Vốn dĩ ta muốn để cho hai người bọn hắn đấu đá nhau, ai mà ngờ cái tên tướng quân kia chỉ là hữu danh vô thực, rõ là một tên phế vật, Thừa tướng chỉ cần búng tay một cái đã đè hắn bẹp dí!
“Xin bệ hạ bớt nói vài lời.”, một tiểu thái giám ngoan ngoãn vừa đưa bánh bao đến cho ta vừa nói.
“Trẫm ăn không vô, mau nghĩ cách truyền tin tức đến phía Nam đi.”
Miệng ta nói ăn không vô nhưng tay thì đã vô thức nhận lấy bánh bao.
Có thực mới vực được đạo mà!
“Bệ hạ người tin tưởng được phía Nam kia sao?”
Tiểu thái giám bĩu môi.
“Cũng đúng, bên kia toàn là một đám lòng dạ thú, nghe được tin trẫm bị giam cầm không khéo bọn chúng sẽ lấy danh nghĩa Thanh Quân để khơi mào một trận thiên hạ máu lửa cũng nên.
Đến lúc đó thì mấy đời liệt tổ liệt tông nhất định sẽ không bỏ qua cho trẫm đâu.”
Ông trời ơi, thái gia gia, gia gia, phụ hoàng ơi, trẫm phải làm gì đây?
Sao trẫm lại bị ném vào một cái cục diện rối rắm như vậy chứ? Cả một vương triều mênh mông như vậy mà trẫm lại không tìm được một tên trung thần nào cả!
“Không có trung thần nhưng vẫn có lương duyên tốt phù trợ cho người mà. Nô tài thấy Thừa tướng đối với bệ hạ là thật lòng, chi bằng bây giờ bệ hạ lấy lòng Thừa tướng, lợi dụng hắn bình định kinh thành giúp người trước đi?”
“Có hơi thảm quá không vậy, mối lương duyên duy nhất cũng thèm muốn thân thể của trẫm.”
Ta khóc lớn.
“Trẫm tuyệt đối không thể bán sắc như vậy được, trẫm cũng không thể tự lừa mình dối người như vậy được đâu!”
“Thừa tướng!”
Buổi tối, khi hắn tiến vào l*иg vàng, đứng còn chưa vững thì xém chút đã bị cái ôm của ta đánh ngã.
Hắn sững sờ, dường như không thể tin được cảnh trước mắt mình. Cảm nhận được người trong ngực muốn lui ra thì hắn mới bắt đầu đáp lại cái ôm của ta.
“Ta nhớ ngươi lắm.”, ta nhắm mắt vùi đầu trong ngực của hắn dụi dụi.
Quả nhiên, nói dối thiệt là khó quá đi!
“Bệ hạ.”
Giọng hắn có chút run rẩy, dường như hắn không lường trước được hạnh phúc đột nhiên sẽ gõ cửa như vậy.
“Đừng gọi bệ hạ nữa chứ.”, ngón tay của ta che trước môi hắn.
Ta nhìn thấy được chân thành nơi đáy mắt hắn, khiến cho lòng ta hổ thẹn vì đang phải lừa dối hắn.
“Sao ngươi lại bỏ ta ở đây một mình, ta sợ lắm.”
Ta nắm tay hắn nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Trước đây là ta sai, tình cảm của ta quá cực đoan, vì muốn giữ ngươi lại bên mình mà đã cầm tù ngươi, cho đến khi không chiếm được ngươi nên mới muốn hủy diệt.”
Ta cố gắng nghĩ đến hết thảy những sầu não trong cuộc sống của ta, tỷ như cái ngai vàng bấp bênh kia chẳng hạn.