Tên thuộc hạ suy nghĩ đến trận chiến để lòng thấy dễ chịu hơn.
“Ai có công, toàn bộ cho thăng lên hàng tam phẩm. Muốn khống chế lợi ích lớn, nhất định trong tay phải có người tài. Đối mặt với quyền lực và tiền bạc, người đứng đầu là ai cũng không còn quan trọng nữa.”
Tên thuộc hạ gật đầu tán thành, bất kể tâm ý của dân chúng hay tình hình chiến sự có ra sao thì lão đại của hắn luôn nắm chắc mọi thứ trong tay.
Chỉ là…nếu lão đại hắn không múa may trong bếp thì hắn thấy yên tâm hơn…
“Sáng nay người của bệ hạ đã đi Nghi Đô rồi ạ.”
Tên thuộc hạ nhỏ giọng nhắc nhở chủ tử nhà hắn phải cẩn thận hơn.
“Thì sao?”
Hắn chán ghét đẩy tên thuộc ha ra xa.
“Ngươi tránh xa đồ ăn ra, trên người ngươi có mùi, lỡ ám vào đồ ăn khiến bệ hạ không muốn ăn nữa thì sao?”
“Ở Nghi Đô đang có lũ lụt, đám người ở Nam Thành giờ đây ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên sẽ ngồi nhìn mà không nhúng tay. Bệ hạ chỉ phái người đi xử lý lũ lụt mà thôi.
Hắn khẽ cau mày rồi đặt cái nồi xuống, vẻ mặt hắn buồn rầu.
Tâm tình tên thuộc hạ trong nháy mắt trở nên vui vẻ.
Có vẻ chủ tử của hắn cũng nhận ra rằng bệ hạ không tin tưởng người, trong lòng có biết bao nhiêu là phòng bị.
Hắn mong chủ tử hắn mau chóng nhìn thấy được tâm tư giả dối của bệ hạ, chiếm lấy vương vị kia quan trọng hơn!
“Ta có tội!”
Ngữ điệu của hắn vô cùng tự trách.
“Mỗi ngày Bệ hạ đều lao tâm lao lực xử lý tấu chương, còn phải để tâm đến muôn dân, phái người đi xử lý lũ lụt.
Còn ta thì chỉ diệt trừ mấy tên gian thần để thu đất, đối với lũ lụt ở Nghi Đô có mắt như mà như mù.”
“Chủ tử!”, tên thuộc hạ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.
Xong đời rồi, não tàn yêu đương của chủ tử nhà hắn hết đường cứu rồi.
Ta phải công nhận là sự nhạy bén chính trị của Quý Yến vô cùng tốt.
Chưa đến nửa năm mà hắn đã thu phục được Bắc Cương, kiểm soát luôn cả đám người ở Nam Thành kia.
Vấn đề duy nhất trước mắt bây giờ là thu phục lại đất đã mất ở 6 quận Tây Bắc và chặn đứng lũ lụt ở Nghi Đô.
“Nếu ta là một nam tử hán, ta nhất định sẽ là một vị minh quân cho mà xem.”
Quý Yến đang ngồi xử lý tấu chương trước mặt ta liền nói:
“Nếu bệ hạ là nam nhân, có khi hiện tại đã không còn sống."
Ta vô thức rùng mình một cái.
Cũng đúng, nếu ta thật sự là nam tử thì sau khi gϊếŧ hắn không thành công chắc ta đã tự nộp mạng cho hắn từ lâu rồi.