người đang trong đại sảnh.
“Được, Tiểu Tình này, nơi này tạm giao hết cho cô.” Tạ Mỹ Tiệp nhỏ giọng nói chuyện coi chừng các hội viên trong đại sảnh lớn, để cô và Lê Bách Thuần vào phòng làm việc nói rõ ràng.
“Ok!” Tiểu Tình sảng khoái đồng ý.