Cô không biết trình độ nụ hôn của anh như thế nào, Lâm Phức Phức chưa bao giờ thử cái khác, nhưng mà nụ hôn của anh có thể làm cho gân cốt của cô mềm nhũn, làm cho chân cô như giẫm lên đám mây. Huyết dịch toàn thân dường như sôi trào, tất cả các giác quan có cảm giác tuyệt vời mà trước nay chưa từng có. Cô không thể phủ nhận rằng mình thích cảm giác này, thậm chí là yêu tư vị này, thế là cô cũng thuận theo cảm giác của mình, nắm chặt lấy góc áo anh, muốn gần sát càng nhiều càng nhiều.
Hai người đang hôn nhau kịch liệt thì không ngờ một tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông không dứt làm cho Lâm Phức Phức bị phân tâm.
Đang ăn món khai vị là điểm tâm ngọt chưa tận hứng thì bị cắt ngang, Mạc Dương cũng thấy khó chịu, anh cắn cắn lên môi dưới của Lâm Phức Phức, nhíu mày.
“... Là điện thoại của em.” Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định.
Mạc Dương lưu luyến không rời buông cô ra, trán anh dựa lên trán cô, ý định rất rõ ràng, chờ cô nhận cuộc điện thoại này xong thì anh muốn tiếp tục ‘bữa tối’ của mình.
Lâm Phức Phức lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào tên trên điện thoại, là Lâm Cương Cương.
Lâm Cương Cương ở đầu dây bên kia cũng đang thúc giục Lâm Phức Phức: “Lúc nào mới về nhà?”
Lời này bị Mạc Dương nghe vào tai một chữ cũng không thiếu.
Lâm Phức Phức ngượng ngùng trả lời: “Sắp rồi.”
“Ừ, về sớm một chút. Có việc.”
Chỉ vài câu nói đơn giản, Lâm Cương Cương cúp điện thoại cũng rất nhanh. Con người anh ấy nói chuyện không thích dây dưa dài dòng, thời gian ban đêm này gọi điện thoại đến chắc chắn là thật sự có việc.
Hứng thú của Mạc Dương vẫn không giảm, lại tiếp tục trêu đùa Lâm Phức Phức, nhưng mà lại phát hiện tâm tư của cô đã không ở đây nữa. Vừa rồi Lâm Cương Cương nói anh cũng nghe thấy, cũng hiểu được vì sao tâm tư cô không ở đây. Thế là anh mạnh mẽ hôn cô, quấy một trận trong miệng cô rồi mới buông ra.
“Anh đưa em về.”
“Vâng.”
Nhưng thật sự là đi về thì trong lòng Lâm Phức Phức cũng có chút mất mát.
Thực ra có thể ở bên anh mỗi phút mỗi giây cô đều thấy rất vui vẻ rất thỏa mãn.
==
Lâm Phức Phức đi đến cửa nhà không xa đã thấy Lâm Cương Cương ngồi chồm hổm một mình trên bậc thang cổng nhà hút thuốc.
Mới đầu cô không nhìn rõ, sau đó tập trung nhìn vào thì bóng lưng yên tĩnh đó đúng thật là anh trai Lâm Cương Cương của cô.
“Anh.” Lâm Phức Phức gọi nhỏ.
Lâm Cương Cương nghe được thì ngẩng đầu lên. Trước mặt anh ấy là ánh đèn đường vàng mờ ảo, ánh sáng chiếu vào gò má của anh ấy, sinh ra mấy phần nghệ thuật trông có vẻ mơ hồ.