Chương 42: Lâm Phức Phức, anh thích em

Bất kể chương trình nào chỉ cần có anh thì sẽ có không ít số lần nhấp chuột, tập đầu tiên đã mời được Mạc Dương, không thể nghi ngờ là dệt hoa trên gấm.

“Trợ lý Hàn, tôi có thể giúp gì được không?” Bỗng nhiên Lâm Phức Phức có chút kích động.

Hàn An An chỉ còn chờ câu này của cô thôi, cô ấy gấp tập tài liệu lại rồi nói: “Trước mắt có ba vị ứng cử viên đầu bếp làm đồ ngọt đang chờ casting, nhưng mà, tôi lại cho rằng cô có thể đi casting thử xem.”

Ngoại hình của Lâm Phức Phức dịu dàng đáng yêu, tuy rằng khuôn mặt nhỏ tròn tròn nhưng mà khi lên hình lại rất trông rất ăn hình.

Có một lần ghi hình ngoại cảnh, người dẫn chương trình mà bọn họ mời đến có việc bận, Lâm Phức Phức phải bất đắc dĩ cố gắng đến thay thế ng đó, mặc dù tương tác cũng không được xem là hài lòng lắm, nhưng mà biểu hiện trước ống kính của Lâm Phức Phức lại làm cho Hàn An An ấn tượng rất sâu sắc.

Ghi hình chương trình không cần phát sóng trực tiếp từ hiện trường, có thể ghi hình nhiều lần, cũng có thể thông qua biên tập ở hậu kỳ, tóm lại bây giờ phải có ứng cử viên thích hợp mới là chuyện quan trọng nhất.

Lâm Phức Phức đang do dự thì Hàn An An trực tiếp hỏi: “Buổi sáng ngày mai cô đến tham gia casting nhé, được chứ?”

Lâm Phức Phức cứ như là bị chuốc thuốc mê, gật gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”

Chuyện này tốt xấu gì cứ coi như rèn luyện một lần, mặc dù Lâm Phức Phức không thể xác định mình nhất định sẽ được chọn, nhưng mà cô muốn cố gắng hết mình. Thế là lúc tan ca, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, muốn về nhà sớm để chuẩn bị cho buổi casting ngày mai.

Không ngờ rằng, Lâm Phức Phức vừa đi đến cổng công ty thì bỗng nhiên bị một người đi từ phía đối diện đến chặn lại.

Người đó cầm một bó hoa tươi, chặn đường đi của cô, hét to: “Lâm Phức Phức, anh thích em! Xin em hãy ở bên anh nhé!”

Lúc này đang là giờ tan ca cao điểm, ở cổng công ty có người đến người đi, bây giờ mọi người đều dừng chân lại.

Cuộc sống dân văn phòng rất nhàm chán, một bông hoa đỏ thắm dễ dàng khơi dậy lòng nhiệt huyết.

Không biết có ai đó đã chu môi huýt sáo một tiếng, tiếp sau đó có người ở bên cạnh hét lên: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Xa xa, Mạc Dương ngồi trên xe bảo mẫu có vẻ mặt rất phức tạp.

Anh lười biếng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cười mỉa một tiếng: “Đồng ý cái rắm ấy.”