Chương 5-1
Cái gì gọi là bắt cóc? Tối nay tất cả người giúp việc nhà họ Lê đều có thể thấy.
Bởi vì khoảng cách từ quán cà phê đến nhà họ Lê không quá xa, ước chừng mười phút đường xe là có thể về đến nơi, cho nên Lê Bách Thuần hao hết tâm lực đem Tạ Mỹ Tiệp không phối hợp lắm nhét vào trong xe, cũng đè ổ khóa xe xuống để cho cô không cách nào ra.
Dọc theo đường đi có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, trong chốc lát cô lại kéo tay lái anh, một lát lại đánh rồi đấm, nguy hiểm là thế nhưng sức chống đỡ anh rất tốt, kỹ thuật cũng giỏi, nếu không sợ rằng không có cách nào về đến nhà một cách an toàn, cũng vì vậy mà anh nóng giận rồi, sau khi về đến nhà anh kéo cô xuống, trực tiếp vác cô lên vai của mình, tỉnh lược đoạn tiết mục lôi kéo giống như ở trên phố.
Khi anh vác Mỹ Tiệp vào trong nhà, toàn bộ người giúp việc trong nhà đều ngu ngốc, quét sân quên quét sân, cầm cây chổi trong tay đứng đờ tại chỗ; cầm khăn lau bình hoa cũng ôm luôn bình hoa, chỉ sợ cổ bình hoa sẽ bị chủ nhân đang tức giận đằng đằng đập nát; mà quản gia Hách còn ngây người như phỗng đứng trong đại sảnh, không biết làm sao.
Lê Bách Thuần vách Tạ Mỹ Tiệp trên vai như vách một túi gạo lớn, mặc kệ cô gào thét như thế nào, đạp đá, đánh, anh đều không cử động, hiển nhiên lấy sức lực phái nam phòng thủ dành chiến thắng.
Người làm đang quét sân trừng mắt nhìn, trong lòng không tự chủ được toát ra một câu Os – ách, bây giờ làm như thế nào? Còn chưa tới mười một giờ đã bắt đầu diễn tình tiết hạn chế người xem sao? Tốt như vậy sao?
Người làm ôm bình hoa nghe giọng điệu ngoan cường bên cạnh, kinh ngạc đến mở lớn cái miệng gần như có thể nhét vào trong một quả táo tây – Trời ơi! Cô vẫn cho rằng ông chủ là một người lịch sự nho nhã, tuyệt sẽ không tranh đấu với phụ nữ, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy, cô làm việc ở chỗ nguy hiểm như thế này có được hay không?
Về phần chú Hách, ông từ khϊếp sợ không cách nào nói ra, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, bỗng chốc cậu chủ tuôn ra chút hưng phấn thái quá – cố gắng lên cậu chủ! Có thể thoát khỏi cô đơn tới già hay không thì sau trận này có thể xác định rồi!
“Lê Bách Thuần, anh đáng chết, mau buông em xuống!”
Tiếng thét của Tạ Mỹ Tiệp cũng khàn khàn, nhưng vẫn kéo dài tiếng mắng chửi Lê Bách Thuần, cũng lệnh cho anh nhanh thả để cô tự do, đáng tiếc người đàn ông khiêng cô lại giống như không nghe thấy, cô tức giận đưa tay quơ một cái.
Lê Bách Thuần né tránh cú đánh móc của Tạ Mỹ Tiệp một cách gọn gàng, khóe mắt đột nhiên liếc thấy ánh mắt quái dị của đám giúp việc, anh híp mắt một cái, không chút nghĩ ngợi giao phó: “Ông Hách, mang toàn bộ mọi người ra ngoài đi.”
Đáng chết, nhìn Mỹ Tiệp phản ứng kịch liệt như thế, sợ là rất khó ngoan ngoãn ngồi xuống nói chuyện với anh, nhưng nếu một lát nữa bọn họ không khống chế được tâm tình của mình, hai người cãi nhau đến nóc nhà còn bị mọi người nghe được, chẳng phải là mất mặt sao? Anh cũng không muốn trở thành nhân vật chủ đề trong những buổi trò chuyện của người nhàn rỗi, cho nên cứ để mọi người ra khỏi nhà sẽ tốt hơn.
“Dẫn đi ra ngoài? Dẫn tới chỗ nào?” Chú Hách mặt mày hoang mang.
“Dẫn tới chỗ nào cũng được, nói tóm lại, toàn bộ cút ra ngoài cho tôi, không cho phép ở lại trong nhà!” Lê Bách Thuần trợn trừng mắt, sau khi ném lại một câu, cũng không quay đầu lại vác Tạ Mỹ Tiệp vào trong phòng.
“Đáng chết! Đáng chết, Lê Bách Thuần, buông em ra! Em - ầm!”
Tiếng gào thét cứng rắn của Tạ Mỹ Tiệp bị giam lại bởi tiếng đóng cửa, tất cả mọi người trong phòng khách vô cùng phối hợp ngẩng đầu lên, nhìn đèn thủy tinh rơi xuống chút bụi bậm.
Không ổn! Cậu chủ phát điên, bọn họ nên tranh thủ thời gian lách người đi, để tránh việc tai bay vạ gió!
“Anh làm cái gì thế… Á!” Mới cách một ngày lại trở về căn phòng này, trái tim Tạ Mỹ Tiệp đập rất mạnh, cô tức giận kêu la, bỗng dưng trời đất quay cuồng, cảm giác mình bị ném lên giường.
Ném?
Anh lại dám ném cô?!
Cô tức giận thật, nhếch nhác lấy khuỷu tay chống lên đệm giường, còn không kịp chống thân thể đứng dậy, một người khác rất mạnh mẽ đυ.ng vào làm cô lại ngã ra giường.
“Ừ…” Đáng chết! Anh có biết mình rất nặng hay không, tự nhiên lại áp lên trên người cô như vậy?! Rất đau đó!
“Người đàn ông kia là ai? Em thích anh ta sao? Nếu không tại sao để cho anh ta cầm tay của em?” Lê Bách Thuần nhảy lên giường, dùng thân thể áp chế cô, cũng đôi tay nắm chặt lấy tay của cô cố định trên giường, chất vấn.
“Dù sao… không phải anh nói em diễn trò hay sao? Vậy em có thích anh ta hay không, tại sao anh ta cầm tay của em, có quan hệ gì đến anh?”
Anh cho rằng anh là gì? Xem cô như phạm nhân tra hỏi sao? Cô tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Chẳng qua là anh nói lẫy!” Anh hối hận, ở trên xe về nhà anh đã lập tức hối hận.
Năm đó cô diễn trò như thế, hoàn toàn là suy nghĩ vì anh, hơn nữa cô làm ra cái quyết định kia khẳng định cũng không dễ chịu gì, tình huống bây giờ không phải trống đánh xuôi như trước kia, anh không nên, cũng không thể cầm sự kiện đó tới đâm cô tổn thương.
Lý trí của anh nhất thời bị lửa ghen đốt sạch, mới có thể cầm sự kiện kia nói ra, thật sự là cực kỳ kém cõi!
“Vậy có phải sau khi em đây gϊếŧ người, phóng hỏa, nói đó là trút cảm xúc ra ngoài, sẽ không có tội?” Cô tức giận đến hồ đồ, hận không thể dùng ánh mắt nóng rực trừng lại anh một cái.
“Thật xin lỗi, là anh không đúng.” Anh bận rộn liên tục xin lỗi. “Anh bảo đảm sau này sẽ không thế nữa.”
Cam đoan của anh thoáng làm dịu lửa giận của cô, cô buồn bực không lên tiếng nhắm mắt lại.
“Người kia… em thích anh ta sao?” Thấy cô không hề phun lửa tung tóe nữa, anh cẩn thận từng li từng tí tiếp tục đề tài trước kia.
“Em nói rồi, em và anh ta chỉ nói chuyện công việc, liên quan gì đến chuyện thích hay không?” Cô thưởng cho anh một cái liếc mắt.
“Vậy tại sao em lại để cho anh ta cầm tay của em?” Được, anh có thể tin tưởng cô không có ý tứ đặc biệt với người đàn ông kia, nhưng bắt tay sao? Anh thật sự rất để ý chuyện này.