Chương 9-2: Thành phố thuỷ tinh (Trung)
Một tuần sau, tôi lại ngồi đối diện Lương Kiến Phi lần nữa, chờ đợi “xét xử” của chị ấy đối với tôi.
“Khi nào thì có thể ra bản thảo chính thức?” Chị ấy không nhìn tôi, mà nhìn chăm chú vào bản thảo trong tay.
Tôi hơi bồn chồn liếc nhìn lịch bàn trên bàn của chị ấy: “Ừm… Trước tết thế nào, hai tuần nữa.”
“Chị cho em một tuần.” Chị ấy cũng không ngẩng đầu lên mà tuyên bố quyết định cuối cùng.
“…”
“Đúng rồi,” chị ấy buông bản thảo trong tay, ngẩng đầu lên nhìn tôi, “Cuối tuần tụi chị phải mở một triển lãm, chủ yếu là tuyên truyền một loạt sách tranh ảnh sắp tới, cần một người phiên dịch, em rảnh không?”
Tôi nhún vai: “Vừa rồi chị đã nói em phải giao bản thảo trong vòng một tuần, em không còn thời gian để nhận công việc khác.”
Lương Kiến Phi nhướng lông mày: “Phiên dịch rất đơn giản, chỉ là theo vài người nước ngoài làm phỏng vấn thôi, căn bản không cần phí thời gian đi chuẩn bị. Về mặt giá cả, tuy rằng không cao nhưng cũng không thấp.”
Tôi vẫn bày ra dáng vẻ không dứt khoát.
“Được rồi, mười ngày.” Chị ấy bất đắc dĩ thoả hiệp.
Chị ấy trả lại bản thảo cho tôi, tôi đưa tay nhận lấy, nhưng chị ấy lại rút bản thảo về, nói: “Điều kiện trước tiên là, em phải nhận công việc này.”
Tôi cười thích ý: “Có thể thanh toán tại chỗ không?”
“…” Chị ấy nheo mắt nhìn tôi, dường như đang cảnh cáo tôi đừng quá đáng.
“Cũng sắp tết rồi,” vẻ mặt tôi vô tội, “Chị không muốn em qua một năm tốt lành sao?”
Lương Kiến Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nội trong mười ngày em có thể giao bản thảo, chị có thể hứa với em hai phần tiền sẽ chuyển vào tài khoản của em trước năm mới.”
Tôi vui vẻ gật đầu thật mạnh.
“Này,” trước khi đi Lương Kiến Phi gọi tôi lại, đưa cho tôi một cái túi giấy xinh đẹp, “Cái này cho em.”
“Khách khí vậy làm chi,” tôi cười vươn tay nhận lấy, “Em và chị đã thân như vậy còn tặng quà tết gì a…”
Lương Kiến Phi cười lạnh một cái: “Quà tặng cái quỷ! Là sách tranh ảnh tuyên truyền tại triển lãm lần này, để em tham khảo bối cảnh, em chuyên nghiệp một chút đi.”
Nụ cười trên mặt tôi cứng ngắc…
“Đừng làm hỏng, trở về nhớ trả lại cho chị.” Chị ấy còn không quên căn dặn.
“…”
Về đến nhà, tôi lại bắt đầu cuộc sống phiên dịch chán nản. Đây là lần đầu tiên tôi không cùng mẹ mừng năm mới, mỗi khi nhớ tới chuyện này, trái tim tôi bị kéo căng đến đau đớn. Vì vậy tôi tận lực không cho chính mình nhớ tới chuyện này. Nhưng tôi hiểu rõ, ngày này sẽ đến, tôi phải học đối mặt cuộc sống.
Mấy hôm trước Tử An gửi thông tin về vé máy bay của cậu ấy, tôi không nghĩ tới cậu ấy thật sự muốn đến, nhưng mà…thực ra cũng không bất ngờ. Trong email cậu ấy đã nói, cậu ấy sẽ về nhà thăm bà nội trước, sau đó sẽ liên lạc với tôi. Tôi gửi địa chỉ của mình cho cậu ấy, sau đó viết vài câu khách sáo đại loại chào mừng cậu ấy đến đây.
Hơn tám giờ, Hạ Ương gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi đang làm gì. Chúng tôi không liên lạc với nhau gần một tuần nay, năm ngoái dường như mọi người đều bận làm việc.
“Đang định nấu mì ăn.” Tôi nói.
Hạ Ương thở dài: “Anh sắp đến chỗ em, em muốn ăn gì, anh đi mua.”
“Em muốn ăn mì.”
“Vậy được rồi,” hình như anh chưa bao giờ miễn cưỡng tôi, “Anh mặc kệ em. Khoảng…40 phút nữa anh đến.”
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy trong đầu là một mớ bòng bong, thật sự không có cách nào viết tiếp bản thảo, vì thế tôi đi nấu mì trước.
Hạ Ương đến sớm hơn thời gian anh dự tính, mì vừa nấu xong anh đã tới rồi. Chúng tôi ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, dựa sát bàn trà ăn tối, đồ ăn của tôi là bát mì, xương heo cộng thêm ruột non, anh thì hai cái hamburger với coca.
“Sao em lại cảm thấy…” Tôi nheo mắt nhìn thức ăn trên bàn, “Lúc ăn một mình rất tốt, bây giờ ăn hai người ngược lại có cảm giác chua xót trong lòng.”
“Sẽ sao…” Hạ Ương vừa nhai một miếng bánh lớn vừa nói không rõ ràng.
Tôi thở dài, bắt đầu ăn mì của mình.
“Đúng rồi,” Hạ Ương nói, “Em định ăn cơm tất niên ở đâu?”
Khuôn mặt tôi lập tức cứng đờ, cắn miếng xương sụn trong miệng rồi từ từ húp ngụm nước lèo: “Ừm…Em còn chưa nghĩ ra…”
“?”
“Em vốn định ăn cùng ông bà ngoại, nhưng hai ngày trước ông ngoại gọi điện nói, ở viện dưỡng lão ăn cơm tất niên tập thể đêm ba mươi, còn có biểu diễn và rút thăm trúng thưởng, ông hỏi em có muốn đi hay không.”
“Em trả lời thế nào?”
“Em không muốn đi.” Tôi cào tóc, tâm tình buồn bực không thôi.
“Muốn tới nhà anh không?”
“Nhà anh?” Tôi kéo khoé miệng.
“Anh cũng rất buồn chán,” anh kể khổ, “Trên cơ bản anh không có gì nói với ba, hai người hũ nút cùng nhau ăn cơm muốn vô vị bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
“Anh là hũ nút?” Tôi thật muốn tát chết anh.
“Ở nhà là vậy.” Anh làm ra vẻ nghịch ngợm.
Tôi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Quên đi, có lẽ không nên, ba anh rất nghiêm túc, em rất sợ chú ấy.”
Hạ Ương lập tức giả bộ vẻ đáng thương: “Em coi như đến giúp anh đi, dù sao em cũng không có chỗ nào để đi mà, xin em đấy.”
“Không muốn…” Tôi cứng rắn từ chối.
“Sao em lại như vậy,” anh bắt đầu chơi xỏ lá, “Lúc em gặp khó khăn, anh không tiếc mạo hiểm bị sa thải, dám xin nghỉ bay đến nước ngoài ngàn dặm mà đến với em!”
“…”
“Em đến nhà anh ăn bữa cơm cũng không chết đâu.”
Tôi do dự một chút, nhìn gương mặt năn nỉ của Hạ Ương, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
“Ngoan,” anh vui vẻ nhét miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, “Sẽ cho em tiền mừng tuổi…”
Tôi đảo mắt, tiếp tục ăn mì của mình.
Hạ Ương nhìn tôi cười, sau đó lại giống như nghĩ đến gì đó mà hỏi: “Gần đây…em ổn chứ?”
“Anh chỉ phương diện nào?” Miệng tôi ngậm sợi mì.
“Tâm tình.”
“Khá tốt.”
“Thật sao?” Anh hình như hơi nghi ngờ.
Tôi cầm bát ăn hết phần mì còn lại, liếʍ miệng rồi nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Hạ Ương ngửa người ra sau, thoải mái tựa vào sô pha, lười biếng nhìn tôi nói: “Không có gì, anh chỉ là hy vọng em vui vẻ hơn.”
Tôi bắt đầu thu dọn bát đũa trước mặt, vẫn không nhìn anh. Kỳ thật về vấn đề này, ngay cả chính tôi cũng đã hỏi qua bản thân rất nhiều lần. Nhưng suy nghĩ càng nhiều càng sâu, thì phát hiện bản thân
cũng không vui vẻ. Vui vẻ thật ra là một thứ rất đơn giản, không nhất định phải có chuyện gì đáng vui, rất nhiều lúc, trong lòng trống rỗng đã là một loại vui vẻ.
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Ương, thản nhiên nói: “Cho em một chút thời gian nữa. Em nghĩ thời gian sẽ xoa dịu tất cả.”
Anh cũng nhìn tôi, mang theo nụ cười trên mặt, không nói gì chỉ là vỗ vai tôi.
Tôi bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: “Hạ Ương, không phải là anh thích em chứ?”
Ngón tay anh giữ yên, cả người cứng ngắc ngớ ra, kinh ngạc mở to mắt, sau đó đánh nhẹ một cái lên đầu tôi, rồi thốt ra: “Thối lắm!”
Tôi mỉm cười: “Vậy anh hãy quan tâm chuyện của mình nhiều chút đi, đừng quản đến việc của em.”
“Có người quan tâm em không tốt sao?” Anh nhíu mày.
“Vậy thì phải xem là loại quan tâm thế nào?” Tôi nhìn thẳng anh, thấy anh hơi chột dạ mà dời tầm mắt.
Hừ!
Tôi quyết định buông tha anh, vì thế đến phòng bếp rửa chén.
Đợi tôi ra khỏi phòng bếp thì phát hiện Hạ Ương đã tựa vào sô pha ngủ thϊếp đi. Tôi khẽ thở dài một hơi, đi qua đó, lấy áo khoác của anh đắp trên người anh.
Tôi ngồi trên tấm thảm dài, bỗng phát hiện vừa rồi tôi đặt một thứ lên bàn làm miếng lót, đó là sách tranh ảnh của Lương Kiến Phi đưa cho tôi, hiện giờ trên bìa mặt có một vết bẩn hình tròn xấu xí, tựa hồ đã không còn cách cứu vãn.
Tôi cầm lấy quyển sách, chán nản nhìn bìa mặt, tưởng tượng khi trả lại cho Lương Kiến Phi thì chị ấy sẽ trừng tôi thế nào.
Haizz… Quên đi, không nghĩ nữa. Tôi tiện tay lật mở. Có nhiều lúc, chúng ta không có cách nắm cuộc sống trong tay, cũng chỉ nghe theo mệnh trời.
Động tác tay của tôi ngừng lại, trên trang giấy mở ra là bức tranh của Lộ Thiên Quang.
Ba chữ này như một câu thần chú, làm cho tôi sợ run lên. Tôi không hận ông, có lẽ có một chút, nhưng loại hận này thực ra là tiếc nuối nhiều hơn. Đến bây giờ tôi không biết vì sao ông lại thừa nhận là ba tôi trong một buổi tối mùa hè, lại vào một đêm giống vậy mà nói cho tôi biết ông không phải.
Khi tôi biết được chân tướng từ trong miệng ông, tôi dường như cảm thấy ông đang đùa giỡn tôi, nhưng khi tôi trở lại, trải qua nửa năm nay, tôi nghĩ ông cũng không ôm loại ý tưởng này mới nhận tôi. Nhưng mà vì sao, vì sao phải làm như vậy?
Đây là một câu hỏi không có đáp án. Có lẽ vĩnh viễn không có đáp án.
Bức tranh trong sách ảnh là một mảnh đất màu son đỏ. Đó là màu đỏ của Roussillon. Roussillon dưới ngòi bút của Lộ Thiên Quang có một loại nhiệt tình của lửa, lại như có sương mù thần bí. Thị trấn xa ngàn dậm kia, hiện giờ đã có cảnh tượng thế nào?
Tôi ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó đóng sách tranh ảnh lại, dùng sức đập trên đầu Hạ Ương:
“Anh cần phải trở về.”
Sáng thứ hai, tôi đúng giờ đến nơi tổ chức triển lãm. Lương Kiến Phi giới thiệu tôi với vài nhà nghệ thuật già dặn kinh nghiệm người Tây Ban Nha. Nghe bọn họ nói tiếng Anh lưu loát, trong phút chốc, tôi có ảo tưởng quay ngược thời gian, giống như nhớ tới những ngày ở Madrid, ngã tư đường đầy cây cối rậm rạp, căn nhà màu trắng, hồ phun nước ở ngã ba đường…
Tôi bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang ở trong mùa đông rét lạnh tưởng chừng như toát ra mồ hôi lạnh toàn thân: hoá ra ở trong tiềm thức của tôi, tôi lại nhớ nhung khoảng thời gian kia đến thế… Còn có, còn có người kia, tôi không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung người đàn ông đó!
Anh đang ở đâu? Ở Madrid hay là Barcelona?
Anh đang làm gì? Tại tầng hầm ngầm của giáo đường kia, cả ngày làm bạn với mô hình màu trắng sao?
Anh vẫn còn lặng lẽ rơi lệ trong phòng vào nửa đêm tối tăm hay không, hoặc là vẫn còn tiếc nuối vì chưa chung sống tốt với ba? Anh vẫn dùng ánh mắt sâu sắc lại thản nhiên mà nhìn người khác không? Khi anh quá mệt mỏi thì sẽ hút một điếu thuốc chứ? Anh còn chạy chiếc xe tiết kiệm xăng dầu màu trắng không? Cái khung ảnh trong phòng ngủ anh đã được nâng lên chưa? Anh có gặp lại cô gái tóc vàng kia không? Lúc anh ngẫu nhiên cười rộ lên, khoé mắt và đuôi lông mày vẫn nhìn rất tốt sao…
Anh có thể…có thể thỉnh thoảng cũng nhớ tôi không?
Tôi đứng giữa hội trường, bị vây quanh trong không gian ồn ào. Vách tường màu trắng, bức tranh mực tàu đậm đặc, đám người di chuyển, luồng chớp đèn liên tiếp, nhưng tôi không hề nhận thức những thứ xung quanh. Tôi chỉ dốc sức, dốc sức đè nén sóng trào dâng lên trong lòng mình —— nếu tôi không làm vậy, chỉ sợ lập tức sẽ sụp đổ…
Có người nhẹ nhàng vỗ vai tôi, tôi xoay người, trong giây phút đó, trong lòng tôi dường như có chờ đợi và khát vọng, tôi không thể nói rõ đó là gì, tôi chỉ là….tôi chỉ là…
“Tây Vĩnh,” Trong ánh mắt Lương Kiến Phi nhìn tôi có một tia lo lắng, “Em không sao chứ?”
Tôi hé miệng, hồi phục lại tâm trạng, nói: “Không có việc gì.”
“Có phóng viên muốn làm phỏng vấn, chúng ta đến khu vực nghỉ ngơi bên kia được không?”
Tôi tận lực giấu diếm mà hít sâu một hơi, cười trừ: “Được, không thành vấn đề.”
Công việc hôm nay đến khuya mới xong, về đến nhà tôi đóng cửa lại, nhìn thấy căn phòng yên tĩnh, tôi bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Nhưng kỳ lạ là tôi khóc không được.
Tắm rửa xong đi ra, tôi phát hiện đi động có một cuộc gọi nhỡ, dãy số rất xa lạ. Tôi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gọi lại.
“Chị?” Điện thoại nối máy trong nháy mắt, thanh âm thân thiết của Tử An truyền đến.
“Ồ, là em à.” Tôi sửng sốt một chút, tiếp tục khui mở của cái lon trong tay.
“Em đến nhà bà nội rồi.”
“Vậy à,” trở lại phòng ngủ, tôi chui vào ổ chăn, “Mấy ngày nay hẳn là rất lạnh.”
“Quả thực lạnh muốn chết!”
Tôi nghe được giọng nói khoa trương của cậu ấy, nhịn không được mà nở nụ cười, “Chừng nào thì em đến? Chị dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”
“Bà nội nói phải qua tết.”
“Được, khi em tới thì gọi cho chị.”
“Vâng!…” Cậu ấy ở đầu dây bên kia dường như còn có điều muốn nói với tôi.
“?” Tôi im lặng chờ đợi, giống như một đứa trẻ sắp sửa biết được thành tích của kỳ thi.
“Chị…”
“Hửm?”
“Chị… Chị đừng hận bác Hai và anh Hai của em nữa được không?”
“…” Đáy lòng tôi thở dài, cảm thấy vấn đề này quả thực không thể nào trả lời.
“Bọn họ đều là người tốt.” Tử An vội vã giải thích rõ.
“… Chị biết.” Tôi cào mái tóc ướt sũng vừa mới gội, bất giác cười khổ một cái.
“Bác Hai của em có thể biết nói giỡn hay đùa dai, nhưng mà…nhưng mà bác ấy thực sự không xấu! Còn anh Hai nữa, anh Hai thật là một người rất tốt rất tốt ——”
“—— Tử An,” tôi ngắt lời cậu ấy, “Chị biết, chị đều biết hết. Nhưng cho dù bọn họ là người rất tốt, bọn họ vẫn từng tổn thương chị.”
“…” Người cao to trầm mặc hồi lâu rồi mới nói, “Em xin lỗi chị.”
“Việc này không có quan hệ với em, không phải lỗi của em, em không cần xin lỗi với chị.”
“À…”
Tôi thở ra một hơi, suy nghĩ muốn chuyển đề tài: “Tử An, gần đây em khoẻ không?”
“Rất tốt ạ.”
“Em sắp tốt nghiệp chưa?”
“Còn một năm nữa ạ.”
“Có nghĩ tới tốt nghiệp rồi sẽ làm việc gì không?”
Cậu ấy ở đầu dây bên kia bỗng nhiên cho qua câu hỏi của tôi: “Chị không hỏi xem tình hình gần đây của anh Hai sao?”
“Chị…”
Tôi muốn hỏi. Thế nhưng, nếu muốn hỏi, có lẽ sẽ không là một hai câu, cũng không phải mấy vấn đề mà thôi.
“Ảnh rất tốt,” Tử An tự quyết định, “Sau khi dàn xếp xong chuyện của bác Hai, ảnh trở về Barcelona, vẫn đi làm ở chỗ kia, không có gì thay đổi.”
“Vậy à,” tôi nhẹ nhàng thở trong lòng, “Thế là tốt rồi. Anh ấy hẳn là…không quá khổ sở chứ?”
“Thời gian sẽ chữa khỏi tất cả.”
Nghe một câu như thế từ trong miệng Tử An, khiến cho tôi có cảm giác như là cách mấy đời.
“Hơn nữa, ảnh vốn là người có khả năng tự kiềm chế cao.” Cậu ấy còn nói.
Tôi cười khổ, cầm lon nước ngọt vừa mới mở nắp ngửa đầu uống vào: “Có lẽ vậy…”
“Chị à, có phải anh Hai thích chị không?”
“Phụt!” Nước ngọt phun lên tấm ga trải giường màu trắng sữa mà tôi mới thay, làm cho tôi phát điên.
“Tử An…em…” Tôi bất chấp toàn thân nhếch nhác, thầm nghĩ muốn mau chấm dứt đề tài khiến người ta đứng ngồi không yên, “Em đừng nói lung tung! Anh Hai với chị… Tụi chị sao có thể…”
Trong lòng tôi như lửa cháy, lại hết đường chối cãi, cuối cùng đành phải la lối om sòm mà rống cậu ấy: “Em biết cái rắm a…”
“Ừm, hai người thế nào em không rõ ràng lắm.” Cậu ấy ở đầu dây bên kia lại bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
“…”
“Em chỉ biết, sập tối ngày đó ở Madrid, anh Hai trở về nhìn thấy chị và người đàn ông khác ôm nhau, gương mặt ảnh đã tái mét rồi.”