Thế nhưng từ trước đến nay Lâm Phức Phức không dám nói ra sự yêu thích trong nội tâm của mình, cô không có dũng khí và sự mạnh dạn giống như Giang Trạm Hàn.
Trên chiếc xe bảo mẫu đỗ cách đó không xa, sắc mặt Kha Cảnh Dương trầm xuống giống như sắp nhỏ máu đến nơi vậy.
Lâm Phức Phức và người đàn ông kia ngồi bên cạnh cửa kính thủy tinh, bên ngoài thấy nhất cử nhất động của hai người họ rất rõ ràng.
Trợ lý Chu Gia Thượng thỉnh thoảng lại nhìn Mạc Dương qua kính chiếu hậu, âm thầm cầu nguyện rằng Lâm Phức Phức trong quán cà phê có thể chú ý đến người bên cạnh nào đó sắp nổi điên đây rồi.
“Lão Trư, cậu muốn uống cà phê không?”
Chu Gia Thượng vừa định nói là không muốn uống thì Mạc Dương đã lập tức kéo cửa xe đi xuống rồi.
Mạc Dương đội mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu trang màu đen, hai mắt không đeo kính râm đang hừng hực như đốt lửa.
Ở trong lòng anh thầm nhủ ‘Lâm Phức Phức, nếu như em dám đồng ý thì em chết chắc’, nhưng mà anh lại lấm la lấm lét đi vào, sợ gây nên sự chú ý.
Trong quán cà phê, Giang Trạm Hàn tỏ ra áy náy, nói với Lâm Phức Phức: “Hôm nay tôi rất xúc động, tôi biết chắc chắn là đã gây ra sự bối rối cho em, tôi cũng rất cảm kích vì em đã không từ chối tôi trước mặt mọi người.”
Dường như là vừa đi vào thì Mạc Dương đã nghe thấy câu ‘em đã không từ chối tôi trước mặt mọi người’, suýt chút nữa anh đã kích động xông qua, nhưng ngay sau đó anh lại nghe Lâm Phức Phức mở miệng nói: “Thật xin lỗi anh.”
Giang Trạm Hàn đẩy đẩy gọng kính của mình, ngẩng đầu lên lên nhìn Lâm Phức Phức với ánh mắt vừa trực tiếp vừa thuần túy, anh ta nói: “Nhưng mà hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn tùy hứng một lần.”
Lâm Phức Phức cười nhẹ một tiếng, nói lời chúc phúc cuối cùng: “Chúc mừng sinh nhật.”
Nói câu này xong, bỗng nhiên Lâm Phức Phức cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ, sau đó cổ tay của cô đột nhiên có cảm giác bị một lực mạnh nắm chặt. Còn chưa kịp để cô phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng người nói: “Lâm Phức Phức, mẹ em bảo em về nhà ăn cơm.”
Lâm Phức Phức và Giang Trạm Hàn đều đứng hình.
Nhìn người trước mặt, Lâm Phức Phức ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời: “Anh, anh, sao anh lại ở đây?”
Cho dù đã che chắn đầy đủ, nhưng mà Lâm Phức Phức chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mặt là Mạc Dương.
Giang Trạm Hàn cũng bị khí thế của người đàn ông trước mặt này làm cho khϊếp sợ mấy phần, đứng dậy hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi anh là...?”